Y Võ Song Toàn

Chương 37: Dì Vương



Mặc dù nhiệt tình níu kéo Tần Lâm và Diệp Vãn Nhi ở lại nhà ăn cơm nhưng Tần Lâm vẫn phải đi, Đoàn Bảo Đông cũng chỉ có thể thôi, dù sao hiện nay ông ta vẫn cần giữ gìn sức khỏe, không phù hợp ăn tiệc, đãi khách.

Rời khỏi nhà Đoàn Bảo Đông, Diệp Vãn Nhi nhìn Tần Lâm hỏi.

"Anh Tiểu Lâm, làm như thế với bác sĩ Lưu...có quá tàn nhẫn không?"

Khi Diệp Vãn Nhi không tìm được việc, Lưu Minh Đức mặc dù thèm muốn nhan sắc của cô ấy nhưng vẫn đưa cô ấy vài tháng lương, giúp cuộc sống túng quẫn của cô ấy tốt hơn.

Tần Lâm nói: "Dám thèm thuồng nhan sắc của em, vì hắn ta là bác sĩ, anh mới không lấy mạng hắn ta".

Diệp Vãn Nhi sững sờ, Tần Lâm nói vô cùng nhẹ nhàng cứ như đây là một chuyện rất bình thường.

Lấy mạng hắn ta?

"Anh Tiểu Lâm...mấy năm nay, anh sống thế nào?"

Tần Lâm thở dài: "Sau này anh sẽ dần dần nói với em sau, bây giờ chúng ta về nhà nhé?"

Diệp Vãn Nhi hơi đỏ mặt, cái từ về nhà này, anh Tiểu Lâm nói thuận miệng quá.

Vẫn nhớ, lúc nhỏ bọn họ thường chơi trò chơi gia đình với nhau, vẫn thường đóng giả vợ chồng, bây giờ bọn họ đều là người trưởng thành, nhớ lại lúc trước, hai gò má Diệp Vãn Nhi đỏ bừng.

"Đi đón mẹ em trước đã".

Ông Long tự mình lái xe đưa hai người về phòng khám, Diệp Vãn Nhi tìm được chiếc xe điện nhỏ ở phòng khám.

"Anh Tiểu Lâm, anh sẽ không chê xe em chứ?"

Tận mắt cô ấy nhìn thấy, Tần Lâm tùy ý chữa bệnh liền kiếm được mười triệu, còn cô ấy bây giờ chỉ đi chiếc xe điện nhỏ đáng giá một nghìn tệ, vậy nên cảm thấy hơi tự ti mặc cảm.

Tần Lâm cười nói: "Đương nhiên là không rồi, đều nhờ có em mà anh mới có được ngày hôm nay".

Nếu như năm đó không vì cứu Tần Lâm, hiện nay Diệp Vãn Nhi chắc vẫn sống cuộc sống của một thiên kim tiểu thư.

Diệp Vãn Nhi cười, mắt cong cong như vầng trăng khuyết.

"Anh Tiểu Lâm, em chưa bao giờ hối hận vì đã cứu anh, anh có thể sống là tốt rồi, bố mẹ em nhìn thấy anh chắc chắn sẽ rất vui, mau đi thôi, đi đón mẹ em về nhà ăn cơm".

Tần Lâm nói: "Được, mười năm không được ăn cơm do dì Vương nấu rồi, để anh đưa em về".

Tần Lâm lái xe điện, để Diệp Vãn Nhi ngồi đằng sau.

Nhìn bờ vai rộng của Tần Lâm, tay Diệp Vãn Nhi không biết nên đặt ở đâu, cuối cùng dè dặt nắm lấy áo chỗ eo anh.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đến được nhà hàng Hòa Thuận.

Nhà hàng Hòa Thuận này là chuỗi nhà hàng rất nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, quy mô không nhỏ, nghe nói chủ nhà hàng là người rất có địa vị.

Mẹ Diệp Vãn Nhi, Vương Mai làm ở đây đã vài năm, thêm tiền thưởng chuyên cần và tiền lương thâm niên, hiện nay tiền lương của bà ấy khoảng bốn nghìn tệ, mặc dù hơi vất vả một chút nhưng kiếm được không ít tiền.

Hôm nay lại đến ngày phát lương, Vương Mai nhìn mãi mà điện thoại vẫn chưa có tin nhắn báo lương về, hơn nữa sắp đến lúc tan ca rồi, bà ấy sắp không nhịn được.

"Quản lý, tôi vẫn chưa nhận được tiền lương tháng này, cậu xem..."

Quản lý nhà hàng tên là Tôn Đồng, năm nay mới hơn hai mươi tuổi, còn khá trẻ.

Nghe thấy lời Vương Mai, trên mặt Tôn Đồng lộ vẻ trông như đang cười mà lại không cười, anh ta bình tĩnh nói.

"Dì Vương, tháng trước hình như dì từng xin nghỉ một ngày đúng không?"

Vương Mai sững sờ: "Đúng vậy, tháng trước chồng tôi bị ốm, tôi xin nghỉ một ngày".

"Nếu đã xin nghỉ, thì năm trăm tệ tiền chuyên cần tháng này không thể phát cho dì được".