Yến Kinh Khuê Sát

Chương 27: Nhân duyên kết 3



Trước đó đã nói, hẻm Vũ Hoa đều là gia đình giàu có.

Gia đình như vậy làm tang sự, khẳng định sẽ rất náo nhiệt.

Bất quá lúc này thời gian còn sớm, cho dù muốn tới thắp nhang phúng viếng, làm sao cũng phải chờ đến buổi trưa, cho nên lúc này hẻm Vũ Hoa cũng không hề ồn ào, mà chỉ có tiếng khóc mơ hồ.

Tô Thần đến sớm hơn bọn họ một khắc (15'), phỏng chừng cũng nhìn thấy gia đình đang làm tang sự, cho nên vội vàng đi thăm dò gốc gác nhà họ, lúc này cũng không còn ở hẻm Vũ Hoa.

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy chậm rãi dạo bước về trước.

Các giáo úy bên cạnh bọn họ, cũng đều dùng trường kiếm tìm kiếm khắp nơi, không bỏ qua bất cứ góc nào trong hẻm.

Ước chừng đi được vài bước, Tạ Cát Tường đột nhiên dừng bước chân, nàng nhìn Triệu Thụy nói: “Người nhà bình thường, hầm băng không có khả năng xây kế sảnh ngoài, khẳng định đều ở hậu viện, nơi này là đường chính ở hẻm Vũ Hoa, cũng là cửa chính, nếu thật sự có quan hệ với hộ gia đình này, hẳn là ở phía sau phố.”

Triệu Thụy lập tức khen: “Vẫn là Cát Tường thông tuệ.”

Xác thật hắn không có nghĩ tới điểm này, trực tiếp phân phó Hạ Uyển Thu sắp xếp nhân thủ đi ra sau phố tra soát, hắn cùng Tạ Cát Tường vẫn ở đường chính.

“Đại nhân,” Tô Thần vội vàng chạy về, “Đại nhân, đã tra được hộ tịch hẻm Vũ Hoa.”

Triệu Thụy nhận báo cáo Tô Thần đưa qua, xem cùng Tạ Cát Tường.

Hẻm Vũ Hoa có mười hộ gia đình, đều là nhà giàu ở Yến Kinh, cửa hiệu lâu đời của mấy nhà này vẫn luôn mở trên phố Khánh Lân, lân cận các vùng Phụng Thiên cũng có chi nhánh, đều là nhân tài kiệt xuất trong giới thương buôn.

Nhà đang làm tang sự, là chủ nhân Mặc Văn Trai nổi danh tại Yến Kinh, họ Chúc, ở hẻm Vũ Hoa thậm chí toàn bộ Yến Kinh, đều có danh tiếng cực kỳ tốt.

Tô Thần nhanh chóng nói: “Đại nhân, Tạ Thôi quan, vì thời gian cấp bách, chỉ có thể tra được tới đó, các việc khác của Chúc gia cần phải trở về tìm lại hồ sơ trong Tư, mới có thể biết được.”

Triệu Thụy gật đầu nói: “Rất tốt.”

Biết nhà này họ gì, kinh doanh cái gì, như vậy đã đủ rồi, Triệu Thụy nhìn nhìn xiêm y trên người Tạ Cát Tường, lại nhìn thoáng qua thường phục lam xám trên người mình, nhàn nhạt nói: “Nếu Chúc gia có tang sự, vậy chúng ta vẫn nên đi viếng một chút.”

Tạ Cát Tường cũng nhanh chóng thu hồi biểu tình trên mặt, nỗ lực làm mình có vẻ bi thương một ít: “Được, đi thôi.”

Vì thế, Tô Thần dẫn các giáo úy ra canh giữ ở hẻm nhỏ, Triệu Hòa Trạch cùng Hạ Uyển Thu yên lặng đi theo phía sau hai người Tạ Cát Tường, cùng nhau đi vào cửa Chúc phủ.

Mới vừa đi đến gần, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc nỉ non nghẹn ngào.



Hai gã sai vặt đứng ở cửa, vì đã canh cửa suốt một đêm, giờ phút này đang nửa tỉnh nửa mê dựa vào khung cửa phát ngốc.

Triệu Hòa Trạch ho nhẹ một tiếng, hai người bọn họ lập tức bừng tỉnh.

Người vóc dáng cao gầy bên trái còn có vẻ cảnh giác, mở to mắt liền đảo qua: “Người nào?”

Triệu Hòa Trạch tiến lên, thấp giọng nói: “Nghe nói Chúc gia có tang sự, thiếu gia và tiểu thư nhà ta đặc biệt tới phúng viếng.”

Gã sai vặt ngẩng đầu nhìn nhìn Tạ Cát Tường bi thương đầy mặt cùng Triệu Thụy mặt không cảm xúc, có chút chần chờ: “Hai vị chưa từng gặp qua, xin hỏi là nhà nào……?”

Hắn hẳn là người gác cổng của Chúc gia, lời này vừa nghe có chút thẳng, kỳ thật cũng hơi vô lễ.

Triệu Hòa Trạch lập tức nhíu mày, có vẻ không vui.

Gã sai vặt kia vội vàng giải thích: “Xin thiếu gia tiểu thư thứ lỗi, chỉ là thiếu đông gia trong nhà hôm qua đột nhiên qua đời, cũng chưa kịp báo cho các bạn hàng quen biết, lại đây phúng viếng đều là bạn bè thân thích, cho nên tiểu nhân mới hỏi như vậy.”

Thì ra là thiếu đông gia nhà này vừa mất?

Triệu Thụy bị người ngăn cản, lập tức liền lạnh mặt, Tạ Cát Tường vội kéo kéo ống tay áo hắn.

Triệu Thụy cúi đầu, thấy Tạ Cát Tường nhìn hắn nháy mắt, lúc này mới áp lửa giận trong lòng xuống.

Thấy Triệu Thụy nghe lời, Tạ Cát Tường mới xua xua tay về phía Triệu Hòa Trạch, để hắn đưa lệnh bài Cao Đào Tư của Triệu Thụy cho gã sai vặt xem: “Ca ca ta đã gặp thiếu đông gia một lần, vừa lúc hai huynh muội chúng ta ở gần đây, nhìn thấy trong nhà đang lo việc tang ma mới lại đây phúng viếng.”

Lời này giải thích vô cùng hợp lý.

Gã sai vặt vừa thấy là quan gia, chợt hoảng hốt, vội vàng xin lỗi, thật cẩn thận hỏi: “Không biết đại nhân cao danh quý tánh?”

Lúc này đây, đổi lại là Triệu Hòa Trạch trả lời: “Đại nhân chúng ta họ Triệu.”

Gã sai vặt lập tức xướng to: “Triệu đại nhân tiến đến phúng viếng, cho mời.”

Theo lý thuyết, những nhà lo việc tang ma như vậy, canh giữ ở cửa ít nhất đều là quản gia, nếu trịnh trọng hơn nữa, trong nhà sẽ phái thiếu gia công tử ra ngoài tiếp đón khách cũng không có gì lạ.

Nhưng có thể lúc này canh giờ còn sớm, cũng có thể hôm qua thiếu đông gia chết bất ngờ, Chúc gia lo việc tang ma này xác thật là làm cho có, bộ dáng hai gã sai vặt canh cửa cũng không giống đã được đào tạo, có vẻ không quá ổn thỏa.

Chỉ bằng việc mượn thân phận quan gia, hai người Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cứ như vậy được mời vào, do một gã sai vặt khác dẫn đường, trực tiếp đi vào trước sảnh chính.

Linh đường Chúc gia được đặt ngay chỗ này.

Lúc này, ngoại trừ nha hoàn gã sai vặt quỳ đầy đất trong viện, linh đường chỉ có ít ỏi ba người, đều là nữ tử.

Một thiếu phụ thân hình có chút mập mạp đang quỳ gối trước bàn thờ, tiếng khóc nỉ non đau khổ do nàng phát ra.

Phía sau thiếu phụ còn có một ma ma khoảng bốn mươi mấy tuổi đang quỳ, Tạ Cát Tường chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, liền biết người này nhất định là nhũ mẫu của thiếu phụ hoặc là quản gia cô cô.

Trong linh đường còn một cô nương tuổi trẻ khác đang cúi đầu, khiến người thấy không rõ khuôn mặt.

Gia đình phú quý như vậy, thế mà giữ linh đường chỉ có ba người, còn đều là nữ tử, trong lòng Tạ Cát Tường cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nhiều lời.

Còn gã sai vặt kia trực tiếp vào linh đường, nói nhỏ vài câu bên tai thiếu phụ, thiếu phụ liền ngẩng đầu nhìn qua đây.

Đó là một đôi mắt nhu tình như nước.

Tạ Cát Tường bị nàng nhìn như vậy, trong lòng lập tức hiện lên một câu nói.

Thiếu phụ hấp tấp cúi đầu, dùng khăn cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt, sau đó liền vươn tay ra, để ma ma đỡ nàng đứng dậy.

Chờ nàng đứng dậy, Tạ Cát Tường mới phát hiện nàng đang mang thai.

Thiếu phụ được ma ma đỡ, tập tễnh ra khỏi linh đường, lúc này Tạ Cát Tường mới thấy rõ dung mạo nàng.

Vị này hẳn là thê tử ở góa của thiếu đông gia Chúc gia, nàng khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày thanh tú, ôn nhu uyển chuyển, vừa nhìn có thể đoán được là một tiểu thư khuê các, trên người lộ ra vẻ trầm ổn.

Chỉ là đôi mắt to vừa hồng lại vừa sưng, hơn nữa trên mặt nàng còn có bi thương không kiềm nén được, làm người khác nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng thương.

Độ tuổi thanh xuân đã trở thành quả phụ, sao có thể không khiến người bi thương.

Thiếu phụ tựa hồ đã quỳ suốt một đêm, lúc này đi tới bước chân hơi có chút tập tễnh, trong lòng Tạ Cát Tường cũng mềm nhũn, theo bản năng đi về trước hai bước.

“Hai vị tới đưa tiễn phu quân sao?” Thanh âm thiếu phụ thực nhẹ, mang theo chút khàn khàn, hiển nhiên đã khóc đến gần tắt tiếng.

Tạ Cát Tường dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Thụy, lúc này mới mở miệng: “Ngài là Chúc thiếu phu nhân đi? Chúng ta đến là có việc muốn hỏi.”

Thiếu phụ hơi hơi sửng sốt, nhưng do căn cơ giáo dưỡng tốt, nàng vẫn gật gật đầu.

“Ta họ Liễu, là Chúc gia thiếu phu nhân.”

Ma ma bên cạnh nàng sắc mặt vẫn luôn không tốt, nghe Tạ Cát Tường nói như thế, tức khắc nhíu mày: “Các ngươi sao lại thế này a, Chúc gia chúng ta vẫn đang làm tang sự, nếu có việc ngày khác lại đến đi.”

Liễu phu nhân đè đè tay ma ma, vẫn rất khách khí với đám người Tạ Cát Tường: “Hai vị nếu không phải có chuyện quan trọng, nhất định sẽ không tới cửa vào lúc này.”

Nàng nói như thế, cúi đầu lau khóe mắt chực trào nước mắt: “Trong nhà xảy ra chuyện, ai cũng không nghĩ tới……”

Nàng cũng chưa tức giận, ma ma kia cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ đau lòng vỗ vỗ sau lưng nàng.

Nếu là người bình thường, chắc chắn cảm thấy xấu hổ, nhưng Triệu Thụy vẫn lạnh lùng nhìn các nàng, trên mặt có vẻ nhàn nhạt.

Chờ đối phương nói xong, Triệu Thụy mới lạnh giọng nói: “Liễu phu nhân, bản quan là Đại Lý Tự tả thiếu khanh, đây là lệnh bài của bản quan.”

Giọng nói hắn rơi xuống, Triệu Hòa Trạch liền cầm lệnh bài tiến lên.

Tiếng nức nở của Liễu phu nhân đột nhiên im bặt.

Nàng vội vàng ngẩng đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc: “Đại Lý Tự……? Nhà ta sao dính líu đến Đại Lý Tự?”

Ma ma thấy thanh âm nàng nghẹn ngào, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, nếu không mời lão gia ra gặp khách đi.”

Bộ dạng này của Liễu phu nhân, sợ không quản được cái gì.

Nhưng Liễu phu nhân vẫn lắc đầu, nàng cười khổ nói: “Đêm qua phụ thân vẫn luôn chưa được nghỉ ngơi, chỉ sợ trong lòng lão nhân gia người còn khổ hơn ta, ta làm sao có thể lại bất hiếu như thế.”

Lời này nói ra, Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường càng thêm xấu hổ.

Kỳ thật Tạ Cát Tường có thể nhìn ra, Liễu phu nhân khách khí như thế, chỉ là do bản thân hàm dưỡng tốt, nhưng đối với tang sự của trượng phu mình, nàng không chào đón bất luận kẻ nào tới quấy rầy.

Nhưng phá án quan trọng, giờ phút này bọn họ cũng không quản nhiều như vậy được.

Tạ Cát Tường thấy Triệu Thụy không lên tiếng mà gật gật đầu với mình, lúc này mới mở miệng: “Liễu phu nhân, xin hỏi trong nhà ngài, có nữ tử nào tầm hai mươi tuổi, mặt trái xoan, mày lá liễu, thân cao khoảng năm thước, khóe mắt có một nốt ruồi son, rất là bắt mắt không.”

Nghe được từ nốt ruồi son, Liễu phu nhân rõ ràng có chút kinh ngạc, nàng theo bản năng nói: “Nàng ở trong nhà a, sao lại bị Đại Lý Tự tra hỏi?”

Tạ Cát Tường không cho nàng cơ hội nghỉ ngơi, trực tiếp hỏi: “Xin hỏi người này rốt cuộc là ai? Lúc này người đang ở đâu? Có thể mời ra đây cho đại nhân gặp một lần không?”

Liễu phu nhân há miệng thở dốc, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại không ngờ sau lưng nàng đột nhiên có một người vọt ra, thanh âm vô cùng bén nhọn.

“Các ngươi không thấy tẩu tẩu ta đã thương tâm đến như vậy, bây giờ còn lại đây hỏi này hỏi nọ! Nói đi, Trì Tiểu Hà ở bên ngoài còn phạm vào chuyện gì? Chọc cho Đại Lý Tự cũng có thể tới cửa.”

Người vừa vọt ra này, chính là thiếu nữ vừa mới quỳ trong linh đường.

Trì Tiểu Hà?

Tạ Cát Tường ghi nhớ tên này, nghe Triệu Thụy đúng lúc mở miệng: “Người này tên là Trì Tiểu Hà? Có quan hệ gì với Chúc gia?”

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, thanh âm lại lộ ra lạnh lùng, toàn thân đều là uy nghi khí phái, thiếu nữ kia vừa nghe tiếng Triệu Thụy, lập tức sợ tới mức rụt trở về.

Thành ra cũng không có người trả lời hắn.

Liễu phu nhân nắm lấy tay thiếu nữ, nhìn Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường áy náy nói: “Hai vị đại nhân thứ lỗi, phu quân ta đột nhiên mất đi, muội muội khổ sở trong lòng, khó tránh khỏi có chút mạo phạm.”

Tạ Cát Tường vội nói: “Phu nhân không cần khách khí, vốn do chúng ta quấy rầy quý phủ, trong lòng cũng rất băn khoăn, nhưng trên người còn nhiệm vụ, mong quý phủ thứ lỗi.”

Thiếu nữ nghe nàng nói như vậy, không màng ngăn cản của Liễu phu nhân, xúc động nói tiếp một câu: “Nữ nhân Trì Tiểu Hà này phạm tội thật không kỳ quái, nàng vốn cũng không phải thứ gì tốt, vào cửa nhà ta còn hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, thật sự không biết liêm sỉ.”

Vào cửa nhà nàng?

Tạ Cát Tường hỏi: “Vị Trì Tiểu Hà này rốt cuộc thân phận ra sao?”

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân như nàng ta thì còn có thể mang thân phận gì? Là di nương hầu hạ ca ca ta thôi, nếu không phải……”

Nàng còn muốn nói tiếp cái gì đó, lại bị ma ma của Liễu phu nhân lập tức bịt kín miệng: “Đại tiểu thư, ngài là tiểu thư khuê các, những lời này không thể nói bậy!”

Nhắc tới vị Chúc thiếu đông gia này, nước mắt của Liễu phu nhân lập tức không kiềm nén được, lại che miệng nức nở khóc lên.

“Phu quân đáng thương của ta……”

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, trong lòng chỉ có một nghi vấn.

Thiếp thất Trì Tiểu Hà của Chúc thiếu đông gia theo lời bọn họ nói, có khi nào là nữ tử chết cóng ở Trường Càn Lí không?