Yến Kinh Khuê Sát

Chương 5: Lời từ bi 5



nhamy111: tui nói thêm một chút về cách tác giả gọi tên người chết trong vụ án này cho các bạn còn đang thắc mắc nha:

- Người chết tên là Lâm Phúc, lấy chồng họ Nguyễn.

- Nên đôi khi, theo quan sai thì gọi là Nguyễn Lâm thị, theo họ chồng.

- Đôi khi dưới góc độ của Cát Tường thì gọi thân quen là Phúc thẩm hoặc Lâm Phúc thẩm.

- Tui tôn trọng nguyên tác nên giữ nguyên cách xưng hô tác giả đang để; nhưng chung quy vẫn là một người chết với nhiều cách gọi khác nhau.

🌺🌺🌺🌺🌺

Tình cảnh này nhìn thực kinh người, nhưng đối với nhất đẳng ngỗ tác, kinh nghiệm lão luyện mà nói, đều là chuyện nhỏ.

Cứ thấy Hình Cửu Niên ngay cả đôi mắt cũng không chớp cái nào, thậm chí còn dùng một hộp gỗ nhỏ thu máu loãng trong xoang mũi nàng, đưa vào dưới ngọn nến xem xét.

Nói là máu loãng, nhưng kỳ thật màu máu cũng không đậm, trong đó pha lẫn bùn đất vụn cùng mảnh đá nhỏ, cũng hoàn toàn rất khó nhìn thấy.

Hình Cửu Niên làm việc vô cùng chăm chú, hắn cũng cho riêng Tạ Cát Tường nhìn nhìn, hỏi: “Nha đầu thấy thế nào?”

Tạ Cát Tường ý bảo Hình Cửu Niên ấn bụng Nguyễn Lâm thị, thấy không có chướng to, cân nhắc nói: “Nếu lúc còn sống tử vong do chết đuối, thứ biểu hiện lên rõ ràng nhất là bụng sưng to, nếu ngoài ý muốn rơi xuống nước, bụng cũng sẽ có sưng to, nhưng hai loại trạng thái này Nguyễn Lâm thị đều không có, hẳn là sau khi chết mới rơi vào trong nước. Nhưng mà……”

Tạ Cát Tường lại có chút chần chờ: “Nhưng mà sau khi chết mới rơi xuống nước, chỗ miệng mũi sẽ không thấy vết nước, không hợp với dấu vết của Nguyễn Lâm thị lắm.”

Nàng từ từ kể ra như thế, rất quen thuộc với các thủ pháp kiểm tra thực hư, vừa nhìn liền biết đã đọc thuộc lòng bộ "Tẩy oan tập lục", cũng không phải hạng người không hề có kiến giải*.

*kiến giải: Ý kiến hiểu biết đối với một vấn đề

Hình Cửu Niên gật đầu, nói: “Nha đầu không tồi. Ngươi nói chính là nghiêng về phần chết chìm, nhưng đừng quên phía sau còn có chết do bị ép kín miệng mũi.”

Tạ Cát Tường bừng tỉnh đại ngộ: “Đa tạ Hình đại nhân, thụ giáo.”

Lúc này, Triệu Thụy đột nhiên mở miệng: “Nói cách khác, Nguyễn Lâm thị là bị người bịt kín miệng mũi đến chết, sau đó bị ném xuống vách núi? Do hôm qua Yến Kinh mưa to, nước sông Khai Dương chảy xiết, lúc này mới đẩy Nguyễn Lâm thị vào kênh đào bến tàu phía Nam?”

Triệu Thụy cũng không phải là cao thủ hình ngục, thậm chí không phải xuất thân từ Án Sát tư, nhưng đột nhiên hắn xen vào tổng kết, cố tình lại nói trúng toàn bộ.

Ngay cả Hình Cửu Niên cũng nhịn không được gật gật đầu: “Lời Thiếu Khanh nói cực kỳ chính xác.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn qua Triệu Thụy, Thiếu Khanh?

Nhưng mọi người còn chưa kịp bổ sung, đã nghe bên ngoài Nghĩa Phòng đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, chỉ nghe “Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa gỗ được cài then của Nghĩa Phòng đã bị người một chân đá văng, vụn gỗ bị văng ra tứ tán, thiếu chút nữa bắn trúng người Tạ Cát Tường đang đứng ở chân giường.

Triệu Thụy một bước tiến lên, cổ tay xoay chuyển, lôi kéo Tạ Cát Tường xoay người, che chắn nàng kín mít ở sau người.

Tim Tạ Cát Tường, theo động tác của hắn đột nhiên nhảy lên một cái.

Cánh tay Triệu Thụy thon dài hữu lực, lòng bàn tay to lớn, nắm chặt lấy cổ tay của nàng, ủ ấm thoả đáng lòng người.

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy mặt đỏ lên, nàng thở sâu, cưỡng ép mình dời ánh mắt ra khỏi thân người trước mặt.

Còn chưa đợi Triệu Thụy mở miệng, hung đồ to gan lớn mật này đã tùy tiện ồn ào lên: “U, Tả Thiếu Khanh đại nhân, có án tử sao không gọi tại hạ? Sợ là quý nhân như ngài hay quên, không nhớ rõ Đại Lý Tự nhất đẳng Thôi quan này là ai đấy chứ?”

Quan chế Đại Tề rất là nghiêm túc, phàm những người tài ba không có thi khoa cử, nhưng lại có chí làm quan, cũng có thể được ban cho quan chức cùng cấp bậc tương đương.

Tỷ như các bậc chuyên gia có liên quan đến hình ngục như Ngỗ tác, Thôi quan, Lục Văn (người ghi chép), được phân làm ba bậc, nhất đẳng là cao nhất, phẩm cấp từ Thất phẩm đến Chính Lục phẩm đều có thể làm, là một quan gia chân chính.

Tỷ như Hình Cửu Niên, hắn là nhất đẳng ngỗ tác của tổng nha môn Hình Bộ, chức quan chính lục phẩm, tuy rằng chức quan không đáng chú ý trên con đường quan chức nhiều như trâu ở Yến Kinh, nhưng trong toàn bộ tam pháp tư cũng là nhân vật có tiếng tăm.

Nhất đẳng Thôi quan mới tới này, há mồm có thể cuồng vọng như thế, khẳng định không chỉ có chức quan khá cao, tại tam pháp tư chắc chắn cũng rất có tiếng.

Dù sao, Triệu Thụy mới nhậm chức Đại Lý Tự tả thiếu khanh, chính là chức quan Chính tứ phẩm, không chỉ cao hơn hắn ta một chút.

Mà... Triệu Thụy là ai?

Dù là cha hắn cũng ngại không muốn trêu đến Triệu Vương thế tử như hắn, tuy rằng ngày thường hắn đều lạnh như băng, nhưng nếu có người không hiểu chuyện đánh lên mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không làm người có mắt như mù.

Quả nhiên, Tạ Cát Tường liền cảm thấy tay Triệu Thụy nắm tay nàng tăng thêm lực đạo, giọng nói quen thuộc trầm thấp chậm rãi vang lên.

“Phó đại nhân, cũng không phải là bản quan không mời ngươi,” hắn nhấn chữ 'mời' rất nặng, “Sáng sớm nay lúc vụ án xảy ra, bản quan đã phái người đi mời ngươi ra làm chứng phát hiện hiện trường, ngươi chưa từng xuất hiện, bản quan đành phải tự mình đến đó. Chờ đến khi người nhà đến đây nhận mặt nạn nhân, bản quan lần thứ hai phái người đi mời ngươi đến cùng nghiệm thi, ngươi cũng chưa từng trình diện.”

Ngữ khí Triệu Thụy dần dần lạnh băng: “Nếu Phó đại nhân không đảm đương nổi cái chức nhất đẳng Thôi quan này, thuộc hạ của bản quan có rất nhiều người tài ba, cũng không nhọc lòng Phó đại nhân lo lắng.”

Hai câu vừa nói, trực tiếp dỗi ngược trở lại vị Phó Thôi quan này.

Tạ Cát Tường có chút tò mò, nhìn thăm dò qua bên cạnh cửa, chỉ thấy một người thân ảnh cao lớn đứng trước cánh cửa Nghĩa Phòng loang lổ ánh sáng, trên người mặc quan phục màu xanh lá đậm, mặt dài đôi mắt ti hí, thoạt nhìn thật không dễ chọc.

Động tác này của Tạ Cát Tường, lại chạm vào đôi mắt cực kỳ sắc bén của Phó thôi quan vừa lúc nhìn qua, hắn đột nhiên cười nhạo ra tiếng: “Hứ, nhìn xem cái túi da ngươi tìm tới đi, có thể làm được chuyện gì? Sợ là thấy người chết, lập tức sẽ nhào vào lòng ngực của ngươi khóc đi.”

Sắc mặt Triệu Thụy không đổi: “Có nhào vào lòng ngực bản quan hay không, đó là chuyện của bản quan và Tạ thôi quan.”

Mặt Tạ Cát Tường càng đỏ, nàng vươn tay, lặng lẽ bấm xuống eo Triệu Thụy một cái.

Triệu Thụy: “……”

Triệu Thụy thiếu chút nữa không chịu nổi, đã nói với nàng rất nhiều lần rồi, nhéo người không thể nhéo vào eo, quá nhột.

Phó thôi quan vừa nghe lời này, liền biết Triệu Thụy đã không còn tâm tư chịu dùng hắn.

Hắn nhướng mày cười quái dị, mặt mày tràn đầy hiểm ác: “Con cháu quý tộc các ngươi thật là một đám ghê tởm, vừa đến đã phủi sạch mười mấy năm vất vả của người khác, khó trách mỗi người đều mắng thải y cẩu*, chỉ cần ngoan ngoãn làm một con chó, là có thể quan to lộc hậu, áo gấm đầy thân. Ta ngược lại cũng muốn nhìn xem, cái túi da này có thể phá được án gì!”

Lời này khiến người nghe đặc biệt không thoải mái.

Ngay cả Tạ Cát Tường vẫn còn đang giận dỗi Triệu Thụy, cũng không không thể nhịn được muốn ra mặt cãi lại vài câu cho hắn.

Nhưng Triệu Thụy vẫn không buông tay như cũ, ổn định vững vàng che chắn nàng ở sau người.

“Phó đại nhân muốn giải oan cho Lý đại nhân, cũng phải đi hỏi một chút, hiện giờ Lý đại nhân có cái tiền đồ gì chứ, không thể chưa phân rõ xanh đỏ đen trắng đã chửi bới mệnh quan triều đình, phỏng đoán ý cấp trên như vậy, thật sự không phải tính cách của nhất đẳng Thôi quan Chính lục phẩm đâu.”

Sắc mặt Phó đại nhân biến đổi, hắn há miệng thở dốc, cũng nghe ra trong lời nói Triệu Thụy có ẩn ý, thấy không có người cho hắn bậc thang đi xuống, đành phải hùng hùng hổ hổ bỏ đi.

Chờ hắn đi rồi, giáo úy giữ cửa lập tức nhanh chóng mang ván cửa tới đè lên khung cửa ở Nghĩa Phòng.

Triệu Thụy xoay người, nhẹ nhàng buông tay, đẩy đẩy Tạ Cát Tường: “Đi làm việc đi.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thấy ánh mắt hắn bình thản, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo chút trêu ghẹo, lập tức nghĩ đến lời vừa rồi hắn nói.

Ai muốn nhào vào lòng ngực ngươi chứ.

Tạ Cát Tường trừng mắt liếc hắn, lập tức trở lại bên cạnh Hình Cửu Niên, nhìn hắn kiểm tra vết thương trên người Nguyễn Lâm thị.

Vừa rồi lúc Phó thôi quan làm loạn Nghĩa Phòng, toàn bộ quá trình Hình Cửu Niên cũng không để ý đến hắn ta, vẫn thong thả ung dung kiểm tra thi thể như cũ, hắn tương đối có kinh nghiệm kiểm tra thi thể, tuy rằng trên Nghiệm Thi Cách Mục có kê khai hạng mục mở lồng ngực nghiệm thi, cũng sẽ nói với người nhà đầu tiên, nhưng nguyên nhân Nguyễn Lâm thị chết đặc biệt rõ ràng sáng tỏ, bởi vậy cũng không cần lại mở lồng ngực.

Giờ phút này Hình Cửu Niên đã kết thúc lần kiểm tra đầu tiên, hắn đứng dậy dùng khăn lau khô tay, gọi mọi người đến bên mép giường: “Nha đầu nhìn nơi này, trước khi nàng chết hẳn đã nắm chặt cái gì đó, dẫn tới không chỉ trên tay có vết máu ứ xanh, khe móng tay cũng có vết máu, không phải của nàng, thì là của hung thủ.”

Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đôi tay Phúc thẩm, đều chồng chất vết thương.

Nàng làm thức ăn buôn bán, trên tay không để móng tay, ngày thường luôn luôn sạch sẽ, nhưng mà giờ phút này, khe móng tay nàng loang lổ, đều bị nước bùn cùng vết máu nhét đầy, thoạt nhìn rất là đáng thương.

“Di,” Tạ Cát Tường chỉ vào lòng bàn tay Lâm Phúc thẩm, “Hình đại nhân, ngài xem nơi này.”

Hình Cửu Niên cúi đầu nhìn qua, nói: “Nơi này trên tay nàng bởi vì bị thương nghiêm trọng, cho nên thi đốm xuất hiện rõ ràng, vì thế nhìn không ra màu sắc vốn có.”

Tạ Cát Tường nhìn những vệt màu sắc đó, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra là cái gì.

Nhưng Hình Cửu Niên đã tiến vào giai đoạn tiếp theo: “Nguyễn Lâm thị không bị trúng độc, nguyên nhân chết hẳn chính là lời đại nhân đã nói, miệng mũi hít thở không thông dẫn đến chết ngạt, sau đó bị đẩy vào sông Khai Dương, hôm qua nàng có ra khỏi thành đi Kim Đỉnh Sơn, cái này có trong ghi chép của Hộ Thành Tư, hẳn là chết trên Kim Đỉnh Sơn rồi mới bị người khác ném xuống vách núi.”

Tạ Cát Tường bổ sung: “Ta và Nguyễn gia vừa lúc là hàng xóm, cũng quen biết Nguyễn Liên Nhi, vừa rồi ta mới hỏi nàng, theo trí nhớ nàng, hôm qua Nguyễn Lâm thị đến chân núi Kim Đỉnh Sơn ước chừng là vào buổi trưa, cần đi bộ lên núi, lại đi chùa Kim Đỉnh thắp hương lễ Phật, làm sao cũng mất một canh giờ.”

Hình Cửu Niên đã làm ngỗ tác hai mươi mấy năm, lúc còn trẻ đi theo sư phụ, sau khi xuất sư mới tự mình đơn đả độc đấu, hắn từng hợp tác với rất nhiều Thôi quan, dạng người nào cũng có, nhưng duy nhất không có người như tiểu nha đầu này, cười hì hì đã có thể cân nhắc rõ ràng các chi tiết.

Tuy nói nàng quen biết thân nhân của người bị hại, cũng biết tình hình Nguyễn gia, nhưng lại có thể âm thầm hỏi ra tình hình đại khái.

Hình Cửu Niên nói tiếp lời nàng: “Như thế, vậy thời gian Nguyễn Lâm thị tử vong có thể xác định ở trưa ngày hôm qua đến ban đêm trước khi mưa rơi.”

Sở dĩ xác định trước khi mưa rơi, một là bởi vì mưa rào đêm qua có sấm chớp khá lớn, hơn nữa mưa rơi suốt một đêm, Kim Đỉnh Sơn ngoại trừ chùa Kim Đỉnh nổi tiếng hiển hách, thì không còn nhà dân nào khác, mà mưa rơi vừa đúng trước thời gian cấm đi lại ban đêm, cho nên nếu muốn ra tay vào đêm mưa, cũng không cách nào có thể chạy về thành trước lúc cấm đi lại ban đêm; dưới mưa to tầm tã như vậy, ở lại trong rừng rất là nguy hiểm, Lâm Phúc thẩm sẽ không ra khỏi chùa Kim Đỉnh, mà hung thủ không có khả năng sau khi ra tay, lại ướt dầm dề về lại chùa Kim Đỉnh, trong rừng cũng không có chỗ trốn tránh, tỷ lệ ra tay lúc đêm mưa cũng không lớn.

Hai là, trên thân người chết đã xuất hiện hiện tượng thi cương*, lại trên diện tích lớn, tuy ngâm trong sông một đêm nhưng cũng chưa từng giảm bớt, căn cứ theo kinh nghiệm của Hình Cửu Niên, thi cương đều sẽ xuất hiện sau khi chết một khắc (15p) đến khoảng ba canh giờ (6h) đầu tiên, qua hai canh giờ (4h) đến ba canh giờ (6h) tiếp theo sẽ khuếch tán ra toàn thân, theo tình trạng thi thể Nguyễn Lâm thị, ước chừng nàng chết vào thời gian lúc mặt trời lặn đêm qua.

*thi cương: thi thể bị cứng lại

Phàm là chuyện gì cũng luôn có ngoài ý muốn, cho nên Hình Cửu Niên cho phạm vi đại khái.

Triệu Thụy gật gật đầu, vẫn nói: “Cũng không thể quơ đũa cả nắm, trên núi còn có chùa miếu, trong chùa tăng nhân đông đảo, Nguyễn Lâm thị vốn muốn tu tập ở trên núi, nếu xảy ra chuyện ở trong chùa, rồi lại bị người khác ném xuống vách núi, cũng hoàn toàn không kỳ quái.”

Hình Cửu Niên nhìn qua cà lơ phất phơ, lại là người rất tinh tế, hắn gật gật đầu, dẫn Ân Tiểu Lục trở lại trước giường, tỉ mỉ giúp Nguyễn Lâm thị mặc xiêm y, lại chải cho nàng một búi tóc đơn giản, mới tính là kết thúc nghiệm thi.

Đoàn người từ Nghĩa Phòng ra ngoài, Tạ Cát Tường mới cởi áo khoác trên người ra, đặt vào trong túi mang theo bên người.

Triệu Thụy nhìn Hình Cửu Niên nói: “Lần này làm phiền Hình đại nhân, bản ghi chép kiểm tra thi thể Nguyễn Lâm thị cần lập tức sao chép hai bản, lát nữa đưa đến sảnh trước.”

Hình Cửu Niên biết hắn đây là muốn đi hỏi han Nguyễn Liên Nhi, tùy ý xua xua tay: “Không cần quan tâm, mau đi làm việc đi.”

Dứt lời, hắn liền xách Ân Tiểu Lục trở về phòng kín.

Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Triệu Thụy: “Nguyễn Liên Nhi từ nhỏ bị đánh đến lớn, nàng rất sợ người lạ, là một tiểu cô nương rất nhu nhược, lát nữa vẫn để ta tới hỏi đi.”

Triệu Thụy từ chối cho ý kiến, lại khó được cong cong khóe môi: “Là ai nói không đi?”

Tạ Cát Tường nhẹ nhàng cắn cắn môi, rất vô lại nói: “Ta nói, thế nào? Tả thiếu khanh đại nhân không hài lòng sao?”

Triệu Thụy: “…… Được được, đi đến sảnh ngoài nào, ta nói không lại muội.”

Tạ Cát Tường nhướng mày cười.

Sảnh chính trước mặt chính là nơi làm việc của Cao Đào Tư, hết thảy vật trang trí nha môn có, nơi này đều có, bất quá trong ngoài sáng loáng mới tinh, đều là mới tạo.

Nơi làm việc này được chia làm năm gian, ngoại trừ sảnh lớn ở ngoài, bên trái là phòng khách cùng nhã gian, còn lại bên phải là thư phòng, nếu muốn gặp người ngoài, đại khái đều ở chỗ này.

Giờ phút này Nguyễn Liên Nhi đang được nữ giáo úy kia tiếp, ngồi ở nhã gian dùng trà.

Nhưng vẻ mặt nàng như tro tàn, chén trà kia chỉ nắm trong tay, chưa từng uống ngụm nào vào miệng.

Tạ Cát Tường mới vừa đi vào, tiếng bước chân nhẹ nhàng cũng khiến nàng hoảng sợ, kinh hoảng thất thố đứng lên nhìn qua.

“Cát tường tỷ tỷ.”

Nàng lại muốn khóc.

Tạ Cát Tường hai ba bước đi lên trước, nắm lấy tay nàng: “Liên Nhi đừng sợ, bên kia đã kết thúc, Phúc thẩm chỉnh chỉnh tề tề, không cần mở ngực kiểm tra thực hư.”

Nhưng suy nghĩ của Nguyễn Liên Nhi cũng không đặt vào chuyện này, nàng lắp bắp hỏi: “Nương ta, nương ta chết như thế nào……?”

Tạ Cát Tường thở dài: “Phúc thẩm bị người khác làm hại.”

Bị người khác làm hại!

Huyết sắc trên mặt Nguyễn Liên Nhi trong khoảnh khắc đã bị rút đi mất, nàng lui về phía sau hai bước, lập tức ngã ngồi trên ghế dựa.

Từ dao động không lường được trong đồng tử nàng, Tạ Cát Tường thấy được hoài nghi rất sâu.

Triệu Thụy tất nhiên cũng thấy được.

“Nguyễn cô nương, mẫu thân ngươi có kẻ thù nào không?”

Đôi tay Nguyễn Liên Nhi run lên, chén trà vừa nãy đang được cầm, bang một tiếng rơi xuống đất, lăn một vòng trên tấm thảm màu trắng, chỉ loang lỗ ra một mảnh hoa văn lỗ chỗ.

“Ta không biết.” Nguyễn Liên Nhi cúi đầu nỉ non.

Triệu Thụy lạnh lùng nói: “Không, ngươi biết.”