Ở trang viên tránh nóng, Mã Ma ma mỉm cười vui vẻ vấn an Tiểu Đoạn Thị.
"Quận chúa vào cung thăm Hoàng Thái hậu và nói là ngày mai sẽ trở lại đây."
"Ở đây có núi, trang trại có nước, chỗ này thật tốt, đợi Quận chúa đến thì sẽ kể chuyện cho người nghe."
"Người cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi, ở lại mười ngày nửa tháng cũng được."
"Chỉ ở lại ba năm ngày ư? Ai da, thế là không được, Hoàng Thái hậu sẽ hiểu lầm rằng người ở trang viên chăm sóc không chu đáo, khiến người không muốn ở lại."
Mã Ma ma nói hết những điều Lâm Vân Yên dặn dò, khiến Tiểu Đoạn Thị cười tươi rạng rỡ, rồi bà mới lui ra ngoài đi tìm Trần Thị.
Trần Thị hiếm khi không phải lo liệu việc nhà nên cùng hai chị em dâu khác, lại thêm Lâm Vân Phương đang ngồi cùng một bàn đánh bài mã điếu. Lâm Vân Tĩnh thì ngồi bên cạnh, thêu khăn trùm đỏ.
Trần Thị vừa thắng một ván, tâm trạng phấn khởi, thấy Mã Ma ma bước vào với vẻ mặt trầm tư, thì không khỏi giật mình hỏi: "Ở phủ có chuyện gì sao. Vân Yên bị bệnh à?"
Mã Ma ma không trả lời, chỉ nhìn quanh bốn phía.
Trần Thị vội vàng cho người lui ra ngoài.
Viên Thị và Hoàng Thị nhìn nhau, họ nghĩ có nên rời đi không.
Mã Ma ma hơi lúng túng tiến lên, nói: "Các phu nhân hãy nghe ta nói, là chuyện Tam tiểu thư..."
Lâm Vân Phương "ơ" một tiếng, thấy Trần Thị nhìn mình, không mấy vui vẻ mà đứng lên rời khỏi phòng.
Mã Ma ma nói: "Là chuyện Tam công tử nhà Hứa Quốc công xảy ra chuyện, chuyện xấu, gây xôn xao khắp nơi."
Viên Thị và Trần Thị lập tức quay sang nhìn mẹ con Nhị phòng.
Hoàng Thị, người đã ngồi cạnh con gái ngay lập tức nắm chặt tay Lâm Vân Tĩnh.
Quận chúa đã hứa với Lâm Vân Tĩnh sẽ có cách phá hỏng hôn sự, lẽ nào, Quận chúa đã ra tay rồi sao.
Tim Lâm Vân Tĩnh cũng đập thình thịch.
Lời Lâm Vân Yên trước khi lên núi, nàng ghi khắc trong lòng: không để bà nội gặp khách lạ, cũng không để bà nội về phủ.
Nàng nhìn về phía hai thím.
Mã Ma ma đến hẳn là do Lâm Vân Yên chỉ đạo, nàng cần phải tích cực thuyết phục các thím giữ bà nội lại trang viên bằng mọi giá, không để ai ra vào.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe Mã Ma ma kể chi tiết mọi chuyện, Lâm Vân Tĩnh vẫn kinh ngạc đến mức khó thở.
Ngoại thất. Nam tử thanh lâu. Quả phụ.
Ngoại trừ quả phụ không xuất hiện, tối qua có đến năm người đánh nhau trên phố Tây.
Mẫu thân nàng đánh mã điếu, một bàn cũng không chứa được năm người.
Không không, đây không phải chuyện bao nhiêu người, mà là nàng không thể nào chấp nhận được một người chồng tồi tệ như vậy.
"Vân... Vân Tĩnh..." Giọng Hoàng Thị run rẩy, nếu không phải đang ngồi, bà e rằng đã ngã khuỵu.
Trần Thị không kịp tiếp nhận chuyện này, bèn an ủi Hoàng Thị.
Ai cũng biết Nhị tẩu coi trọng hôn sự này đến thế nào.
Không ngờ, gả cao lại hóa ra...
Ấy, bà cũng chẳng biết phải an ủi thế nào cho phải.
Viên Thị cũng ngỡ ngàng, bỗng nghe tiếng quỳ rầm xuống, Lâm Vân Tĩnh quỳ trước mặt mọi người.
"Con không gả cho hắn." Lâm Vân Tĩnh cắn răng: "Mẫu thân, các thúc mẫu, dù thế nào thì con cũng không thể gả cho người như thế, nếu như gả đi thì không chỉ mình con mất mặt, mà còn làm mất mặt phủ Thành Ý Bá."
Viên Thị giật mình, vội vàng đỡ nàng dậy.
Lâm Vân Tĩnh không đứng lên, tiếp tục nói: "Nhà hắn không chỉ gây chuyện xấu mà vừa sáng ra đã đến gây khó dễ, muốn tổ mẫu phải nhún nhường, nếu không nhờ chúng ta tránh đi, thật sự đã bị họ tính kế rồi. Con nghĩ, họ chắc chắn sẽ tìm đến đây, đến lúc ấy, con xin các thúc mẫu đừng mở cửa, chúng ta không tiếp khách. Nếu để tổ mẫu biết, người..."
Trần Thị nghe vậy, cũng lo lắng: "Lão phu nhân tuy trọng thể diện, nhưng người thương con lắm, sao lại để con chịu khổ mà gả đi chứ."
"Tổ mẫu sẽ không, nhưng người sẽ đau lòng." Lâm Vân Tĩnh thở dài: "Tổ mẫu thà tự mình chịu khổ chứ không muốn con phải chịu ấm ức, nhưng sao con có thể để tổ mẫu chịu khổ chứ. Vân Yên đã vào cung cầu xin Hoàng Thái hậu, chúng ta chỉ cần chờ quyết định của Thái hậu thôi."
Mã Ma ma nghe vậy thì lập tức tiếp lời: "Các phu nhân cứ yên tâm, Quận chúa nhất định sẽ cầu xin được ân điển từ Thái hậu, người như Tô Kha vốn không được lòng Thái hậu. Đại tiểu thư nói rất phải, sức khỏe của lão phu nhân là quan trọng nhất, nên để người tĩnh dưỡng nhiều hơn."
Hoàng Thị run rẩy đứng dậy.
Lâm Vân Tĩnh không nhắc đến việc đã bàn bạc trước với Quận chúa, coi như mình không biết gì. Nàng thực sự sợ hãi, sợ vô cùng.
Nếu không phải nàng bất an rồi tìm Quận chúa bàn bạc, Quận chúa sẽ không kéo dài thời gian hai nhà thương thảo hôn sự. Nếu Tô Kha không phải là kẻ bại hoại, Quận chúa cũng chẳng thể tự dưng mà bới ra chuyện xấu này. Nếu không phát hiện được bản chất thật của Tô Kha trước khi kết hôn, khi Lâm Vân Tĩnh bước chân vào phủ Hứa Quốc công, mọi chuyện sẽ còn dễ dàng kết thúc không.
Việc từ hôn và ly hôn vốn không thể đánh đồng.
Cả đời Lâm Vân Tĩnh sẽ sa vào vũng lầy như thế...
Nghĩ đến cảnh tượng bi thảm mà con gái phải đối mặt, Hoàng Thị rơi nước mắt lã chã: "Tam đệ muội, Tứ đệ muội, ta cũng xin các người, ta nói gì cũng không thể để Vân Tĩnh gả vào đó được, tạm thời hãy giấu chuyện này với lão phu nhân, chờ xem tin tức từ trong cung."
Nói đến nước này, làm sao có thể không đồng ý chứ.
Buổi chiều, phu nhân Hứa Quốc công lên núi.
Lần này, bà bị từ chối một cách chắc chắn. Đây là trang viên của Hoàng Thái hậu, người giữ cửa từ chối gặp khách đều là người của trang viên, không ai mang họ Lâm. Bà không thể nổi giận, cũng không thể tự ý xông vào, nên đành ngậm ngùi trở về kinh thành.
Ở một nơi khác, thế tử Hứa Quốc công đích thân đến phủ Thuận Thiên, có chút tiến triển. Hai gã tiểu quan ấy chưa chơi đủ vui, Hứa thế tử vừa hỏi, bọn họ đã trả lời ngay, mô tả kỹ càng dáng vẻ của quản sự đến tìm tối qua.
Họa sĩ dựa vào miêu tả của họ mà vẽ vài bức chân dung.
Người Tô gia cầm lấy bức tranh đi hỏi thăm khắp phố Tây, quyết không bỏ qua cho đến khi tìm ra người đó.
Hứa Quốc công nghĩ tới nghĩ lui, không thể buông tay Tô Kha được, bèn sai hai người đến canh gác ngoài phủ Thành Ý Bá, nhất định không để tên nhãi này trốn thoát.
Tô Kha không thoát được, chỉ có thể ngồi phơi nắng từ sáng đến tối, được tên tiểu đồng đút cho ít nước.
Hứa Quốc công cũng chẳng thể trốn.
Lúc canh tư, ông ta lê bước nặng nề lên triều.
Theo lý, hôm qua các ngự sử đã dâng tấu, hôm nay lẽ ra sẽ nhẹ nhàng hơn hôm qua...
Cho đến khi lão ngự sử nối tiếp nhau dâng ba tấu chương, hy vọng mong manh của Hứa Quốc công hoàn toàn tan biến.
Ông ta đứng giữa điện, trong ánh mắt dò xét của các quan lại, bị lão ngự sử giọng to mắng đến thảm thương.
Trong hàng ngũ, Từ Giản ngẩng đầu, ánh mắt không tỏ ra cảm xúc gì, liếc qua Hứa Quốc công rồi chậm rãi thu lại.
Hắn thấy rõ sự bất mãn mà Hứa Quốc công cố gắng che giấu, không khỏi nhếch môi cười.
Thực ra vị lão ngự sử đứng đầu không cố tình gây khó dễ.
Rõ ràng ông ấy tối qua ngủ sớm, chẳng hay biết gì về chuyện xảy ra trong đêm, sáng hôm sau lên triều mới nghe nói, không kịp viết tấu chương mắng mỏ. Hôm nay bù vào vậy.
Khổ nỗi, phủ Hứa Quốc công lại làm thêm chuyện xấu mới.
Sáng sớm hôm qua đến phủ Thành Ý Bá xin lỗi, không gặp lão phu nhân mà lại gây chuyện với Lâm Vân Yên, ý đồ thấp hèn bị tiểu Quận chúa vạch trần.
Nghe nói cả một chiếc xe ngựa mang theo cha mẹ con cái, cuối cùng cũng chẳng đấu lại được Lâm Vân Yên.
Chậc.
Lão ngự sử mắng xong, lại có người tiếp tục. Hôm qua Hứa Quốc công cáo bệnh không lên triều, bọn họ dâng tấu mắng cũng chẳng thấy đã. Hôm nay khác rồi, đương sự ở đây, không thể bỏ qua cơ hội mắng một trận cho hả hê.
Nhìn thấy sắc mặt Hoàng thượng càng lúc càng cau có, Hứa Quốc công hãi hùng quỳ xuống.
Từ Giản cũng không nhịn cười được, để lộ rõ niềm "vui quá trời" trên gương mặt.