Lý phủ, chuyện Lý Hiển Duy bị thủ lĩnh băng thổ phỉ đánh tơi bời thành trọng thương đã qua được năm ngày.
Năm ngày nay, trừ việc Lý Hiển Duy bị Tân A Na hành hạ, mỗi ngày đều phải tắm thuốc, thì hẳn chỉ toàn lực tu luyện tâm pháp Phi Tiên quyết.
Đúng như Tân A Na cùng Trương Lôi Thôi suy đoán, cho dù Lý Hiển Duy đánh bậy đánh bạ tìm được phương pháp tu luyện chính xác của Phi Tiên quyết, lại có vô cùng vô tận thảo dược mạnh phụ trợ, nhưng tốc độ tu luyện vẫn còn rất chậm.
Rất chậm! Chậm đến mức khiến người ta tức lộn ruột!
Tiên Tử siêu phàm thoát tục như Tần A Na gặp phải tình cảnh như vậy, nhiều lần cũng muốn bỏ quách tên đồ đệ này cho rồi.
Nếu không phải da mặt Lý Hiển Duy đủ dày, nhiều lần nài nỉ xin tha thứ, cộng thêm cả thiên hạ đều đã biết chuyện nàng thu đồ đệ, không cách nào thay đổi, thì Tân A Na thật sự không thể nhịn được nữa.
"Bớt giận đi, đã dự liệu trước chuyện này rồi mà." Bên bờ hồ, Trương Lôi Thôi nhìn có chút hả hê nói.
"Không được, với tốc độ này, hắn có tu luyện một trăm năm cũng không đuổi kịp Hỏa Lân Nhi, phải nghĩ biện pháp mau sớm đả thông những kinh mạch khác cho hẳn." Tân A Na đè nén lửa giận, nói.
"Khó khăn đấy"
Trương Lôi Thôi nói: "Lý phủ đúng là có nhiều tiền bạc, thuốc thang cũng không cần lo. Nhưng ngươi cũng đã thấy đó, thân thể hẳn đã bắt đầu bài xích những thứ thuốc bổ này. Tác dụng của thuốc càng ngày càng yếu, cứ theo đà này, kể cả có gom góp hết thuốc bổ trong thiên hạ, cũng không đủ giúp cho. hắn đả thông toàn bộ tám kinh mạch."
Không thể không nói, chỉ mình tên tiểu tử này dùng thuốc thôi mà mới mấy ngày, số thuốc bổ dùng ở trên người hắn đã đủ để mua được một tòa thành.
Cũng may nhờ Lý phủ giàu nứt đố đổ vách, nên mới có thể chịu đựng nổi sự tiêu hao kinh khủng này.
"Nếu quả thực không được, ta sẽ đi Đô Thành một chuyến."
Tân A Na trầm giọng nói, nếu có thể lấy được nhánh cây. dược vương kia, giúp Lý Hiển Duy mở ra được đường kinh mạch thứ hai, tốc độ tu luyện của hắn cũng có thể nhanh hơn một chút.
"Chuyện này, hay là thảo luận kỹ hơn đi. Nho thủ kia quá đáng sợ, hơn nữa cho tới bây giờ tên đó vẫn bất bại ở Đô Thành, cho dù ngươi có tự đi trước, cũng rất khó thành công" Trương Lôi Thôi nói.
"Nếu muốn lấy được nhánh cây hà thủ ô ngàn năm ngay trước mắt Nho thủ đó, dùng vũ lực thì xác định là hạ sách."
Tân A Na khôi phục sự tỉnh táo, nói: "Vậy ta sẽ suy nghĩ thử biện pháp khác, nếu là có thể dùng cái gì đó đổi chác, đổi lấy nhánh cây dược vương của cung Thái Học thì đó là biện pháp tốt nhất."
"Nho thủ Khổng Khâu, học giả đứng đầu thiên hạ, thân phận không tầm thường, có thứ gì có thể lay động được ông ta chứ?" Trương Lôi Thôi khẽ thở dài.
Đôi mắt Tân A Na hơi nheo lại, nàng nói: "Tiểu tử kia nói được một câu rất đúng, người đời ai chẳng có h@m muốn, khác biệt duy nhất chính là h@m muốn khác nhau, mặc dù địa vị Nho thủ cao, nhưng chắc chẳn ông ta cũng có thứ mình muốn, thậm chí là muốn mà không lấy được."
“Nói tới tiểu tử kia, hắn đâu rồi?"
Trương Lôi Thôi cũng không tính nói nhiều về đề tài này, ông ta quay đầu nhìn một chút, hỏi.
"Đi núi Kỳ Liên rồi."
Tân A Na bình tĩnh nói: "Sáng sớm đã đi, tính toán thời gian thì bây giờ chắc cũng sắp về rồi."
"Tiên Tử sư phụ!"
Quả nhiên, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lý Hiển Duy còn chưa thấy bóng dáng mà chất giọng to như giết heo đã truyền tới.
Tân A Na cau mày, mắt nhìn về phía bên ngoài hậu viện.
Chỉ thấy bên ngoài cửa là một bóng người thiếu niên chật vật chạy về, cả người rách rưới, ngay cả tóc cũng lộn xộn giống như ổ gà, tựa như bị ai đó làm nhục không bằng.
"Eo ơi, nhìn bề ngoài độc đáo này, tiểu tử, ngươi đi trộm tiểu nương tử nhà ai nên bị người đánh sao?" Trương Lôi Thôi cố nhịn cười, giễu cợt nói.
"Cút, lão Trương ông không thể nghĩ tốt về ta được hả?"
Lý Hiển Duy khó chịu mắng một câu, bước ba bước gộp. hai đi lên phía trước, mặt đầy tức giận nói: "Tiên Tử sư phụ, ta bị mấy tên thổ phỉ vô liêm sỉ đó mai phục, thiếu chút nữa thì không về được."
"Ừm"
Tân A Na thờ ơ gật đầu.
Thấy thái độ lão Tân hờ hững như vậy, Lý Hiển Duy cảm thấy rất buồn rầu, hắn hỏi: "Tiên Tử sư phụ, sao ngài lại không
quan tâm đệ tử chút nào vậy?"
"Ngươi cứ nhìn quanh ngó quất rồi chạy đến trại người khác gây chuyện, nếu là ta cũng sẽ nghĩ cách mai phục ngươi."
Tân A Na nhàn nhạt nói một câu, lại nói thêm: "Không chết là được."
Lý Hiển Duy xoa xoa mái tóc rối như ổ gà, không biết nên làm sao tiếp lời.
Sao mạng hắn lại khổ như vậy chứ?
"Ta thấy vết thương của ngươi cũng hồi phục hết rồi, kể từ hôm nay, ta sẽ dạy ngươi chiêu thức Phi Tiên quyết."
Tân A Na đưa tay ra, nói: "Đưa kiếm cho ta."
"Đây.
Nghe được có thể học kiếm pháp Phi Tiên quyết, Lý Hiển Duy lập tức hào hứng, đưa kiếm Thanh Sương trong tay mình ra.
Tân A Na nhận lấy kiếm, nhẹ đạp một bước chân, tung người lên, bóng người nhẹ tựa lông hồng, vẽ ra một luồng ánh sáng đỏ chói trong viện, sau đó tung kiếm ra, mây mù cuốn lên.
Oanh!
Một tiếng vang chấn động, ánh sáng từ kiếm Thanh Sương xẹt qua không gian, lực kiếm xuất ra, cát bụi tung bay, tấm đá trên đất chia làm hai, vô cùng sắc bén, vô địch thiên hạ.
Đánh một kiếm xong, Tân A Na thu chiêu, bước trở về, thảy kiếm Thanh Sương qua, nhàn nhạt nói: "Dựa theo bước chân trên đất mà luyện, lúc nào luyện tốt rồi thì ta sẽ dạy ngươi một chiêu khác."
Lý Hiển Duy nghe vậy, đưa mắt nhìn về phía dấu chân chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên mặt đất, mặt lộ vẻ khiếp sợ.
Vừa rồi động tác của lão Tân quá nhanh, trừ đường kiếm sáng rực cuối cùng ra thì hắn không thấy rõ được gì, nếu không phải có dấu chân trên đất, hẳn còn tưởng rằng lão Tân đang bay nữa cơ.
Nếu có dấu chân, vậy hắn cũng có thể làm được.
Nghĩ đến đây, Lý Hiển Duy đi tới dấu chân cách mình gần nhất trước, sau đó đạp một cái, căn cứ vào dấu vết Lão Tân lưu lại mà bät đầu luyện tập.
"A!"
Nhưng mà, Lý Hiển Duy mới vừa vọt tới chỗ dấu chân thứ hai thì thân thể lại không khống chế được mà bay ra ngoài, đụng đầu vào cây to phía trước.
Bên bờ hồ, Trương Lôi Thôi uống rượu chơi đàn, cười nhạt.
Nếu Phi Tiên quyết dễ học như vậy thì sẽ không đến nỗi trăm ngàn năm qua mà không có một người nào luyện thành.
Chỉ cần luyện được những chiêu thức này đã đủ cho thằng nhóc này đứng nhất rồi.
Phần phật.