Trong phòng tiếp khách trên tầng hai ở quán trọ Duyệt Lai, Lý Hiển Duy đến thăm Tam Hoàng Tử Mộ Nghiêu, vẻ mặt lo lắng quan tâm làm người khác thấy cũng cảm động.
“Thảo dân nghe nói Tam điện hạ bị thương trong một vụ ám sát, vẫn luôn canh cánh trong lòng muốn đến thăm ngài nhưng lại sợ làm ảnh hưởng đến quá trình dưỡng thương hồi phục của điện hạ, cho nên thảo dân đành đợi đến ngày hôm nay mới tới, hy vọng điện hạ chớ trách tội thảo dân.” Lý Hiển Duy nâng chén trà lên nhẹ giọng nói.
“Lý huynh khách khí rồi.” Mộ Nghiêu thầm hừ lạnh một tiếng nhưng trên mặt không
lộ ra bất cứ điều gì, chỉ cười nói: “Lý huynh cất công tới thăm là †a đã mừng läm rồi.”
Tuy rằng hẳn ta không biết người ra tay đêm đó là ai, nhưng dùng móng chân cũng có thể đoán ra được ít nhiều gì thì việc này cũng có dính dáng với Lý gia.
Song hiện tại hắn không có bằng chứng, giờ cũng không phải là lúc nên trở mặt với Lý gia.
“Tam hoàng tử điện hạ có dự định gì chưa? Sau khi vết thương lành lại thì ngài định về Đô Thành luôn sao?” Lý Hiển Duy thăm dò hỏi.
“Chưa vội.”
Mộ Nghiêu cười nói: “Nếu đã đến đây rồi thì nhân cơ hội này ta cũng muốn tìm hiểu thêm phong tục tập quán của vùng đất thành Du Châu này, đến lúc đó chắc phải làm phiền Lý huynh rồi.”
Lý Hiển Duy nghe vậy thì hơi nheo mắt lại, tên ngu ngục này dai như keo chó vậy, đuổi mãi không đi.
“Ngài quá khách sáo rồi, sao lại nói là gây phiền phức chứ? Điện hạ muốn ở lại đây đã là vinh hạnh cho ta rồi” Lý Tử
Dạ cười chân thành nói.
“Đa tạ”
Mộ Nghiêu gật đầu, hơi do dự một chút rồi hỏi: “À phải rồi, nhân tiện đây ta có một điều tò mò muốn huynh giải đáp. Lúc còn ở Đô Thành, ta có nghe nói rằng nước hoa, lưu ly và xà phòng của Lý gia ở thành Du Châu đều là phát minh của huynh khi còn nhỏ, có thật thế không?”
“Đương nhiên là không rồi.”
Lý Hiển Duy cười ha hả nói: “Điện hạ đừng tin mấy lời đồn đãi vô căn cứ như thế, Lý gia đã kinh doanh nước hoa mười năm nay rồi. Mười năm trước, ta mới là một đứa trẻ con hỉ mũi chưa sạch, làm sao phát minh ra những thứ đó được? Đó chỉ là mánh lới được tiên sinh kể chuyện thêu dệt, thêm thắt vào. để đánh lừa bá tánh thiếu hiểu biết mà thôi”.
“À”
Mộ Nghiêu cười khẽ nói: “Xem ra ta bị mấy tiên sinh kể chuyện đó lừa rồi”
Nói xong, Mộ Nghiêu bưng ấm trà lên rót cho người trước. mặt một tách trà, giả bộ như không để tâm mà nói: “Lý gia đã nghĩ đến việc tìm đối tác kinh doanh nước hoa và lưu ly chưa?”
Tới rồi!
Đôi con ngươi của Lý Hiển Duy chợt cứng đờ sau khi nghe những gì Tam Hoàng Tử nói. Đây mới là mục đích chân chính của việc Tam Hoàng Tử đến thăm thành Du Châu.
Triều đình thật sự rất muốn nhúng tay vào việc làm ăn của Lý gia.
“Đối tác kinh doanh?”
Lý Hiển Duy bưng tách trà Tam Hoàng Tử vừa rót cho mình lên nhấp một ngụm, tỏ vẻ suy tư mà nói: “Thảo dân rất ít khi tham gia vào việc kinh doanh của Lý gia, nhưng nghe trưởng tỷ nói công việc kinh doanh hiện tại của Lý gia đang gặp phải chút khó khăn, nếu muốn tiến xa hơn thì cần phải tìm một đối tác kinh doanh phù hợp.”
Sau khi nghe thấy vậy, môi Mộ Nghiêu hơi cong lên. Mấy năm qua, triều đình luôn âm thầm đàn áp việc làm ăn của Lý gia, tuy hiệu quả không lớn nhưng vẫn kiềm chế sự bành trướng điên cuồng trong việc làm ăn của Lý gia.
Tuy nhiên đây chỉ là cảnh cáo, mục đích của triều đình là nhân cơ hội can thiệp vào chuyện làm ăn của Lý gia.
Nếu Lý phủ muốn tiếp tục mở rộng phạm vi ảnh hưởng thương mại của mình thì nhất định phải dựa vào thế lực triều đình.
“Ở Đô Thành có mấy nhà đầu tư là lựa chọn không tồi, bọn họ có tài lực hùng hậu, có nhiều mối quan hệ. Nếu Lý huynh đồng ý thì ta có thể giới thiệu bọn họ cho Lý huynh.” Mộ Nghiêu nhân cơ hội nói luôn.
“y> Lý Hiển Duy vực dậy tinh thần, hỏi: “Là mấy nhà nào vậy?”
“Trưởng Tôn gia, Thương Minh và tiền trang Doãn Thị” Mộ Nghiêu trả lời.
Lý Hiển Duy vừa nghe xong, vẻ mặt đã sượng đi, hóa ra ba đại gia tộc đứng đầu giới thương nghiệp ở Đô Thành này đều hướng về triều đình.
Có được những thông tin như vậy thì chuyến này đi này là không uổng phí.
Hản biết rất rõ, Tam Hoàng Tử bằng lòng tiết lộ những chuyện này là có điều kiện, ba đại gia tộc này là lựa chọn hoàng thất đưa ra cho Lý phủ, Lý phủ không muốn chọn cũng phải chọn.
Ít nhất trước khi Lý phủ và Hoàng Thất chính thức trở mặt với nhau, Lý phủ phải nể mặt Hoàng Thất.
“Tam điện hạ, ta phải về thương lượng chuyện này với cha và trưởng tỷ trước đã, hy vọng điện hạ chờ một hai ngày, ta nhất định sẽ cho điện hạ một câu trả lời thỏa đáng” Lý Hiển Duy đứng lên, cung kính nói.
“Được, ta ở đây đợi tin tức tốt của Lý huynh”
Mộ Nghiêu đứng dậy đưa tiễn với vẻ mặt tươi cười.
Lý Hiển Duy gật đầu rồi vội vàng rời đi.
Trong thư phòng ở hậu viện Lý phủ.
Lý Bách Vạn và Lý Ấu Vi đang kiểm tra sổ sách, Lý Hiển Duy trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Hỗn... xược.”
Lý Bách Vạn đang định nổi trận lôi đình nhưng vừa nhìn thấy hắn tới, trên mặt lập tức tươi cười nói: “Sao lại là con? Ngày thường có thấy con đến thư phòng bao giờ đâu.”
“Ấu Vi tỷ”
Lý Hiển Duy không thèm để ý đến tên nhà giàu mới nổi trước mặt kia, tiến vào chào Lý Ấu Vi rồi hỏi: “Chúng ta có giao dịch làm ăn gì với Trưởng Tôn gia, Thương Minh và tiền trang Doãn Thị ở Đô Thành không?”
“Thương Minh và tiền trang Doãn Thị thì có một vài vụ, nhưng Trưởng Tôn gia thì không có qua lại gì. Có chuyện gì hả?” Lý Ấu Vi bối rối hỏi.
“Triều đình chống lưng cho họ.” Lý Hiển Duy nghiêm túc nói.
“Triều đình?”
Lý Bách Vạn và Lý Ấu Vi nghe vậy thì liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt trầm xuống.
“Tin này chuẩn không?” Lý Bách Vạn nghiêm túc hỏi lại.
“Chính miệng Tam Hoàng Tử nói, hẳn là sự thật” Lý Hiển Duy đáp.
“Nếu thật vậy thì rắc rối rồi đây.”
Lý Ấu Vi nghiêm giọng: “Mấy năm qua chúng ta luôn tránh né sự can thiệp của triều đình vào việc làm ăn của Lý gia ta là vì không muốn bị triều đình bóp cổ. Không ngờ, xúc tu của triều đình đã vươn dài ra xa đến thế”
“Ấu Vi tỷ đừng lo lắng quá”
Lý Hiển Duy nghiêm mặt nói: “Cái gì cũng có tốt có xấu mà. Triều đình nóng lòng muốn nhúng tay vào việc làm ăn của Lý gia ta, lần này còn không ngần ngại tiết lộ một số tin tức, chúng ta phải có qua có lại chứ”
“Ý của tiểu đệ là?” Lý Ấu Vi khó hiểu hỏi.
“Tam Hoàng Tử cho chúng ta ba lựa chọn mà đúng không?”
Lý Hiển Duy hơi nhếch khóe miệng nói: “Lý gia làm ăn lớn như vậy, ba đại gia tộc này nhất định đã ghen tức từ lâu. Đáng tiếc, Lý gia nhà ta chỉ có thể hợp tác với một nhà thôi.”
“Ý của tiểu đệ là để bọn chúng chó cắn chó trước hả?" Lý Ấu Vi nói.
“Ấu Vi tỷ vẫn là người thông minh nhất. Là người ai chẳng muốn trục lợi, dù ba đại gia tộc có là người của triều đình đi nữa thì cũng chưa chắc đoàn kết đồng lòng với nhau đâu.”