Yên Vương Phi Tái Sinh! Một Đời Và Mãi Mãi

Chương 28: Thần Lực





Tôi cứ vậy, khóc nấc cả lên cho tới khi phán quan đi qua, hắn ta nhìn tôi mà chép miệng nói:

"Chậc, năm nào cũng có kẻ si tình như thế này, cứ đi qua gương Tiền Kiếp là y như rằng..."

Hóa ra, đây là gương Tiền Kiếp được nhân gian đồn đại. Chiếc gương có thể phản ánh kiếp trước của bản thân và cả khung cảnh mà bản thân muốn thấy nhất, tiếc nuối nhất.

Ngay khi tôi vừa tĩnh tâm, quay người lại, sư phụ đã trở về, còn chàng tôi không thấy đâu.

Tôi chạy qua hỏi người:

"Sư phụ, Yên Vương đâu rồi?"

"Hắn có công việc trên Cửu Trùng Thiên rồi."

Sư phụ đăm chiêu nhìn tôi, ánh mắt có chút phức tạp.

Người nói tiếp:

"Tiểu Nhất, có phải con nhất quyết muốn tìm hai phách kia không? Dù cho điều đó vô cùng khó khăn?"

Tôi khó hiểu nhìn người, không phải quá rõ ràng rồi sao, đó là mục đích khiến tôi kiên trì tới tận bây giờ mà.

Tôi gật mạnh đầu, đáp "Dạ!"

Ánh mắt của sư phụ chợt trở nên bất lực:

"Nếu vi sư nói điều đó là không thể thì sao?"

Nay, sư phụ khiến tôi vô cùng khó hiểu, câu nói của người khiến tôi lưỡng lự trong giây lát. Không thể ư? Lẽ nào hai phách của tôi Kính Truy Phách tìm không thấy, hay hai phách kia sớm đã bị nghiền nát rồi? Dù vậy, song tôi vẫn kiên quyết, đáp lời nghi hoặc của sư phụ:

"Con nhất định sẽ tìm về!"

Người nhìn thẳng vào mắt tôi, im lặng lúc lâu rồi đưa tôi xem Kính Truy Phách.

Trong mặt kính, tôi chỉ thấy hai đốm trắng nhỏ đang bị giằng xé trong mây bão vào sấm chớp, ánh sáng của chúng cũng như đang mờ dần...

Là hai phách của tôi.

Tôi kinh ngạc, hỏi sư phụ:

"Sư phụ, đây...rốt cuộc là đâu?"

"Là Tru Tiên Đài."

Câu nói này vừa dứt, tôi như chết lặng, tay bất giác siết chặt Kính Truy Phách. Không khác nào như vừa bị sét đánh vậy.

Như này, thực quá bất ngờ đi.

Không phải ở đâu, tại sao nhất định lại là Tru Tiên Đài!? Tru Tiên- Diệt Tiên, nỗi khiếp sợ của chúng thần tiên trên Thiên Giới.

Diêm Vương từng nói, một thần hồn trọn vẹn sẽ không tự dưng mà bị tách hồn, tách phách, trừ khi gặp biến cố khiến hồn phi phách tán. Vậy ra, thần hồn tôi trong kiếp trước đã phải chịu đại họa thế này đây.

Theo tuổi của tôi kiếp này, hẳn việc tôi rớt xuống Tru Tiên Đài đã là việc của hơn hai mươi năm trước, thậm chí lâu hơn gấp bội, việc nó có thể trụ trong đó đến giờ, thực phi thường!

Nhưng, còn tôi của bây giờ làm sao mà có thể lành lặn vớt hai phách mình lên đây, thậm chí có thể vươn tới nơi cũng là điều không thể.

Tôi quá yếu so với lệ khí của vực diệt tiên. Hai phách kia đã yếu ớt tới như vậy, việc nó có thể chờ tôi mạnh lên e cũng không gắng nổi.

Tôi chưa dám ngờ rằng việc tìm, lấy lại hai phách khó đến thế.

Môi tôi run run không nói nên lời.

Sư phụ khích lệ tôi:

"Nếu được, vi sư sẽ giúp con tìm cách."

Lúc này, Diêm Vương mới mở lời giúp tôi:

"Thực ra xuống Tru Tiên Đài không phải là không thể."

Tôi ngước lên, đôi mắt rực sáng nhìn tia hi vọng vừa lóe lên:

"Sao cơ?"

Diêm Vương nheo mắt:

"Thần lực. Kẻ mang trong mình Thần lực và tu luyện đạt cảnh giới tới Kim Cang Bất Hoại, thì có thể chịu được sự chết chóc, lệ khí của Tru Tiên Đài."

Thần lực ư, chỉ có người của Hoàng tộc thôi, lại thêm đạt cảnh giới Kim Cang Bất Hoại. Tôi đào đâu ra bây giờ, không lẽ tôi phải đi mời Thiên Đế à. Hoàng Tộc bây giờ, làm gì có ai đã đạt đến cảnh giới đó đâu!?

Nhưng rồi chợt một suy nghĩ lóe qua khiến tôi giật mình hoảng hốt.

Hoàng tộc, Thần lực, Kim Cang Bất Hoại, đạt cảnh giới... Tu luyện rồi cả bế quan.

Không lẽ là Mộ Thương!!!