Yến Yến Chi Dao

Chương 12



5.

Lúc này, một thanh âm dịu dàng từ hư không xa xa truyền đến: "Chàng ngủ say đến mức nào mà lại còn khóc nhiều như thế chứ? Hạ sốt rồi mà còn chưa tỉnh nữa sao, một người khỏe mạnh như vậy sao lại rơi lệ rồi, là bởi vì hạ sốt làm chàng đau sao?".

Giây tiếp theo, một bàn tay khổng lồ kéo ta đi, và ta lại lần nữa rơi vào bóng tối.

Trong lúc mơ hồ, có một bàn tay mềm mại lau trán cho ta, ta vội dùng hết sức nắm lấy bàn tay đó, từ từ mở mắt ra.

Lọt vào trong tầm mắt ta là khuôn mặt mà ta đã nhớ mãi trong mộng hơn mười mấy năm, nàng đứng trước mặt ta một cách sống động và nở nụ cười thật ngọt ngào, ta cẩn thận vươn tay nhéo nhéo hai má của nàng.

Sau đó, lại tự tát chính mình một cái thật mạnh.

Là đau, là rất đau, nhưng ta lại thấy rất vui, ta ôm lấy nàng thật chặt, mạnh mẽ hơn cả khi ôm trân bảo vô tận đã mất đi và tìm lại được.

"Tạ Yến Kỳ! Chẳng lẽ nào chàng sốt đến điên rồi à? Vừa tỉnh lại đã khóc rồi, còn tự đánh mình nữa chứ, làm sao thế, có người dám bắt nạt chàng trong mộng sao?". Nàng nhẹ nhàng xoa xoa lưng ta, áp mặt và cằm vào hõm vai ta.

Ta ôm lấy nàng, cắn chặt hàm răng đang không ngừng run rẩy, nức nở nói: “Đúng vậy, có người bắt nạt vi phu, có người đã cướp nàng đi, còn không biết trân trọng nàng nữa”.

Một mộng cảnh như vậy thật khủng khiếp, làm sao ta có thể có một giấc mộng như vậy kia chứ.

Nàng đẩy ta ra, lúc trông thấy được mặt ta, nàng lại phá lên cười thành tiếng: “Được rồi, được rồi mà, tất cả chỉ là nằm mơ thôi, chàng xem chàng đã khóc thành cái dạng gì rồi nè, nếu bị người khác nhìn thấy đường đường là Tạ đại tướng quân lại khóc như một đứa trẻ, đại nhân sao có thể dùng uy danh của mình để làm kinh sợ những đứa nhỏ không nghe lời được đây chứ?".

Ta không thể quan tâm được nhiều như vậy, khi tỉnh lại ta vừa cảm giác cơn sốt đã giảm lại vừa cảm thấy mình mạnh như rồng như hổ.

Chỉ là ta lại sinh ra một tâm bệnh, Dao Dao đi đâu ta sẽ kè kè theo tới đó.

Cho đến khi nàng làm bộ mặt cay cú đẩy ta ra ngoài: "Tạ Yến Kỳ! Thiếp đi nhà xí chàng cũng muốn đi theo sao, chẳng lẽ thiếp sẽ biến mất khỏi nhà xí sao?!".

Ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xổm bên ngoài nhà xí và chờ đợi, trong khi chờ đợi ta lại lên kế hoạch làm thế nào để g.iết Cố Trạch Sinh.



Tên cẩu tử này, lửa lớn như vậy cũng không thể thiêu chế.t được hắn à.

Ta còn chưa tìm ra cách để g.iết Cố Trạch Sinh, thì Dao Dao đã xuất hiện rồi.

Nàng liếc nhìn ta rồi vẫy vẫy tay với ta, ta tựa như một bé cún con nhanh chóng bám lấy nàng.

"Tạ Yến Kỳ, gần đây thiếp thấy chàng rất không bình thường đấy nhé, có thể nói cho thiếp biết đã xảy chuyện gì không? Phu thê nhất thể (vợ chồng là một), nhìn chàng thức suốt ngày, đêm nào cũng mở to mắt nhìn thiếp, thiếp sợ chàng sẽ không thể chịu đựng được". Nàng ngẩng đầu lên, dùng hai bàn tay nhỏ bé ôm mặt ta và chăm chú nói.

“Sao nàng, sao nàng biết ta cả đêm không ngủ chứ?”, ta mím môi, ánh mắt né tránh không dám nhìn nàng ấy.

"Đừng hỏi thiếp làm sao lại phát hiện ra! Chỉ cần nói cho thiếp biết chuyện gì đang xảy ra với chàng vậy?". Nàng chau mày trừng mắt nhìn ta.

Ta đành phải thành thật thú nhận: "Ta muốn g.iết Cố Trạch Sinh".

"Tại sao vậy? Hắn lại chọc giận chàng sao?".

"Lần trước hắn trói nàng lại".

“Không phải hắn ta cũng bị mất một chân trong trận hỏa hoạn đó rồi sao?”.

"Ta thấy vẫn không đủ, hắn vẫn phải ch.ết mới được!".

Nàng không nói thêm gì nữa, nhưng ta luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn ta trước khi rời đi còn có ẩn ý nào đó.

6.

Qua mấy ngày, ta cùng Dao Dao trở về nhà của nàng.

Cháu trai của nàng đã cao gần đến hông ta, còn cháu gái nhỏ vẫn đang chập chững học đi.

Nhạc phụ đại nhân không hài lòng với ta đã mấy năm nay, ông vẫn luôn cho rằng là ta lừa gạt Dao Dao, cho nên lần nào ta cũng đều cúi đầu không dám nói.

Đại cữu ca (anh vợ) tuy tuổi tác không cao lắm nhưng trông huynh ấy còn uy nghiêm và chững chạc hơn nhạc phụ của ta rất nhiều, mỗi lần huynh ấy dặn dò ta phải đối xử tốt với Dao Dao, ta cứ tưởng là nhạc phụ đại nhân đang nói với mình.

Vào ngày này, nhạc phụ đặt một vò rượu trên bàn, và đại cữu ca nhắc nhở ta rằng đó là nữ nhi hồng mà ta không thể uống khi thành hôn với Dao Dao.

Tay ta run lẩy bẩy, ta vội vàng đứng dậy hướng về phía nhạc phụ mà hành đại lễ với ông, suýt chút nữa đã làm ông sợ gần chớt.

Dao Dao lấy tay chống mặt, cười híp mắt nhìn ta, nhăn mũi hỏi ta: "Sao chàng lại ngốc như vậy hả?".

Ta rót đầy rượu, như trong giấc mộng kia thấy bàn thờ rượu chảy về hư không, nghẹn trong cổ họng.

.

========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Mỗi Lần Thị Tẩm, Ta Đều Đến Tháng 2. Yêu Em, Yêu Em, Cả Đời Chỉ Yêu Em! 3. Cách Một Khoảng Sân 4. Không Hẹn Mà Đến =====================================

Nhạc mẫu đại nhân tỉ mỉ quan sát, ôm Anh Ca nhi ở đối diện mấp máy môi để Dao Dao nhìn về phía ta, bà thò đầu qua, đau lòng nói: “Bé ngoan của ta, sao mắt con lại đỏ như thế hả?”.

Ta dỗ nàng uống chén rượu kia cũng xem như đã thỏa tâm nguyện còn dang dở trong giấc mộng của ta.

Sau đó, hậu viện của Thẩm phủ không biết vì lý do gì mà cạn nước, và ngọn lửa bốc lên ngút trời.

Ta nhìn ngọn lửa hừng hực, ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy đầu, kéo lấy Thẩm Dao đang định đi.

“Đừng đi, đừng đi…”. Ta ôm lấy nàng, lời nói như cầu xin.

Nàng dường như đã phát hiện ra điều gì đó, quay người lao về phía ta, ôm chặt lấy ta: “Thiếp ở đây, thiếp ở đây rồi, chàng đừng sợ, đừng sợ, Tạ Yến Kỳ".

Nhà chứa củi ở hậu viện Thẩm phủ bị cạn nước nên một số củi đã bị đốt cháy, nhưng không có thương vong.

7.

Nàng đưa ta về khuê phòng của nàng, đắn đo hỏi ta: “Từ lần trước chàng bị bệnh, cả đêm không ngủ được, đôi mắt chàng hận không thể muốn móc ra mà dán lên người thiếp. Hôm nay chàng thấy trận lửa lớn này, lại như một người điên. Mấy ngày chàng bị bệnh, có phải chàng mơ thấy hoặc nhìn thấy thứ gì rồi phải không?”.

Ta cụp mắt xuống, tựa như trút bỏ hết sức lực của mình mà ôm chặt lấy nàng vào trong lòng, mùi hương trên người nàng xộc vào mũi ta.

Trong lúc nhất thời, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần ổn định trở lại, những chuyện này ta cũng không nói ra được.

Những chuyện kia có lẽ chỉ là một giấc mộng mà thôi, nàng cái gì cũng không biết, không cần phải cùng ta chịu đựng những thứ này.

Ta nhẹ nhàng véo vành tai nàng, bình tĩnh cười nói: “Ta không nhìn thấy gì cả, chỉ là ta thấy nàng bị cướp trong giấc mộng, nên suýt chút nữa khiến ta sợ chế.t khiếp".

Vì không nghe được, nàng thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Có lẽ, thiếp biết chàng đã nhìn thấy cái gì...".

Toàn bộ gian phòng rơi vào yên tĩnh, và những điều nàng thuật lại còn tàn khốc và đẫm m.áu hơn những gì ta đã thấy trong giấc mơ của mình.

Ta nhiều lần cố gắng ngăn cản nàng nhớ lại nhưng nàng lại lắc đầu: “Chúng ta cứ nói hết đi, như vậy chúng ta mới có thể đi được dài lâu trong đời này".

Ta cúi đầu nhìn nàng, trong lòng như có một hang động bị phá vỡ, gió lạnh thổi qua, ta áp trán mình vào trán nàng, ứa nước mắt hỏi: "Đó là kiếp trước của nàng sao? Thì ra đó đều là sự thật, là chuyện đã thực sự xảy ra sao? Sao nàng còn nhớ rõ? Vậy trong trận lửa lớn đó nàng đau lắm đúng không?".

Nàng so với ta còn nhẹ nhõm hơn nhiều, cười hỏi: "Trước khi c.hết thiếp nghe được xa xa có tiếng vó ngựa, là của chàng, đúng không?".

Ta gật gật đầu, không khỏi nghiến răng nghiến lợi: "Chính là ta, nhưng vẫn là vô dụng, vẫn là ta đã không kịp...".

Nàng lắc đầu, vòng tay qua eo ta: “Chàng không biết đâu, từ kiếp trước tới đời này thiếp đều không dám đoán, tiếng vó ngựa kia có phải đến vì thiếp không, nhưng thiếp lại vô số lần hy vọng, thiếp hi vọng nó đến là vì thiếp. Ít nhất, trong một đêm tan vỡ như vậy, vẫn có người lao tới vì thiếp, đó là một ngọn đèn sáng rực rỡ, Tạ Yến Kỳ, chàng là ngọn đèn sáng rực rỡ đó của thiếp, chàng có biết không?".

Nàng muốn được an ổn và không muốn có bất kì liên quan gì đến người đó nữa.



Ta thả Cố Trạch Sinh đi, thay vì để hắn ta c.hết đơn giản như vậy, không bằng giữ lại hắn ta như kiếp trước có lẽ còn có công dụng lớn khác.

Ta sẽ không nói với Dao Dao rằng sự tái sinh của nàng là do ở kiếp trước ta đã lấy mệnh của mình cùng với mệnh của Cố Trạch Sinh để tế.

Mệnh của hắn dùng để đền tội, còn mệnh của ta dùng để ở bên nàng.

Kiếp này, ta vẫn như cũ mà có thể khống chế Cố Trạch Sinh, vững vàng vây hắn vào một cái bẫy.

Nhưng rốt cuộc ta vẫn nhịn không được mà ghen tị, oán hận, ghen tị với hắn kiếp trước có được nàng, lại oán hận hắn còn có thể sống mà vẫn có ký ức.

Cố Trạch Sinh bị lửa cháy mất hết một chân, và Ngự sử thẳng thừng nói rằng thân thể hắn có tật nên không thích hợp làm quan.

Là ta đã đảm bảo để hắn phải tiếp tục làm quan tại triều.

Hắn làm sao có thể chạy trốn xa như vậy được cơ chứ, hắn mỗi ngày đều phải ở thượng kinh này, nhìn quãng đường hạnh phúc đến cuối đời của ta và Dao Dao.

Nữ nhi của ta sinh vào mùa xuân, con bé trông cực kỳ giống Dao Dao và đây chính là điều mà ta hạnh phúc nhất.

Con bé lớn rất nhanh và có thể sớm búi tóc đôi được rồi. Ta gật gù đắc ý mà bế con bé lên.

“Cha, nương cùng con tới đón cha nè”. Con bé đứng ở trên xe ngựa, cười ngọt ngào, dang hai tay hướng về phía ta.

Ta ôm lấy con bé, con bé áp hai má nhỏ xinh của mình vào mặt ta, cười vui vẻ.

Ta quay lại và liếc nhìn Cố Trạch Sinh, người đang nhìn cha con chúng ta từ xa, hắn đang chống nạng, trên mặt lộ rõ vẻ cô đơn cùng không cam lòng.

Một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn từ sau rèm xe vươn ra, ta kịp thời đè lại, rồi nhanh bước vào trong xe.

Dao Dao của ta, chỉ một cái liếc mắt ta cũng không muốn cho hắn nhìn thấy.