Bộ bài tarot có tổng cộng hai mươi hai lá thuộc bộ ẩn chính, năm mươi sáu lá thuộc bộ ẩn phụ; trong khi bộ bài lậu mà Trần Thiên Mặc mua ven đường chỉ có hai mươi hai lá bộ ẩn chính. Nhưng chuyện này không gây trở ngại gì cho việc cô lừa người khác.
Bản thân cô học Tâm lý học, có hứng thú với bài tarot, khi mới mười mấy tuổi đã từng chơi qua; song khi đó chỉ mang tính chất không chuyên, đoán linh tinh.
Sau khi đi tù, được sư phụ chỉ điểm, tay nghề xem tarot của Trần Thiên Mặc càng lúc càng chuyên nghiệp. Tâm lý học kết hợp với bói toán đã tuyệt vời, kỹ năng quan sát sắc mặt thoáng qua của Trần Thiên Mặc lại càng thích hợp cho sự chuyên nghiệp này hơn.
Một vài bạn tù của cô còn có nghề xem bói từ lâu đời, là đồng nghiệp với Mục Phi Phi, thậm chí chuyên nghiệp hơn cả bà ta.
Trại giam là nơi có nhiều nhân tài ở khắp các ngành nghề. Trần Thiên Mặc học mấy chiêu của người ta xong đã hoàn toàn bước vào cấp bậc đại sư bói toán (lừa đảo).
Cô kết hợp giữa bài tarot và tâm lý học về những biểu cảm thoáng qua trên gương mặt, lại thêm dáng vẻ lừa đảo của thầy tướng số học được từ những người bạn tù.
Khoa học + Huyền học, Đông phương tướng số + Tây phương tarot, hầu như ai cũng dễ dàng bị Trần Thiên Mặc lừa.
Mục Phi Phi thấy cô xào bài thành thạo thì trong lòng hơi lo lắng. Con nhóc này... sao nhìn cứ thấy kỳ quái thế nhỉ?
Cách quán cà phê chỉ một con đường, một người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp đang đi ra từ khách sạn năm sao. Vẻ mặt anh ta lo lắng, hết nhìn Đông lại nhìn Tây.
Ven đường, người đàn ông mặc bộ quân phục huấn luyện đứng dựa vào gốc cây, đầu bếp thấy cách ăn mặc của anh thì nhanh chóng bước tới.
“Anh là ‘Yêu Mặc cả đời’?” Đầu bếp đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, trong lòng thầm nghĩ người đẹp trai thế này tại sao lại có nickname quê mùa như vậy?
“Yêu Mặc cả đời” là người bạn trên mạng mà đầu bếp mới kết thân, hôm nay là ngày hai người gặp nhau.
Người đàn ông đứng thẳng, đầu bếp cảnh giác nhìn quanh: “Anh tuyệt đối đừng tiết lộ ra ngoài, nếu để ông chủ biết thì tôi nhất định sẽ chết.”
Người đàn ông mặc bộ quân phục huấn luyện không nói gì, chỉ móc một xấp tiền mặt trong túi ra. Hai mắt đầu bếp sáng lên, anh ta vội vàng lấy một tờ giấy trong túi đưa cho người đàn ông. Một tay nhận tiền, một tay giao giấy.
Khi đầu bếp đã rời đi, người đàn ông mở tờ giấy ra, thấy trên đó chằng chịt chữ thì nhíu mày lại.
Anh chỉ cần đầu bếp đưa cho công thức nấu món “Sứa kiểu Nhật”, ai ngờ đầu bếp này nhận tiền chuyên nghiệp như vậy, viết liền mấy món “best seller” của khách sạn. Đúng là mua một tặng n.
Rau mầm đậu, sò điệp xào nhạt, những thứ này em ấy đều không thích ăn.
Các món bổ dưỡng ngày rằm, cá vàng liễu chưng rượu Hoa Điêu, hình như món này em ấy chỉ ăn một miếng.
Thịt kho tàu với trứng... Món này...
Người đàn ông móc quyển sổ nhỏ mang theo người ra, lật vài trang, bên trên viết đầy tên nhà hàng và tên món ăn; sau mỗi một món ăn lại có chữ số, chính là số lần cô động đũa.
Ồ, em ấy không để ý tới món này… Cứ nhớ kỹ trước đã, nhỡ đâu em ấy thích thì sao?
Anh bận làm việc nên không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô, bèn để bạn bè quan sát hộ. Cô thích ăn cái gì đều nhớ kỹ, khi về nhà thì học cách làm.
Quyển sổ đen nhỏ này mang theo hạnh phúc và mong chờ, mãi tới khi anh nghe nói cô sắp kết hôn, sự hạnh phúc và mong chờ ấy lại biến thành cực hình tàn nhẫn. Tối hôm qua Vu Sưởng Mặc lén chôn nó dưới gốc cây đại thụ ở trước biệt thự nhà mình.
Hôm nay tình thế xoay chuyển, đã có hy vọng! Giai nhân chưa gả cho người khác, anh vội vàng đào quyển sổ nhỏ lên, tiện thể thêm nội dung mới, lần sau trở về anh sẽ có cơ hội để làm cho cô ăn...
Điều kiện tiên quyết là, anh phải khắc phục được chướng ngại tâm lý, dám đi gặp mặt cô một lần đã!
Vu Sưởng Mặc cho quyển sổ đen nhỏ vào trong túi, đang định xoay người rời đi thì hình như có thứ gì đó ở bên kia đường lướt qua tầm mắt anh...
Mục Phi Phi nghĩ phải nhanh chóng gieo quẻ cho Trần Thiên Mặc, sau đó lừa Thiên Mặc gả cho Lâm Tường. Thế nhưng Trần Thiên Mặc không cho bà ta cơ hội.
“Vậy mẹ nghĩ mà xem, hậu quả của việc mẹ vứt bỏ chồng con...” Trần Thiên Mặc nhìn thẳng vào Mục Phi Phi.
Nụ cười trên mặt Mục Phi Phi cứng đờ, đôi môi đã hơi mím lại, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.
Là tức giận, chứ không phải hổ thẹn.
Trần Thiên Mặc lạnh lùng. Cô đã quá ngây thơ rồi. Loại người cặn bã khiến chồng con rơi vào bước đường cùng này thì sao có thể sám hối với sai lầm của bản thân cơ chứ?
“Mặc Mặc, con vẫn chưa chịu tha thứ cho mẹ sao? Lúc đó mẹ cũng có nỗi khổ, là do cha của con động tay động chân với mẹ nên mẹ mới không chịu nổi, mẹ biết sai rồi, mẹ muốn bù đắp cho con, thật đó.”
Ngoài miệng Mục Phi Phi nói như vậy, còn dùng tay lau khóe mắt, nhưng Trần Thiên Mặc lại thấy hai chân của bà ta mở ra.
Điều này cho thấy hiện tại bà ta vô cùng muốn rời đi. Trần Thiên Mặc xé bỏ lớp mặt nạ của bà ta nên bà ta rất ghét cô.
Trần Thiên Mặc mỉm cười, xòe bộ bài tarot đã xào xong ra, ý bảo Mục Phi Phi rút bài.
“Mời mẹ cắt bài.”
“Con muốn chơi thì mẹ chiều con vậy.” Mục Phi Phi cười rất chân thành, giọng nói dịu dàng, từng hành động của bà ta thoạt nhìn như một người mẹ hiền vậy.
Vẻ mặt có thể ngụy trang, giọng nói có thể huấn luyện, nhưng vẻ mặt thoáng qua chỉ xảy ra trong một phần tư giây, là ngôn ngữ thân thể chân thật nhất, có rất ít người khống chế được nó.
Trong mắt Trần Thiên Mặc, toàn thân Mục Phi Phi, từ mỗi một lỗ chân lông đều lộ ra vẻ dối trá, đập thẳng vào mắt cô. Bà ta không che giấu được chút gì.
So với những người Trần Thiên Mặc giao tiếp ở kiếp trước, bà đồng ở trước mặt cô bây giờ còn kém xa.
Kiếp trước người phụ nữ này làm việc ác, khiến Trần Thiên Mặc chẳng hề muốn gọi “mẹ” lấy một lần.
Động tác cắt bài thành thạo của cô gái khiến người đàn ông đứng ở bên kia đường nhìn thấy mà bị hấp dẫn trí mạng.
Mỗi một người lính đặc chủng không quân đều có thị lực vô cùng tốt, anh cũng không phải ngoại lệ.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh lướt qua trên mặt bài, một động tác đơn giản như vậy nhưng đột nhiên khiến anh rất muốn biến thành bộ bài trong tay cô...
Trần Thiên Mặc đang chăm chú lừa người, đột nhiên lại thấy gai gai toàn thân.
“Con xem lá bài đầu tiên của mẹ...”
Tay Trần Thiên Mặc dừng lại. Cô nghi hoặc quay đầu lại nhìn, bên ngoài lớp cửa kính sáng choang là đám đông qua lại tấp nập, không có gì khác thường. Thật là một ngày kỳ lạ.
Vu Sưởng Mặc mạo hiểm đứng dậy từ phía sau thùng rác, bỏ qua ánh mắt ghét bỏ của những người qua đường với mình. Thanh niên này bị bệnh hả?
May mà thân thủ của anh nhanh nhẹn, nếu đổi là người bình thường thì thật sự rất dễ bị lộ.
Trần Thiên Mặc bốc bài từ trái sang phải, cô đang trải một trải bài đơn giản nhất, tổng cộng có ba lá, lá đầu tiên đại diện cho quá khứ, lá thứ hai đại diện cho hiện tại, còn một lá đại diện cho kết quả cuối cùng của vấn đề.
Mục Phi Phi không có hứng thú với việc xem bói bằng tarot, để giành được sự tin tưởng của Trần Thiên Mặc nên phải ngồi đây chơi trò “Thầy bói nhà làm”, trong lòng chỉ nghĩ lát nữa nên lừa cô như thế nào.
Đối với Mục Phi Phi, Trần Thiên Mặc nhất định phải kết hôn với Lâm Tường. Bà ta phải nghĩ cách thuyết phục cô...
“Lá này là lá The Fool ngược, lá này đại diện cho quá khứ của mẹ, khi phải gánh vác trách nhiệm thì lại cầu được giải thoát, mà mẹ đã tìm được con đường thoát thân, chính là bỏ chồng bỏ con.”
Mục Phi Phi không hề để tâm tới bói toán phương Tây, chỉ nghĩ rằng Trần Thiên Mặc đang mượn cớ nói chuyện quá khứ, đang định giải thích thì cô lật lá bài hiện tại lên.
“Lá Magician ngược, lá này có nghĩa là... Thưa bà Mục Phi Phi, lá bài này cho tôi biết, bà đang tiếp cận tôi vì tiền, mà nguyên nhân xúi giục bà làm như vậy là...”
Trần Thiên Mặc lật lá thứ ba lên, khóe miệng mang theo nụ cười trêu đùa, chói lóa đến mức suýt chút nữa khiến người đàn ông đang nhìn trộm cô bị mù mắt.
Thế này, thế này quá là mê người rồi đó!
Sao em ấy lại đẹp như thế, đẹp như thế này thì phải làm sao đây...