Ngày thứ hai sau khi về nhà, cuối cùng tôi cũng có được một giấc ngủ ngon.
Lâu lắm rồi mới được ngủ một giấc sảng khoái như thế này.
Đến chiều mẹ mới gọi tôi dậy.
Tối thì tôi đi bộ cùng với bà, hai mẹ con cùng nhảy trên quảng trường, lâu lắm không hoạt động, vừa nhảy một cái tôi liền bị trẹo chân, đau run cả người, cuối cùng khập khiễng được mẹ tôi đỡ về.
Ngày thứ ba, tôi lén leo lên giường đòi ngủ với mẹ, hai mẹ con nói chuyện tới nửa đêm, mẹ nói tôi chẳng khác gì hồi nhỏ.
Ánh trăng chiếu khắp phòng.
Sau đó không ai nói chuyện nữa, như thể cả hai đều đã ngủ.
Tôi chợt nghe thấy mẹ nói nhỏ: “Lớn rồi, không còn thích bám mẹ nữa rồi.”
Giọng nói không nén nổi cô đơn.
Tôi quay lưng về phía bà, nước mắt chảy dài.
Ngày thứ tư, tôi đưa mẹ đi mua thức ăn, dưới lầu có một con chó nhỏ màu vàng hướng về phía tôi sủa.
Hồi nhỏ tôi từng bị chó cắn nên ám ảnh với chó lắm.
Tôi sợ hãi định tránh đi, thì bỗng nhiên nó ngừng kêu, phe phẩy cái đuôi nhào về phía mẹ đang đứng đằng sau lưng tôi.
Ánh mắt hắn dừng trên mặt tôi, nhìn thật kỹ từng đường nét, sau đó khẽ cười: “Khí sắc của Cửu Cửu tốt lên nhiều rồi”
Mẹ tôi nghe thấy động tĩnh thì từ phòng bếp đi ra.
“Cửu Cửu? Sao……”
“Mẹ.”
Mẹ tôi trợn mắt nhìn qua, mắt tôi còn trợn to hơn bà.
Còn kẻ chủ mưu thì tỏ ra vô tội, cầm đồ của mình bước vào trong.
Tôi muốn cản hắn lại, nhưng tay vừa rời khỏi nạng thì mất cân bằng, lại bị hắn ôm lấy.
Lục Cẩn Huyền đỡ tôi đứng thẳng dậy, tôi run rẩy bám lấy nạng mới đứng vũng, đang định nói thì nghe thấy tiếng của mẹ tôi: “Dì biết con”
“?”
Trí nhớ siêu đẳng của mẹ tôi khiến tôi cảm thấy sợ hãi, chưa kịp mở miệng liền nghe thấy bà ấy nói: “Con là cậu bé trên hình nền điện thoại của Cửu Cửu.”
“Cửu Cửu có nói cho dì, con tên là…… Lục Cẩn Huyền? Có phải không?”
Người đàn ông nhếch môi, ánh mắt nhìn tôi như ánh mắt của đứa nhỏ ngạc nhiên vì được cho kẹo, xen lẫn một chút trêu chọc.
Tôi mím môi.
“Hai đứa…… đang quen nhau à?”
Mẹ tôi vui vẻ.
“Dạ……”
“Không có.”
Tôi trả lời dứt khoát, tránh đi ánh mắt của Lục Cẩn Huyền.