Yêu Anh Thành Bệnh

Chương 33



Hành động này có chút thân mật quá mức, trong nháy mắt thân thể Hứa Nhiên như bị điện giật, anh vội vàng nghiêng mình sang một bên, né khỏi vòng tay Cung Thời An, vừa vuốt ngực vừa lãnh đạm nói: "Không sao. Cảm ơn em."

Anh chỉ là sặc coca mà thôi, không phải hóc xương!

"A Nhiên.." Cung Thời An nhỏ giọng nói, nghe qua có vẻ vô cùng ủy khuất.

Mà Hứa Nhiên trong lòng nửa lo sợ lại nửa phấn khích vì sự đụng chạm của Cung Thời An, khuôn mặt không dám biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc: "Không cần lo lắng. Anh không sao."

".. ừm, không sao là tốt rồi." Cung Thời An ngượng ngùng thu tay lại, lủi thủi quay về chỗ ngồi đối diện như chú chó con bị bỏ rơi.

"Haha, hai đứa nhóc này đúng là thân thiết mà! Một đứa hóc xương mà đứa kia cũng lo lắng!" Hứa tiên sinh bỗng nhiên cười phá lên: "Tình cảm của bọn nó tốt như vậy thật là đáng mừng, phải không? Hahaha.."

Cung phu nhân liếc thoáng qua chồng mình, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn ra sự ngập ngừng trong mắt đối phương. Bất quá, cũng không ai dám thể hiện ra bên ngoài. Cứ vậy đi, cái gì có thể cho qua được, bọn họ đều sẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

"Đúng đúng, hai đứa nhỏ yêu thương nhau như vậy đúng là chuyện tốt! Nào, mọi người cùng nâng ly, chúc mừng năm mới! Chúc cho hai nhà chúng ta, thân lại càng thêm thân ha!" Cung phu nhân cười nâng ly của mình, thành công lảng chủ đề sang một chuyện khác.

Quá nửa bữa ăn, Hứa Nhiên rời đi vào phòng vệ sinh. Anh đứng trước bồn rửa xốc lên một ít nước vuốt lên mặt, xong xuôi lại nhìn chính mình trong gương. Vừa nãy nói chuyện anh đã tinh ý nhận ra, Cung Thời An có vẻ cũng có ý muốn làm hòa với anh. Cách hắn cố gắng bắt chuyện và cố gắng làm anh vui vẻ thực sự làm anh rất cao hứng. Nhưng anh lại không dám biểu lộ quá nhiều, chỉ sợ ba anh lại phán đoán lung tung điều gì đó!

Thế này thật là khổ, suy suy đoán đoán, che che giấu giấu, rốt cuộc anh phải làm những điều này đến bao giờ đây..

Hứa Nhiên thở dài một tiếng, chỉnh lại phần tóc xong xuôi, lau mặt, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bất ngờ là Cung Thời An đang đứng ngay trước cửa. Hứa Nhiên hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh đã điều chỉnh biểu cảm, đạm đạm nói: "Em tìm nhà vệ sinh sao?"

Nghĩ lại thì Cung Thời An cũng rất ít đến nhà anh. Những điều này không biết cũng là bình thường.

"Không phải! A Nhiên, chúng ta nói chuyện đi. Em có chuyện muốn nói với anh!"

Hứa Nhiên hơi đánh mắt về phía phòng khách, từ vị trí của Hứa tiên sinh hình như vẫn có thể nhìn về phía bên này. Không biết có phải do anh nghĩ nhiều hay không, mà anh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt..

Hứa Nhiên cau mày nói: "Để sau đi."

Ba của anh là người có con mắt tinh tường vô cùng. Nếu để cho ông nhìn thấy anh và Cung Thời An mập mờ ở riêng, chắc chắn ông ấy sẽ liên tưởng đến mấy viễn cảnh kỳ lạ cho coi!

"A Nhiên!" Cung Thời An không hiểu sao hơi hốt hoảng, hắn mím môi, có lẽ vì sợ Hứa Nhiên không đồng ý, giọng nói cũng bất giác to lên: "Không lẽ anh còn giận em sao? A Nhiên, anh biết em hôm đó không cố ý mà, em.."

Hứa Nhiên vội vàng bịt miệng hắn lại, sợ hắn nói ra điều gì lại thu hút sự chú ý của ba người bên kia: "Chuyện này để sau nói đi, bây giờ không tiện."

Cung Thời An dừng lại, giống như bị bật trúng công tắc định hình, đứng im nhìn anh. Cái nhìn chăm chú này giống như đang dần dần khơi dậy một ngọn lửa, Hứa Nhiên bỗng cảm thấy nhiệt độ dưới lòng bàn tay thật nóng. Ban nãy nóng vội nên không để ý, giờ ngẫm lại, anh đang đặt tay trên môi Cung Thời An..

Hứa Nhiên như bị điện giật thu tay về. Anh giả vờ ho mấy cái, mất tự nhiên dời tầm mắt: "Mau ra ngoài thôi, đừng để chú dì đợi lâu."

Cung Thời An cũng hoàn hồn lại, hắn lắc lắc đầu, cười nói: "Không sao, em đã nói với mẹ là vào đây để nói chuyện với anh rồi, sẽ không ai để ý đến chúng ta đâu. Bây giờ anh nói chuyện với em được rồi chứ?"

Hứa Nhiên nhíu mày, có phần không hiểu: "Thế nào là nói với mẹ em rồi?"

"Chúng ta giận nhau hơn một tháng trời, anh nghĩ xem, mẹ em có thể không nhìn ra được sao? Nội việc mà em năm nay em về nhà sớm hơn mọi năm thôi, là bà ấy cũng nhìn ra điểm bất thường rồi. A Nhiên, anh biết không, hôm nay cũng là mẹ em kêu em đến đây làm hòa với anh! Bà ấy còn trách em dám làm anh không vui, khiến anh cả tháng trời không về thăm bà nữa đó! Vậy nên, A Nhiên, anh cho em một cơ hội được không? Em muốn giải thích rõ ràng chuyện ngày hôm đó với anh."

Hứa Nhiên hơi xấu hổ, không ngờ chuyện cãi nhau vụn vặt này lại bị Cung phu nhân tinh tường nhìn ra. Dù sao trước đây bà ấy cũng không hay can dự vào chuyện của bọn anh, lần này lại vì chuyện này mà để tâm nhiều đến vậy.

Anh.. hầy! Nghĩ lại cũng hành xử thật thiếu suy nghĩ, để các bậc trưởng bối phải lo lắng thay!

"A Nhiên, được không anh? Mặc dù đây là chủ ý của mẹ em, nhưng thật ra em cũng muốn đến xin lỗi anh lâu rồi! Anh cho em một chút thời gian thôi, được không?"

Hứa Nhiên nhìn đuôi mắt hơi cụp xuống của Cung Thời An, trong lòng như được một cục bông mềm lấp đầy. Anh bất đắc dĩ thở dài, sau đó đưa tay kéo cánh tay hắn, nói nhỏ: "Đừng làm ồn."

Cung Thời An nghe lời gật đầu một cái rụp.

Hứa Nhiên cúi thấp đầu đưa hắn vòng qua chỗ tay vịn cầu thang, tránh tầm mắt của Hứa tiên sinh. Ở dưới chân cầu thang có một phòng trống, trước đây là phòng dành cho khách, sau này đã trở thành phòng để đồ cũ không dùng đến, hiện giờ đây là nơi kín đáo nhất để hai người nói chuyện.

Lúc Hứa Nhiên đẩy cửa bước vào, một làn bụi mù từ trong phòng xộc ra. Anh còn chưa kịp phản ứng, Cung Thời An đã dùng một tay chắn trước mặt anh, rồi bất ngờ đưa tay kéo anh vào trong lồng ngực hắn.

Cung Thời An bình thường hay mặc quần áo rộng rãi, khiến cho người ta ngoại trừ chiều cao và khuôn mặt cũng không quá xem trọng ngoại hình của hắn. Nhưng tiếp xúc gần mới thấy, ngay cả Hứa Nhiên tự nhận mình có cơ thể dẻo dai tráng kiện, thân hình cũng không thể so được với sự cường tráng của Cung Thời An. Không biết hắn có hay tập luyện gì không, nhưng cơ thể chỗ nào cũng đều rất rắn chắc.

Khuôn mặt Hứa Nhiên áp vào lồng ngực Cung Thời An cũng trong nháy mắt đỏ bừng.



Anh cảm nhận rất rõ khối cơ cách một lớp quần áo dưới làn da mình thật sự rất dụ hoặc, rất mê người, khiến anh không cầm lòng được muốn sờ thử!

Không được Hứa Nhiên! Mày phải tỉnh táo lên!

Thình thịch, thình thịch..

Tiếng tim đập trong không gian tĩnh lặng nghe rất rõ ràng, cũng không biết là của người nào, nghe thật cám dỗ..

"A Nhiên?"

Nguy hiểm quá! Suýt thì anh mất khống chế thật rồi! Tỉnh táo lại nào Hứa Nhiên! Đây là nhà mày đấy!

Hứa Nhiên thoáng chốc hoàn hồn. Anh vội vàng đẩy Cung Thời An ra, còn bản thân mình lùi về sau mấy bước. Cũng may đồ trong phòng không nhiều lắm, để chất đống phía sau, nhưng vẫn còn vừa đủ không gian cho hai người thoải mái đứng.

"Được rồi, yên tĩnh rồi, em muốn giải thích về chuyện gì? Nói đi."

Cung Thời An đứng dựa vào mép cửa, chuyện vừa xảy ra cũng khiến hắn có phần hơi xấu hổ. Nhưng chuyện chính không phải chuyện này, hắn cần tập trung vào vấn đề trước mắt cái đã!

Cung Thời An nhìn Hứa Nhiên, anh cũng đang nhìn hắn, Cung Thời An thấy mặt mình hơi nóng lên, hắn mạnh nghiêng đầu đi, rồi dùng tay che miệng, lúc sau mới lí nhí nói: "Em.. xin lỗi."

"Cái gì? Anh nghe không rõ."

Thật ra anh nghe rất rõ ràng. Nhưng lại cứ cố ý muốn làm khó hắn đấy! Cung Thời An chủ động xin lỗi anh trước, là chuyện hiếm gặp đến chừng nào! Đến bây giờ anh vẫn còn chưa dám tin Cung Thời An sẽ xin lỗi anh trước cơ mà, nên anh nhất định phải cẩn thận nghe cho rõ ràng từng chữ mới được!

Cung Thời An cũng là lần đầu phải đi xin lỗi người ta, không hiểu sao lại cảm thấy thật ngại ngùng. Hắn ngước mắt nhìn Hứa Nhiên, ấp úng không dám nói tiếp.

"Không muốn nói?" Hứa Nhiên khẽ hắng giọng một cái, làm bộ hằn học nói: "Được, anh cũng không ép em. Không nói nữa thì anh đi đây, đừng có gọi anh lại nữa."

"Khoan.. từ từ đã.. A Nhiên.."

Cung Thời An hốt hoảng bắt lấy tay Hứa Nhiên, cuối cùng thành công ngăn anh ở lại.

"Sao? Còn có gì muốn nói à?"

"A Nhiên, em xin lỗi!"

Mày thật ngu quá Cung Thời An! Giờ này còn quan trọng mất mặt hay không mất mặt sao? Còn không mau xin lỗi anh ấy sẽ bỏ đi đấy!

Nghĩ như vậy, Cung Thời An dường như được tiếp thêm sức mạnh, can đảm nói tiếp: "Em sai rồi. Là em đã nói lời không phải với anh. Thật xin lỗi anh! Hôm đó em uống rượu say, tinh thần không được tỉnh táo cho lắm. Lại vô tình thấy người kia chặn anh lại, em liền tưởng anh ta có ý đồ xấu với anh, nên mới.. nên mới hành động mất kiểm soát như vậy! Thật sự.. em cũng không biết lúc đó mình đã nói gì nữa! Sau đó em mới suy nghĩ lại, em đã nói với anh nhiều điều không phải! A Nhiên, em biết lỗi của em, anh đừng giận em, đừng không để ý đến em nữa nha!"

"Anh.. không để ý đến em á?"

Cung Thời An căn bản còn không để anh liên lạc với hắn, sao bây giờ lại thành anh không để ý tới hắn rồi?

Không ai chú ý tới, trọng điểm của câu chuyện đã bắt đầu dần lệch lạc..

"Đúng vậy, A Nhiên! Em biết lỗi rồi! Anh đừng không quan tâm em nữa mà. Đều tại em không biết chừng mực, uống đến mức không còn tỉnh táo nên mới gây ra lỗi lầm. Anh tha thứ cho em nha!"

Hứa Nhiên vốn không phải người giận lâu, hơn nữa đối tượng còn là Cung Thời An, anh căn bản không có sức phản kháng. Đứng trước sự nhún nhường của Cung Thời An, Hứa Nhiên mới giây nào còn mặt lạnh đã phải bất đắc dĩ lắc đầu.

Anh thở ra một hơi, đi lại gần đặt tay lên vai Cung Thời An, giải thích với hắn: "Anh không phải là không để ý đến em. Là em đã chặn số của anh, anh không thể liên lạc với em được. Thời An, những lời em nói hôm đó quả thật không đúng, anh đúng là rất tức giận. Nhưng thời gian đã qua lâu như vậy rồi, anh sao còn có thể ghi nhớ chuyện này nữa? Anh cũng rất muốn làm hòa với em, nhưng lại chưa biết nên chọn dịp nào. May mắn, em đã đến nói xin lỗi anh trước. Anh thật sự rất vui! Tiện đây anh cũng muốn xin lỗi vì lần trước đã đánh em. Vết thương trên mặt em thế nào rồi, còn đau không?"

Hôm đó dùng lực tay không nhẹ, anh cứ lo lắng mãi sẽ để lại vết bầm trên khuôn mặt Cung Thời An. Nhưng bây giờ xem ra, hắn đã hồi phục rất rốt rồi!

Cung Thời An không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy, còn quan tâm đến hắn nữa, liền cảm động mà nhìn anh: "A Nhiên, em không đau nữa rồi.."

"Nhưng mà," Hứa Nhiên mỉm cười: "Anh cũng không mong vụ việc giống như ngày hôm đó sẽ xảy ra thêm lần nào nữa. Thời An, hy vọng em có thể lấy đó làm một bài học, sau này sẽ không hành động nông nổi như vậy, tránh gây ra rạn nứt trong mối quan hệ của chúng ta, được không?"

"Được, em sẽ ghi nhớ!"

"Còn một chuyện nữa." Hứa Nhiên hơi dừng lại, sau đó điềm nhiên như không mà nói tiếp: "Anh hy vọng em sẽ bỏ chặn số anh. Nếu không anh sẽ không thể liên lạc với em được. Anh sẽ lo lắng."

Hứa Nhiên lo lắng cho hắn sao? Quả nhiên trong lòng anh vẫn có hắn!



Cung Thời An trong lòng mừng như điên, ngoài mặt lại giả vờ xấu hổ gãi tai: "Em.. bây giờ em lập tức bỏ chặn anh."

Hắn nhanh tay lấy điện thoại ra thao tác gì đó trên màn hình, rất nhanh điện thoại trong túi quần Hứa Nhiên đã kêu "ting" lên một tiếng, hiển nhiên là đã gỡ chặn, và weibo cũng đã thông báo kết bạn mới.

Cung Thời An làm xong hết lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Hứa Nhiên với ánh mắt mong chờ.

Hứa Nhiên cũng nhìn lại hắn, nhưng anh chưa vội hành động ngay, mà là dưới ánh mắt mong đợi của Cung Thời An, mỉm cười nói tiếp: "Thời An à, em còn quên một chuyện nữa."

"Là gì ạ?" Cảm tượng nếu như Cung Thời An có một cái đuôi, cái đuôi đó bây giờ hẳn đã vẫy lên tận trời rồi!

"Xin lỗi Bùi Thanh Vũ. Chính là cái người hôm đó ở cùng với anh. Dù gì em cũng đã đánh anh ấy, em nợ người ta một lời xin lỗi, phải không?"

Cung Thời An nhíu mày, tuy nói ngày hôm đó hắn có chút hơi men trong người, hành sự có phần không đúng, nhưng vừa rồi hắn chỉ là lừa gạt Hứa Nhiên một chút, còn lại lời nói hay hành động ngày hôm đó hắn vẫn nhớ như in.

Vừa nhớ tới cảnh tượng xảy ra khi đó, còn có vẻ mặt đắc thắng khi Hứa Nhiên đứng về phía y của gã đàn ông kia, Cung Thời An đã cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Nhưng hiện tại hắn không thể biểu lộ ra quá nhiều, nếu không mọi việc hắn làm hiện tại sẽ đổ sông đổ bể hết mất thôi.

Hắn hít sâu một hơi, chớp mắt một cái đã thu hết biểu tình lại, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn cúi thấp đầu nhận lỗi: "Em biết rồi. Em sẽ chủ động hẹn anh ta ra ngoài nói xin lỗi. Quả thật em đánh người là sai, A Nhiên chỉ bảo đúng, em đã hiểu rồi. Lần sau em nhất định sẽ không tái phạm nữa đâu!"

"Thật ngoan!" Hứa Nhiên như thường lệ muốn đưa tay xoa đầu Cung Thời An, nhưng nghĩ lại chuyện xảy ra trong thời gian qua, vẫn là rụt rè thu tay lại.

Nếu như để Cung Thời An lại phát giác ra điều gì đó không đúng, anh thật sự có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội!

Cung Thời An được khen ngợi như vậy cũng đã thành quen, đột nhiên không đợi cái xoa đầu của anh, hắn cũng bỗng lấy làm kì lạ. Ngay cả mấy cái nghi ngờ gì đó từng nói cũng không thèm để tâm đến nữa, hắn hơi hé mắt lên nhìn Hứa Nhiên, dùng hai mắt sáng lấp lánh hỏi anh: "A Nhiên, có chuyện gì sao?" Vì sao lại không xoa đầu hắn như ngày thường? Hay là anh còn giận hắn?

"Hửm?"

"Vì sao anh lại không xoa đầu em nữa? Anh còn giận em sao?"

Giọng nói mềm mại này nghe qua như một chú mèo con to xác đang đòi ôm.

Trái tim Hứa Nhiên tức khắc mềm nhũn. Anh không nhịn được dục vọng trong lòng, đưa tay lên mạnh mẽ vò lên mái tóc mềm của Cung Thời An, bật cười: "Không có, sao anh có thể giận em được nữa chứ!"

Hứa Nhiên đang vui vẻ thì bỗng nhớ ra: "À đúng rồi, cần anh hẹn Bùi Thanh Vũ cho em không? Để em tiện gặp mặt nói chuyện với anh ta."

Anh chỉ e rằng bây giờ Bùi Thanh Vũ đã lên máy bay sang Canada như lời hắn nói hôm qua. Như vậy thì sẽ không kịp nữa!

"Không cần đâu. Em sẽ tự có cách." Cung Thời An khẽ nói, ánh mắt lấp loé ánh sáng: "Em sẽ cẩn thận nhận lỗi với anh ta, A Nhiên đừng lo lắng. Em sẽ không làm cho anh khó xử nữa đâu."

"Ừm. Không cần anh xuất hiện cũng được sao? Em chắc chứ?"

"Ừm."

Vừa nghĩ đến Hứa Nhiên lại đi gặp mặt người đàn ông đó, Cung Thời An đã cảm thấy giận sôi cả máu não lên! Làm sao hắn có thể để anh gặp lại tên hề kia dù chỉ một khắc được? Hắn điên sao? Anh còn đề nghị muốn đi theo, có phải là cũng muốn gặp tên khốn đó lắm không?

Cũng may là tiếp theo Hứa Nhiên lại thở phù ra một hơi, cười nói: "Vậy được. Em tự lo liệu đi."

Cung Thời An thấy dáng vẻ này của Hứa Nhiên, chợt nhận ra chắc anh cũng chẳng muốn dây dưa gì với con người kia nữa, tâm tình trong nháy mắt thả lỏng hẳn ra. Hắn cũng không biết chính mình vì cớ gì phải căng thẳng, chỉ là nghĩ đến Hứa Nhiên cùng với tên đàn ông kia ở cùng một chỗ.. hắn lại cảm thấy không được thoải mái.

Đây chắc chắn là cảm giác lo sợ bị cướp mất bạn thân nhất! Chắc chắn là như vậy! Mặc dù hắn vẫn có niềm tin mãnh liệt rằng không ai thay thế được vị trí của hắn trong lòng Hứa Nhiên!

Hứa Nhiên đột nhiên nói: "Thời An à, em tuyệt đối không được gây sự gì nữa đâu đấy. Anh ta dù gì cũng là đồng nghiệp cũ của anh, em.."

"A Nhiên yên tâm đi, em sẽ không làm anh thất vọng đâu. Em sẽ chỉ hẹn anh ta nói lời xin lỗi rồi quay về thôi, tuyệt đối sẽ không gây sự gì hết. A Nhiên, em nghe lời anh nhất, anh biết mà!" Lúc Cung Thời An nói những lời này, hai mắt đặc biệt sáng lấp lánh, làm cho Hứa Nhiên cũng cứ thế thuận theo ý hắn: "Ừm, anh biết. Thời An là nghe lời nhất."

Sau đó lại khẽ xoa mái tóc mềm mại của hắn.

Cung Thời An cực kỳ nghe lời cúi đầu xuống, như một chú mèo dụi vào lòng bàn tay Hứa Nhiên, cầu được yêu thương. Nhưng ở một nơi không ai thấy được, bàn tay đặt sau lưng của hắn lại khẽ khàng nắm chặt lại.

Có những chuyện, dục tốc chính là bất đạt! Hứa Nhiên, em cúi đầu trước anh một lần, là vì tôn trọng anh. Hy vọng anh sẽ không làm em thất vọng đến lần thứ hai, em không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu! Hơn nữa, đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi, tiếp theo cứ chờ mà xem, hắn sẽ làm như thế nào!

"A Nhiên ơi, chúng ta nên ra ngoài thôi, có lẽ mọi người đang đợi rồi đấy!" Cung Thời An rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ như thường ngày.

Hứa Nhiên cũng nghĩ vậy, cười đáp lại: "Ừm, đi thôi."