Yêu Anh Thành Bệnh

Chương 41



Cung Thời An quả thực nói là làm, buổi tối nói muốn cùng Hứa Nhiên đi du lịch, ngay trong đêm đã liên hệ được vé máy bay và khách sạn cho hai người nghỉ dưỡng ở một khách sạn ở tiểu đảo Tioman - nghe nói là một hòn đảo nằm ở phía Đông bán đảo Malaysia.

Phong cảnh rất đẹp, nước biển trong xanh, vào dịp này vừa hay không có quá nhiều du khách, thích hợp để nghỉ dưỡng. À, đây đều là những điều Hứa Nhiên vừa search trên mạng.

Trong lúc anh còn đang bận rộn sắp hành lí, Cung Thời An lại chẳng làm gì cả, mà còn thản nhiên đứng giúp anh lựa kem chống nắng. Anh không nhịn được liền hỏi: "Em không chuẩn bị gì hả? Lẽ nào chúng ta chỉ đi du lịch trong ngày thôi sao?"

"Đâu có, em đã đặt vé rồi, cả đi cả về là chín ngày."

"Vậy tại sao em không chuẩn bị hành lý?"

Cung Thời An thoáng cười, giở giọng trêu chọc: "Em đã mang theo anh đây rồi, còn cần hành lý làm gì?"

Hứa Nhiên biết rõ hắn là có ý nói anh là người chu đáo, những thứ cần chuẩn bị đều luôn mang đầy đủ. Nhưng khi nghe thấy lời này cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Sau đó anh mới biết, hóa ra Cung Thời An sớm đã dặn trợ lý chuẩn bị đồ rồi, lúc anh ra khỏi phòng vừa hay vali đã được trợ lí mang tới. Cung Thời An còn thần bí hỏi anh: "A Nhiên, anh biết tại sao em lại chuẩn bị hành lý nhanh như vậy không?"

Hứa Nhiên biết thừa hắn nào có thèm động tay vào, tất cả việc đều đùn đẩy cho cấp dưới. Ngay cả chuyện xếp đồ cho sếp đi nghỉ mát mà cũng đến tay trợ lý, e rằng người kia sớm muộn gì cũng sẽ xin nghỉ. Mặc dù biết rõ lý do, nhưng vì để Cung Thời An vui lòng, anh vẫn mỉm cười lắc đầu. Sau đấy là phải nghe hắn ba hoa khoác lác nói mình sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa chọn đồ cũng rất nhanh, rất khoa học, không như anh quá kỹ tính, quá cầu kỳ..

Được được, anh kỹ tính, anh cầu kỳ! Giờ thì đi dùm cái.

Chuyến bay đến Malaysia của hai người kéo dài gần năm tiếng đồng hồ. Sau khi đáp ở kuala Lumpur, ai cũng đã mệt lừ. Nhưng vì muốn nhanh chóng được ngắm hoàng hôn trên biển, Cung Thời An đã dựa vào mạng lưới của mình liên hệ thuê đến một chiếc du thuyền cỡ nhỏ.

Lúc hai người lên tàu là đã hơn ba giờ chiều. Khác với thời tiết bắt đầu chuyển hè ở đại lục, ở Malaysia không khí rất trong lành, thời tiết thiên về ấm áp hơn là nắng nóng. Vào mùa này, hầu như các ngày trong tuần ở đây đều có nắng liên tục, bầu trời trong xanh, không mưa, quả thật rất thích hợp để đi du lịch.

Hứa Nhiên vốn không phải người hay say sóng, nhưng chuyến bay kéo dài năm tiếng trước khi đến nơi đây ít nhiều cũng khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi. Vậy nên vừa lên trên tàu là anh đã chiếm dụng lấy một căn phòng, sau đó lăn ra ngủ.

Cảm giác cả cơ thể và tinh thần được thư giãn thoải mái sau một thời gian dài xác thực vô cùng sảng khoái.

Bởi vì bận rộn cho đồ án tốt nghiệp mà đã rất lâu rồi Hứa Nhiên không được ngủ đủ giấc, cũng chưa từng có giấc ngủ nào sâu mà yên bình như vậy.

Rất lâu rồi anh không nằm mơ, vậy mà hôm nay anh lại mơ.

Trong giấc mơ, anh thấy mình và Cung Thời An vốn dĩ không phải là thanh mai trúc mã gì đó. Giữa các anh không có ràng buộc và gia đình, hơn nữa ở thế giới đó cũng không có định kiến và phân biệt giới tính.

Anh và Cung Thời An đã sống hai cuộc đời, hai thân phận khác nhau, sau đó các anh lớn lên, vô tình gặp nhau, phải lòng và đã kết hôn.

Trong thế giới đó anh và Cung Thời An đã có một cuộc sống hôn nhân vô cùng mĩ mãn. Bằng cách nào đó, anh đã mang thai, rồi sinh ra một đứa bé tròn tròn bụ bẫm, trông rất đáng yêu. Cung Thời An rất cưng chiều anh, không cho anh động tay vào bất cứ việc gì. Điểm này so ra cũng không khác với hiện tại là bao.

Gia đình ba người các anh ở bên nhau, mỗi ngày đều tràn ngập tiếng cười và hạnh phúc.

Sau này, khi đứa con của các anh lớn lên, nó đã đi tìm hạnh phúc riêng của mình. Trong căn nhà trống vắng chỉ còn lại anh và Cung Thời An, nhưng hai người các anh đều không cảm thấy cô đơn. Ngày qua ngày, cùng nằm lấy tay nhau khi trời sáng và đêm muộn, đến cuối cùng thời gian được tua nhanh, hai người liền trở thành hai cụ ông tóc bạc lơ phơ, nắm tay nhau trải qua một đời.

Một đời dài như vậy, nhưng bọn họ đã sống mà không màng đến thế tục. Không cần để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, cũng không cần lo sợ sự phản đối từ gia đình. Hơn nữa, ở thế giới đó, Cung Thời An cũng toàn tâm toàn ý yêu anh vô điều kiện. Một giấc mơ đẹp như vậy, giá như anh có thể nán lại lâu hơn..

Hứa Nhiên chợt tỉnh.

Anh giật mình mở mắt ra, thấy Cung Thời An đang ngồi bên cạnh anh, tay đặt trên vai anh, có vẻ là hắn vừa lay anh tỉnh dậy.

Hứa Nhiên thở ra một hơi, cũng nhận ra rằng tất cả những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Nhưng cảm giác này quá đỗi chân thực, giống như anh thực sự đã trải qua một đời rất dài, rất dài ở một khiếp khác, như ý nguyện được ở bên cạnh người anh yêu. Niềm hạnh phúc, vui sướng, thậm chí là từng buồn đau sướng khổ trong đó anh đều cảm nhận rất chân thật. Phải chăng anh đã mơ tưởng đến những điều này nhiều đến mức, nó đã đi vào giấc mơ của anh, còn cho anh cảm giác được "sống thử" một lần?

Đúng là quá thần kỳ rồi!

Hứa Nhiên chống tay, lật người dậy, nhìn thấy Cung Thời An còn đang nhìn mình, chớp mắt hỏi: "Sao em lại vào đây?"

"Em vào gọi anh dậy. Trời đã sắp tối rồi, em sợ anh ngủ nhiều quá đến tối sẽ không ngủ được. Nhưng mà anh ngủ rất sâu, em gọi mãi anh cũng không tỉnh. Vừa rồi anh lại bật dậy.. A Nhiên, anh mơ thấy ác mộng sao?"

"Anh không. Sao em lại hỏi vậy?"

Cung Thời An mím môi, đột nhiên đưa tay chạm lên khoé mắt anh, nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao anh lại khóc?"

Bàn tay Cung Thời An rất ấm áp, xúc cảm xa lạ chạm vào da thịt khiến Hứa Nhiên bị tê liệt trong một khoảnh khắc.

Giây lát sau, anh mới khẽ đưa tay chạm lên khoé mắt mình, quả thật thấy hơi ươn ướt.

Anh sực nhớ ra, trong giấc mơ đó, khoảnh khắc anh và Cung Thời An cùng trải qua một kiếp, anh đã đau lòng đến phát khóc. Hóa ra ở ngoài đời thực anh cũng đã rơi nước mắt.

Cảm giác đau lòng này..

Hứa Nhiên khẽ chạm lên ngực mình.

* * *cũng chưa biến mất. Anh vẫn cảm nhận được nơi lồng ngực trái quặn lên từng trận, giống như, anh thật sự đã trải qua một đời ở đó vậy.

"Không phải là khóc đâu, nước mắt sinh lí mà thôi. Đúng rồi, đã đến giờ cơm rồi hả? Thời An của chúng ta đã chuẩn bị món gì đặc sắc, nên mới muốn gọi anh dậy ăn cùng sao?"

Cung Thời An nhìn anh một lúc, mới chậm chạp thu tay về, xoa nhẹ để bên đầu gối. Cánh mi hắn hơi rũ, dáng vẻ hiện tại mang theo chút làm nũng mà chính hắn cũng không nhận ra: "Mặt trời đang lặn rồi, A Nhiên. Em muốn xem cùng anh. Chúng ta cùng ra xem nhé?"

Trái tim Hứa Nhiên tức khắc mềm nhũn. Anh nghĩ đến có thể ở một thế giới khác, anh và Cung Thời An đang chung sống thật hạnh phúc, vậy thì thật là tốt biết bao.

"Được, chúng ta cùng nhau xem hoàng hôn đi."

Trời đã chuyển tối, thủy triều lên muộn, du thuyền lênh đênh trên mặt biển êm dịu cũng sắp phải cập bờ.

Mặt trời ở phía cuối đường chân trời, ánh lên màu vàng cam và rực đỏ lên như một quả cầu cháy. Mà con thuyền của bọn họ, nhẹ trôi nhẹ trôi, như đang chậm chạp tiến về phía quả cầu cháy đó. Tận mắt chứng kiến khoảnh khắc của ngày tàn, mặc dù có chút chói mắt, nhưng cũng đẹp đến mê người.

Nền trời xanh trong có vài gợn mây nhẹ, gió nhẹ nhàng thổi. Cảnh tượng cực kỳ yên bình.

Hứa Nhiên đứng ở boong tàu, cảm nhận rất rõ ràng từng trận gió biển ập tới, khoan khoái dễ chịu, như thẩm thấu vào từng tấc da trong cơ thể anh, đem anh đặt giữa mặt biển mênh mông, dần dần đắm chìm. Cung Thời An đứng ở bên cạnh anh, cũng nhắm mắt cảm nhận khung cảnh yên bình này.

Hai người không ai nói với nhau một lời, nhưng tựa như chỉ cần đứng bên cạnh nhau như thế này, hai trái tim đã kề sát gần nhau.

Thời gian lặng lẽ trôi đi, Hứa Nhiên bỗng mở mắt ra, anh dùng khoé mắt khẽ liếc người bên cạnh, phát hiện hắn đang hoàn toàn nhắm mắt cảm nhận gió biển, lúc này mới thẳng thắn quay sang nhìn nửa khuôn mặt được chiếu sáng dưới ánh chiều tà của người nọ.

Từng đường nét khuôn mặt của hắn được khắc họa một cách rõ ràng, từ cánh mi mềm mại, sống mũi cao thẳng, bờ môi hơi hồng. Ánh nắng như người thợ tài giỏi nhất trần gian, đem hắn đúc thành một bức tượng điêu khắc hoàn hảo đến từng góc nhìn. Hoàn hảo trong mắt, hoàn hảo trong tim, thậm chí là trong cảm giác, khiến người ta không thể rời mắt.

Trong lòng Hứa Nhiên có một loại xao động không tên. Nó như là ngọn gió, thổi quét qua cánh đồng hoa mơ trong tim anh, xào xạc, xào xạc, êm dịu, đắm chìm.

Đây có lẽ.. là cảnh hoàng hôn đẹp nhất mà anh từng được ngắm trong đời.

Hứa Nhiên nhẹ nhàng thở ra, từ từ quay mặt trở lại, nhìn ngắm cảnh hoàng hôn đã đủ, anh cũng nhắm mắt tận hưởng làn gió mát. Lại không biết rằng, ngay khi anh vừa nhắm mắt lại không lâu, người bên cạnh lại như có thần giao cách cảm từ từ mở mắt ra.

Cung Thời An nghiêng người, ánh mắt thâm thúy không rõ ý vị nhìn anh.

Dù cho đang có toan tính đến thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể phủ nhận rằng, không biết từ bao giờ, Hứa Nhiên đã hóa thành một bông cỏ lau mọc trong lòng hắn, bứt không đứt, đuổi không đi, gãi lòng hắn đến ngứa ngáy.

Hiện tại hắn đang phải bận lòng quá nhiều thứ, không thể nhìn nhận rõ chính bản thân mình. Đợi sau này.. đợi sau này khi tất cả ổn định trở lại, hắn phải xác nhận xem trái tim mình rốt cuộc hướng về ai.

Những ngày tháng sau đó trôi qua cực kỳ yên bình.

Hai người dừng chân ở Tioman, một hòn đảo nhỏ yên bình với một vài thị trấn nhỏ quanh vùng.

Họ thuê một resort nhỏ, ngày ngày dạo biển ăn chơi, tâm tình vô cùng hạnh phúc, thư thái. Mỗi ngày Cung Thời An đều dậy từ rất sớm, vì lý do nào đó, hắn luôn là người chuẩn bị bữa sáng cho cả hai. Có đôi khi là vài món hài sản, có đôi khi là lát bánh mì, bất kể là gì, thì khi Hứa Nhiên thức dậy sau, anh cũng không bao giờ lo bị đói bụng.

Ngày tháng chậm rãi trôi qua. Mỗi ngày đều có người cùng thức dậy, cùng trò chuyện, cùng tắm biển, cùng vui chơi, cùng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, tựa như quay trở lại những năm tháng còn thiếu niên, phóng khoáng và tự do, nồng nàn cùng nhiệt huyết. Cung Thời An cảm thấy mình càng ngày càng kỳ lạ, dường như có một loại cảm xúc không tên nào đó đang bao trùm lấy hắn, nhấn hắn trong một vùng biển ngọt ngào khiến trái tim hắn như được lấp đầy vậy.

Cảm giác trống rỗng trước giờ hắn luôn cảm nhận thấy, hình như chỉ ở bên Hứa Nhiên mới tràn đầy cảm xúc.

Chín ngày trong kỳ nghỉ của bọn họ, tưởng ngắn ngủi, nhưng lại trôi qua rất lâu.

Tối ngày hôm trước Hứa Nhiên cùng Cung Thời An tắm biển đến đêm mới trở về, bây giờ tỉnh lại ai cũng mệt mỏi. Nhưng anh vẫn cố gắng dậy sớm hơn Cung Thời An, chuẩn bị cho hắn một ly nước cam ấm. Bởi vì ngày hôm qua hắn là người dầm nước lâu nhất, nhưng lại nhường phòng cho anh tắm trước.

Resort hai người thuê là loại nhỏ, tuy có hai phòng ngủ, nhưng chỉ có một phòng tắm. Hứa Nhiên lại thuộc loại tương đối tắm lâu, mặc dù tối qua anh đã cố gắng xả người sơ qua rồi trở ra, nhưng cũng không tránh khỏi việc để Cung Thời An chờ bên ngoài một khoảng thời gian.

Gió đêm ở Tioman lạnh như vậy, hắn lại ở bên ngoài một thời gian dài, anh còn lo hắn sẽ bị cảm, nên sáng sớm mới cố ý đến xem tình hình của hắn xem như thế nào.

Hứa Nhiên cầm theo ly nước mới pha từ phòng bếp bên cạnh đi tới trước cửa phòng Cung Thời An, đang định gõ cửa thì bỗng nghe bên trong phát ra tiếng nói.

"Hiện tại tôi không có cách nào lấy ra được số tiền đó hết! Anh rõ ràng biết tôi đang trong kỳ nghỉ, sao còn cố tình làm khó tôi?" "Cung Thời An giọng đầy giận dữ nói.

Không biết đầu dây bên kia nói gì, im lặng diễn ra trong chốc lát, sau đó là tiếng Cung Thời An gầm lên, đồ đạc trên bàn dường như đã bị hất bay xuống đất. Cơn giận của Cung Thời An đã vượt quá sức chịu đựng:" Trần Vũ! Mẹ kiếp! Mày đừng hòng! "

Trần Vũ?

Hứa Nhiên cau mày, nghe thấy cái tên này liền không do dự lập tức đẩy cửa bước vào.

Cung Thời An bên trong đại khái không ngờ sẽ bị bắt gặp, vẻ mặt hốt hoảng lập tức ấn cúp điện thoại. Hắn đặt điện thoại úp lại, tay giấu dưới gối mình, nhìn Hứa Nhiên vừa đi vào, cố gắng ra vet thoải mái nói:" A Nhiên, sao thế? Sáng sớm đã đến đây, là đã nấu món gì cho em ăn sao? "

Hứa Nhiên nhìn hành động che giấu vụng về này, không trả lời hắn ngay, mà đi đến bên cạnh giường, đứng chống vào bàn, từ trên cao nhìn xuống hắn, trần thuật lại:" Mới sáng sớm em đã cùng Trần Vũ gọi điện, vừa rồi là nói cái gì? "

Cung Thời An nghe thấy hai chữ Trần Vũ, phản ứng đầu tiên là chối bay chối biến:" Em? Em gọi điện cho ai chứ? Em vừa mới ngủ dậy, còn chưa tỉnh ngủ hẳn đây, chắc chắn là anh nghe lầm rồi! "

" Anh nghe rất rõ ràng, em đã gọi tên của Trần Vũ, còn mắng hắn rất khốn khiếp! "

" Vậy.. vậy, em biết rồi. Anh hiểu lầm rồi, đó là em nói mớ đó. A Nhiên, anh xem, em vừa mới choàng tỉnh dậy nè. Tên Trần Vũ đáng ghét đó theo em vào tận trong giấc mơ luôn, còn ức hiếp em nữa, thật đúng là khốn khiếp mà! "

" Mơ hả? Cung Thời An, dám đưa điện thoại ra đây không, chúng ta cùng nhau đối chứng. "

"... "

Cung Thời An thấy thái độ của Hứa Nhiên mềm mỏng đều không ăn, e rằng ngày hôm nay khó mà chối được nữa. Hắn chống tay về phía giường, ngả người ra sau, ra vẻ mệt mỏi nói:" Ài, anh đừng hỏi em nữa, em đang phiền muốn chết đây. A Nhiên à, đây là một buổi du lịch riêng tư mà, đúng không? Chúng ta đừng nhắc đến người khác ở đây, nhé? "Nói xong câu cuối, hắn thoáng cười lên lấy lòng.

" Kỳ nghỉ của chúng ta, đừng để người khác xen vào, nhé? "

Hứa Nhiên dường như đọc ra mấy chữ này trong mắt Cung Thời An, tất nhiên càng không thể bỏ qua.

" Em nghĩ anh dễ bị lừa lắm sao? Cung Thời An, em muốn chống đối anh đúng không?"Hứa Nhiên bỗng cao giọng.

Khuôn mặt Cung Thời An đối diện hơi tái đi, hai tay hắn nắm chặt lại, mím môi không đáp.

Hắn không biết, sở dĩ Hứa Nhiên có phản ứng mạnh như vậy, là bởi vì anh đã từng quen biết Trần Vũ, còn bị hắn ta đâm sau lưng một lần. Càng hiểu rõ con người đó xấu xa đến mức nào, anh càng không muốn để Cung Thời An có bất cứ dây dưa nào với hắn.

Chuyện này nói ra thì đã xảy ra cách đây một khoảng thời gian khá dài. Đó là vào năm Hứa Nhiên hai mươi tuổi. Tính đến bây giờ đã hơn bốn năm trôi qua, anh vẫn không tài nào quên được vẻ mặt ác liệt của Trần Vũ ngày hôm đó, đúng là làm anh phải ghi nhớ cả đời!

Khi đó anh đã lên đại học, đến thành phố hiện tại này sinh sống, quen Trần Vũ, bị chơi cho một vố thật đau. Còn Cung Thời An còn phải bận rộn lo ôn thi cho mùa cao khảo, hắn tất nhiên không thể biết được đã có chuyện như vậy xảy ra. Nếu như để hắn biết, hắn không cho Trần Vũ một quyền đã là nương tay lắm rồi, chứ đừng nói gì đến hợp tác.

Vẫn là Hứa Nhiên quá chủ quan, không nhắc nhở hắn sớm hơn.

Nhớ lại năm đó, vẫn luôn là một hồi ức tệ trong ký ức của anh. Hứa Nhiên hai tuổi còn quá ngây thơ, trong một buổi tiệc gặp mặt, lần đầu tiên gặp thiếu gia của Trần thị - người được tung hô là tuổi trẻ tài cao, tuổi con nhỏ đã có biết xử lý việc công ty, phụ giúp gia đình. Anh vậy mà lại sinh ra cảm giác ngưỡng mộ.

Trần Vũ, con người này ấy à, mặt người dạ thú, chính là không có điểm gì tốt, nhưng giỏi nhất chính là đeo một lớp da đẹp đẽ lên trên người mình.

Ban đầu, Trần Vũ tỏ vẻ thiện chí, nhiều lần muốn kết bạn với Hứa Nhiên, anh nhẹ dạ cả tin, cho rằng giao lưu kết bạn là chuyện thường tình ở đời, liền nhẹ nhàng đồng ý. Sau đó, Trần Vũ nhiều lần mượn cớ, muốn kéo anh vào hội Thái Tử đảng.

Hứa Nhiên không hiểu rõ lắm Thái Tử đảng là như thế nào, sau vài lần từ chối, cuối cùng cũng bị hắn dụ dỗ vào.

Anh còn nghĩ làm sao đám công tử bột này gặp mặt nhau lại có thể nói chuyện chính đáng như vậy, toàn bàn chuyện làm ăn, tình trường, cuộc sống ở nơi sang trọng trong các nhà hàng lớn, hóa ra tất cả đều là trò lừa bịp!

Trần Vũ là một con cáo già rất khôn khéo, khi lấy đủ lòng tin của Hứa Nhiên, cũng là lúc hắn lộ ra bộ mặt thật. Lần đầu tiên Trần Vũ để lộ đuôi cáo của mình, cũng là lần duy nhất Hứa Nhiên mắc bẫy, hắn đã đưa anh đến một sòng bạc.

Sòng bạc rất lớn, quy mô hoạt động càng rộng hơn. Dường như ở nơi đây, anh có thể thấy hết tất cả những tầng lớp thượng lưu trong giới, mỗi người đều cởi bỏ lớp mặt nạ của mình, tự do phóng túng. Hứa Nhiên choáng váng, nửa muốn rời đi, nửa lại bị Trần Vũ dụ dỗ sa vào.

Cuối cùng anh vẫn kiềm chế lại được, quay đầu muốn đi. Đồng thời cũng đã nói rõ, anh nhất định sẽ giữ bí mật chuyện Trần Vũ bí mật cho hoạt động sòng bạc phi pháp này. Nhưng có vẻ hắn đã không tin.

Trần Vũ đã ở phía sau gọi anh, hỏi anh có quên điều gì không. Hứa Nhiên quay lại, đập vào mắt anh là thứ trên tay Trần Vũ. Hắn đang cầm dây chuyền của anh, chính xác hơn là di vật mà mẹ anh đã để lại.

Trần Vũ uy hiếp anh, nói nếu như hôm nay anh không ở lại tiếp tục chơi, hắn sẽ phá nát sợi dây chuyền này.

Sau lưng Hứa Nhiên dù có thế lực lớn thế nào, ở trong địa bàn của người khác cũng không thể tùy tiện ngẩng đầu. Anh chỉ có thể chấp nhận điều kiện của Trần Vũ, chơi cùng hắn ba ván bài.

Cuối cùng không ngoài dự đoán, anh thua. Số tiền gần đến một trăm triệu. Mặc dù số tiền này so với gia thế nhà họ Hứa thì không đến nỗi khiến anh không thể rút ra. Bhưng so với Hứa Nhiên, một sinh viên mới năm hai đại học mà nói, đây là một đả kích không thể nào đảm đương nổi. Nhưng nếu anh không thể giao ra số tiền đó, di vật của mẹ anh không những sẽ bị Trần Vũ cướp đoạt, anh còn có khả năng sẽ vào tù.

Vậy nên cuối cùng anh đã quỳ xuống xin ba mình. Cầu xin ông ấy có thể cứu anh lần này.

Từ khi mẹ anh mất, ngoài bà ấy ra, anh đã rất lâu không quỳ trước ai. Vậy mà lúc đó, anh đã phải hạ xuống tôn nghiêm của mình, cầu xin Hứa tiên sinh cứu anh.

Chỉ là một lần đó, một lần duy nhất đó, thật sự phải khiến anh ghi nhớ cả đời!