Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 15: Lại một lần nữa được anh cứu giúp



Nhận được âm thanh truyền tin từ Bắc Nhiễm, Mạc Thiên Kỳ ở bên trong căn phòng bí mật kia khẽ nở một nụ cười, trong lòng nhẩm tính thời gian hoàn thành nhiệm vụ lần này. Anh đoán rằng chỉ cần 15 phút đồng hồ là có thể giải quyết xong, nhưng anh đâu ngờ rằng giữa đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ.

Bên kia Âu Nam Diệp đang bám theo đám người áo đen, đi đến trước một căn phòng bọn chúng dừng lại quan sát xung quanh, sau đó một tên áo đen bắt đầu nhập mật mã. Nhân lúc tất cả không chú ý, Âu Nam Diệp khẽ lẻn vào đội hình của đám người đó, một tên thấy cô chậm chạp như vậy cố ý nhắc nhở.

"Lần sau còn chậm chạp như vậy chủ nhân sẽ không tha đâu."

Được tên đó nhắc nhở cô khẽ gật đầu đã hiểu, thật may khi nãy cô lấy quần áo của tên áo đen kia mặc vào, bản thân còn hóa trang đôi chút nên mới không bị phát hiện. Tên áo đen đó nhìn cô một chút rồi quay lại dáng vẻ nghiêm túc ban đầu, theo sau đoàn người kia bước chân vào căn phòng bí mật.

Sau cánh cửa sắt to lớn kia, họ đi qua một dãy hành lang dài, sau đó mới chính thức vào bên trong. Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy ấy đã có một đoàn người khác chờ sẵn ở đó, trên khuôn mặt của kẻ cầm đầu kia dường như có chút không hài lòng khi thấy đối tác đến muộn.

Hắn ta khẽ buông điếu cigar trên môi xuống, nhếch mép, liếc đôi mắt sắc lạnh về phía tên man rợ, tỏ rõ thái độ không hài lòng.

"Tô đường chủ, ông đến muộn 5 phút."

"Hừ, 5 phút ngắn ngủi mà cũng không chờ được sao? Luis tiên sinh quá vội vã rồi."

Người được gọi là Tô đường chủ khẽ cất giọng giễu cợt, ông ta điềm nhiên đi đến ngồi xuống ghế sofa đối diện với Luis. Trên khuôn mặt đầy rẫy vết sẹo của Tô đường chủ khẽ nhăn lại, ánh mắt ảm đạm quét qua đám thuộc hạ đứng phía sau Luis.

"Haha...ông quá thẳng thắn rồi. Nói xem hôm nay Tô đường chủ đích thân đến đây là vì Tần lão gia giao phó, hay là nói do ông ấy không tin tưởng tôi nên mới phái trợ thủ đắc lực qua đây." Luis trầm mặc nói.

Trên khuôn mặt hắn ta hiện tại đã không còn vẻ cợt nhả khi nãy, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lẽo tràn đầy sát khí mang theo sự uy hiếp không hề nhẹ đối với đối phương.

"Luis tiên sinh, cậu nên biết rằng quá tò mò sẽ giết chết chính mình đấy. Vẫn là giao hàng ra đi, những chuyện khác cậu nên biết ít thôi, kẻo lại chuốc họa vào thân."

Tô đường chủ kênh kiệu lên giọng nhắc nhở, giọng điệu mang theo sự giễu cợt không hề nhẹ khiến cho Luis cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục, hắn ta tức giận khẽ hừ lạnh rồi phất tay cho thuộc hạ đem hàng ra.

Rất nhanh trước mặt Tô đường chủ là một chiếc hộp gỗ đen tinh xảo, phía chốt mở còn kèm theo mật mã, lão ta khẽ hếch mắt nhìn Luis muốn hắn ta mở ra.

Luis không nhanh không chậm nhập mật mã, chiếc hộp gỗ đen tinh sảo mở ra, bên trong là 18 viên kim cương sáng chói được sếp gọn gàng. Ánh mắt Âu Nam Diệp trở nên khó tin, vậy mà đám người này lại ngang nhiên giao dịch kim cương ở nơi này, đúng là một lũ người xấu xa.

"Đầy đủ 18 viên kim cương, bên dưới còn có heroin mà các người cần. Tiền của tôi đâu?" Luis gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, híp mắt nhìn Tô đường chủ nói.

Nhận được ánh mắt của Tô đường chủ, hai tên thuộc hạ bên cạnh lão ta hiểu ý mang ra hai chiếc vali lớn, mở ra trước mặt Luis, bên trong chứa đầy ắp tiền đô la. Ước tính số tiền kia lên đến hàng trăm triệu đô, Luis thấy tiền thì khẽ nở một nụ cười thỏa mãn, ra lệnh cho đám thuộc hạ phía sau nhận lấy, bản thân lại lấy thêm một điếu cigar châm lửa rồi đưa lên miệng hút phì phèo.

"Bên ngoài chắc đám 'chó săn' kia đã đến, cậu cũng nên kêu người của mình rút lui đi, tránh gây kinh động đến phía quân đội."

Tô đường chủ điềm đạm cầm tách trà đã nguội lạnh lên nhấp một ngụm, khẽ nhắc nhở, sau đó đứng dậy quay người định bước đi thì bị Luis cho người bao vây lại. Mày Tô đường chủ khẽ nhíu lại, sự cảnh giác dâng lên tột độ, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Luis, lão ta chất vấn.

"Cậu có ý gì? Muốn qua cầu rút ván?!"

Giọng điệu lão ta lúc này đã không giữ được bình tĩnh nữa, trên khuôn mặt man rợ kia đã tức đến đỏ bừng.

"Chậc chậc...Tô đường chủ à, tôi đang giúp ông đó, ngay cả người trong nội bộ cũng không quản được. Độ cảnh giác của ông biến đâu mất rồi."

Luis buông điếu cigar khỏi miệng, khẽ dí xuống chiếc gạt tàn trước mặt, ngẩng mặt lên nhìn Tô đường chủ, rồi dần dà chuyển đến phía Âu Nam Diệp đang đứng. Khóe môi hắn ta khẽ nở một nụ cười ma mị, nhìn chằm chằm vào Âu Nam Diệp khiến cô có chút khẩn trương, trong đầu không ngừng nghĩ lần này chắc cô tiêu đời rồi.



"Cậu có ý gì?!"

Tô đường chủ như nhận ra gì đó, dùng đôi mắt dò xét nhìn một lượt đám thuộc hạ đi theo sau mình, ánh mắt sắc bén dừng lại trước Âu Nam Diệp.

"Người của ông từ khi nào dùng cả nữ nhân vậy?" Luis cười ngả ngớn hỏi.

Không trách được hắn ta tại sao lại phát hiện ra trong đám người kia có nữ nhân, bởi trời sinh hắn ta đã rất nhạy cảm với mùi nước hoa của phụ nữ, chỉ cần một lượng nhỏ hắn ta cũng có thể nhận ra.

"Bắt cô ta lại!" Tô đường chủ lạnh lùng ra lệnh.

Rất nhanh Âu Nam Diệp bị bọn chúng tóm lại, hai tay bị chói ngược ra phía sau, xung quanh là hàng chục khẩu súng đang chĩa về phía cô, đâu đâu cũng là sự chết chóc.

"Thả tôi ra! Các người muốn gì?!" Âu Nam Diệp tức tối quát.

Ánh mắt trở nên sắc bén, không hề có dáng vẻ sợ hãi khi bị bắt lại, một thân cô đơn độc chống chọi giữa bầy sói hung ác trước mặt.

"Ha...câu này phải để chúng tôi hỏi cô chứ?! Mỹ nữ à, cô đến đây với mục đích gì? Tại sao lại biết nơi giao dịch bí mật này?!"

Luis tiến đến nâng cằm Âu Nam Diệp lên, tra hỏi, ánh mắt trở nên lưu manh cùng vô vàn biểu cảm thú vị. Cô gái này rất xinh đẹp, có điều thật tiếc Luis hắn ta không có hứng thú với nữ nhân, bởi hắn ta chỉ có hứng thú với những tên tiểu bạch kiểm trắng trẻo mịn màng mà thôi. Nếu không nữ nhân trước mặt hắn ta đây sẽ là một lựa chọn không tồi, không biết khi đè dưới thân hung hăng 'làm' sẽ có cảm giác gì đây? Ha...đột nhiên hắn muốn đổi khẩu vị...

"Hừ! Muốn chém muốn giết thì tùy các người!"

Âu Nam Diệp quay mặt đi, tránh đi bàn tay dơ bẩn của Luis đang chạm lên cằm của cô, nhìn hắn ta khinh bỉ nói.

"Chà chà...có khí chất."

Hắn ta khẽ cười, rút từ hông ra một khẩu súng, dí thẳng lên huyệt thái dương của cô, họng súng lạnh lẽo vì dùng quá nhiều lực dí lên người cô nên khiến cô có chút đau. Mày khẽ nhíu lại, trong lòng có chút khẩn trương, nếu hôm nay cô bị bọn chúng xử lý tại nơi này thì mối thù của cô phải làm sao.

Nghĩ đến thù chưa trả, cô quyết tâm một phen sống chết với đám người trước mặt, nhưng chưa đến lượt cô ra tay, từ đâu một bóng đen lao ra, dùng thân thủ nhanh như chớp hạ gục hết đám người xung quanh.

Còn không quên tặng cho tên Luis một viên đạn lên bàn tay cầm súng dí lên thái dương của Âu Nam Diệp. Chưa kịp để ai định thần lại, Mạc Thiên Kỳ đã ôm lấy Âu Nam Diệp vào lòng, thực hiện một loạt động tác lưu loát, chỉ nghe hàng loạt tiếng súng vang lên liên tiếp.

"Đoàng! Đoàng! Đoàng!"

Đám người áo đen kia lần lượt ngã xuống, tắt thở, hành động nhanh như chớp của anh khiến Tô đường chủ cùng Luis xanh mặt, vội vã núp sau chiếc tủ.

"Cô tự cởi trói được chứ?"

Mạc Thiên Kỳ một bên vẫn chuyên chú tặng cho đám kia liên thanh những viên đạn, một bên thì ghé sát vào tai Âu Nam Diệp hỏi. Vốn dĩ anh dự định sẽ giải quyết lũ người này âm thầm trong bóng tối nhưng không ngờ giữa đường nữ nhân chết tiệt này lại xuất hiện, khiến anh phải ra mặt cứu giúp. Dù khuôn mặt cô đã hóa trang kĩ lưỡng nhưng mùi hương đặc trưng trên người cô cùng sợi dây chuyền lấp ló trên cổ của cô kia không lạc vào đâu được.

"Có thể." Cô ngại ngùng đáp.

Sau đó nhanh chóng cởi chói cho bản thân, rồi nhanh nhẹn rút súng ra cùng anh kề vai sát cánh chiến đấu. Vài phút sau tất cả thuộc hạ kia đều bị giải quyết triệt để, duy chỉ có Tô đường chủ cùng Luis là trốn thoát.

Mạc Thiên Kỳ phủi phủi bụi trên tay, khẽ bước đến chiếc hộp gỗ đen tinh sảo chứa đựng kim cương kia xem xét một chút, rồi lạnh giọng nói.



"Chúng chạy về hướng Tây, mau đuổi theo."

Đầu dây bên kia Tề Thiên cùng Bạch Nam nhận được lệnh cùng nhau đáp rồi hành động. Âu Nam Diệp vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng khi lại một lần nữa được anh cứu giúp thì bàn tay cô đã bị ai đó nắm lấy kéo đi.

"Đi thôi. Nơi này không tiện ở lâu."

Mạc Thiên Kỳ không nói nhiều mà tự nhiên nắm lấy tay Âu Nam Diệp kéo ra bên ngoài, trên tay còn lại xách theo chiếc hộp gỗ đen tinh sảo kia. Âu Nam Diệp cứ thế ngu ngơ được anh dẫn ra ngoài hội trường quảng trường, lúc này tất cả mọi người đã được giải tán, cảnh sát cũng đã đến đông đủ, bắt giữ kha khá tên khủng bố.

Thấy Mạc Thiên Kỳ đi ra, theo sau còn dắt theo một cô gái nữa khiến Bắc Nhiễm ngạc nhiên đến mức cằm muốn rớt xuống, hai mắt mở lớn như không tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

Trời ơi! Lão đại không gần nữ sắc của anh biến đâu mất tiêu rồi!

"Cầm lấy đưa về trụ sở."

Mạc Thiên Kỳ đi về phía Bắc Nhiễm ném chiếc hộp gỗ đen tinh sảo trên tay cho cậu ta, lạnh giọng giao phó, bản thân không thèm liếc nhìn cậu ta một cái. Bắc Nhiễm ngậm ngùi nhận lấy, báo cáo lại một chút tình hình nhiệm vụ của anh, Mạc Thiên Kỳ không nói gì chỉ lặng lẽ gật đầu đã biết.

Âu Nam Diệp nhìn bàn tay bị nắm của mình từ lúc cảm thấy có chút xấu hổ bèn buông ra, rồi lùi xa Mạc Thiên Kỳ hai bước chân, đột nhiên bàn tay trở nên trống rỗng khiến Mạc Thiên Kỳ có chút mất mát. Nhẹ liếc nhìn Âu Nam Diệp, nhưng rồi lại chẳng nói gì, chỉ im lặng đứng đó nhìn cô, bầu không khí có chút lạ thường.

"Thượng tướng Mạc, cảm ơn ngài đã giúp đỡ."

Một viên cảnh sát từ đâu chui ra chen giữa hai người khẽ nói, khiến bầu không khí trở lại bình thường, Mạc Thiên Kỳ rời tầm mắt, khẽ hắng giọng đáp.

"Ừ."

Rồi hai người nói một chút vấn đề cần giải quyết, sau đó viên cảnh sát biết ý xin phép đi trước.

"Cảm ơn anh."

Lúc này, Âu Nam Diệp mới có cơ hội lên tiếng cảm ơn, trong đầu không khỏi nghĩ đến thân phận của nam nhân xinh đẹp trước mặt này. Hóa ra anh là vị Thượng tướng nổi danh lừng lẫy ở Anh Quốc, không ngờ cô lại có duyên gặp anh, lại dây dưa với anh ba lần. Lần nào cũng là người nam nhân này xả thân cứu giúp, trong lòng cô vừa cảm kích vừa có chút dao động.

"Tiện tay." Anh đáp.

"..."

Âu Nam Diệp nghe được đáp án từ anh thì cạn ngôn, lại là câu nói này, trước đó anh nói tiện đường, giờ lại tiện tay, ha...nam nhân này mở miệng ra toàn những lời khiến người ta chán ghét.

"Đi thôi, tôi đưa cô về."

Đang có chút giận dỗi với thái độ của anh, đột nhiên lại nghe thấy một giọng nói ôn nhu phát ra từ cổ họng anh khiến cô đứng hình mất năm giây, rồi lấy lại tinh thần bước chân chậm rãi theo sau. Cả hai bước đi rồi lên chiếc Ferrari bạc đậu gần đường, rồi phóng mất dạng.

Mà ở phía bên kia đường đối diện nơi chiếc Ferrari bạc vừa đậu, Tư Đồ Hoằng từ chiếc BMW bước xuống. Anh vốn dĩ muốn bỏ lại Dạ Mẫn ở quảng trường nhưng khi nghe tin quảng trường có khủng bố đành quay lại, vẫn là không nỡ bỏ Dạ Mẫn lại một mình, dù sao thì anh vẫn phải có trách nhiệm với cô.

Cứ thế Tư Đồ Hoằng đi kiếm Dạ Mẫn, bỏ qua cơ hội gặp gỡ Âu Nam Diệp, lại một lần nữa hai người họ lướt qua nhau...

Liệu rằng họ có còn gặp lại?