Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 18: Sự ôn nhu của anh



Hôm sau, Âu Nam Diệp mệt mỏi mở mắt, cơ thể nặng nề khẽ vươn người ngồi dậy, hai má cô đỏ bừng, trán không ngừng đổ mồ hôi. Cô lấy tay sờ vào trán của mình, nhiệt độ nóng bừng truyền đến tay khiến cô có chút giật mình, không nghĩ bản thân cô lại bị sốt cao như vậy.

Âu Nam Diệp ngồi trên giường một lúc lâu, sự mệt mỏi lan tỏa toàn thân khiến cô có chút mơ hồ, vốn dĩ định ngồi một lúc rồi xuống giường đi vệ sinh cá nhân, nhưng xem ra ngay cả sức để ngồi dậy cô cũng không làm được rồi.

Cô vươn người đến chiếc tủ đầu giường cầm lấy điện thoại, lục lọi tìm kiếm số điện thoại của Hồ Điệp, trong lúc mơ hồ cô ấn vào một dãy số, vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút lạ lẫm. Sau một lúc lâu, đầu dây bên kia mới bắt máy, chưa đợi bên kia lên tiếng, cô đã cất giọng mệt mỏi.

"Hồ Điệp, có lẽ tôi bị sốt rồi, cô có thể mua thuốc mang đến đây được không? Nhanh lên một chút nhé..."

Nói xong không đợi đầu dây bên kia trả lời cô đã cúp máy, toàn thân cô càng lúc càng trở nên khó chịu, đầu cô cũng trở nên đau nhức, ánh mắt cô mờ dần rồi thiếp đi. Cô đâu nhận ra rằng khi nãy bản thân đã gọi nhầm vào số điện thoại của Mạc Thiên Kỳ, đầu dây bên kia bị cúp máy đột ngột Mạc Thiên Kỳ có chút không vui, khi gọi lại thì không ai nghe máy.

Trong lòng anh nóng như lửa đốt, không quan tâm bản thân vẫn còn mặc quần áo ở nhà mà đi ra ngoài, khiến Mạc lão phu nhân cùng người làm trong Mạc gia cảm thấy hoang mang. Đây vẫn là lần đầu tiên họ thấy thiếu gia vội vã như vậy, trước kia dù có quân vụ gấp rút anh cũng chưa bao giờ quên việc ăn mặc chỉnh tề, thậm trí khuôn mặt anh cũng không bao giờ toát lên sự lo lắng.

Ấy vậy mà hôm nay họ lại thấy thiếu gia họ lại tỏ ra lo lắng như vậy, một mạch chạy ra ngoài phóng xe rời đi, không biết là có chuyện gì lớn khiến thiếu gia họ phải vội vã như vậy.

Mạc Thiên Kỳ lái chiếc BMW đen lao nhanh trên đường, vượt qua vô số đèn đỏ, rồi dừng lại trước cổng tiểu khu nơi Âu Nam Diệp sống, anh xuống xe gấp rút ghé qua hiệu thuốc gần đó mua thuốc hạ sốt. Tất cả quá trình chỉ vẻn vẹn có 5 phút đồng hồ, sau đó lại một mạch ấn nút thang máy đi lên tầng 15, trong thang máy anh không ngừng nhíu mày khó chịu. Lần đầu tiên trong đời anh lại cảm thấy đi thang máy lên tầng 15 lại lâu như vậy, anh sắp sốt ruột đến phát điên lên rồi, không biết Âu Nam Diệp hiện tại ra sao đây.

"Ting!" tiếng thang máy vang lên, cửa thang máy vừa mở ra đã không thấy bóng dáng Mạc Thiên Kỳ đâu rồi, anh nhanh chóng đi đến trước cửa nhà cô, ấn chuông cửa. Nhưng đợi rất lâu không có tiếng động hay bất kì ai ra mở cửa, không nghĩ nhiều anh một cước đá văng cánh cửa ra, nhanh chóng chạy vào nhà.

Mạc Thiên Kỳ đi vào phòng ngủ, tiến lại phía giường nơi cô đang nằm, nhẹ nhàng sờ lên trán cô, nhiệt độ nóng bừng truyền đến tay anh khiến anh cũng phải giật mình. Thật sự nóng quá, anh khẽ lay lay người cô nhưng không hề có động tĩnh, cô sốt cao đến mức trở nên mờ hồ rồi.

"Tiểu Diệp, em nghe tôi nói không? Tiểu Diệp..."

Anh lo lắng gọi tên cô, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng "ưm" đầy khó chịu của cô, chắc là hiện tại trong người cô rất khó chịu. Mạc Thiên Kỳ đi chuẩn bị một số thứ, sau đó mới quay lại đỡ cô ngồi dậy tựa người vào lòng anh, khẽ cầm lấy chiếc khăn đã nhúng nước ấm lau mặt cho cô, cả quá trình anh làm một cách hết sức nhẹ nhàng, như thể sợ sẽ làm cô bị thương vậy.

Âu Nam Diệp đang trong lúc mơ hồ, cô dường như cảm nhận được có người đang gọi mình, cô mệt mỏi mở mắt ra, hơi thở có chút khó khăn.

"Tiểu Diệp, mau tỉnh."

Thấy cô mở mắt, Mạc Thiên Kỳ lại một lần nữa gọi tên cô, lần này Âu Nam Diệp đã tỉnh táo lại đôi chút, nhận ra bản thân đang nằm trong lòng Mạc Thiên Kỳ thì có chút xấu hổ. Nhưng cô hiện tại mệt muốn chết làm gì có sức lực mà rời khỏi người anh chứ, còn có nằm trong lồng ngực ấm áp của anh cô rất thoải mái, lòng còn dấy lên một cảm giác thật an toàn.

"Sao...anh lại ở đây." Cô khó khăn lên tiếng hỏi anh.

Trong lòng không khỏi thắc mắc tại sao anh lại ở đây, bản thân nhớ lại trước khi thiếp đi cô nhớ mình gọi cho Hồ Điệp nhưng quái lạ khi tỉnh lại người bên cạnh cô lại là Mạc Thiên Kỳ, không lẽ...



"Là em gọi cho tôi." Anh thản nhiên đáp.

Không để cô suy nghĩ nhiều, Mạc Thiên Kỳ đã trả lời cho suy nghĩ của cô, bàn tay đẹp đẽ của anh không quên với lấy đống thuốc trên bàn bóc ra đưa đến trước mặt cô. Một tay cầm lấy ly nước ấm, nhìn cô bằng đôi mắt trìu mến, tiếp tục nói:

"Mau uống thuốc đi, em sốt rất cao, nếu như uống thuốc rồi mà không hạ sốt, chúng ta sẽ đến bệnh viện."

Âu Nam Diệp khẽ ngẩng đầu nhìn anh, rồi lại nhìn đống thuốc trước mặt, mặt mũi nhăn lại, cô thật sự rất sợ uống thuốc, bởi nó rất đắng, nhưng nhìn sự săn sóc tận tình của anh cô không nỡ từ chối. Bèn một lần dứt khoát bỏ hết đống thuốc kia vào trong miệng, cầm lấy ly nước một hơi uống cạn sạch.

Cả quá trình cô đều không dám mở mắt ra, đến khi trong khoang miệng truyền đến một cảm giác ngọt thanh của kẹo mạch nha cô mới mở mắt, ngạc nhiên nhìn anh. Âu Nam Diệp không nghĩ tới anh sẽ cho cô ăn kẹo sau khi uống thuốc, đây là đang coi cô là con nít sao? Trời ơi! Thật là xấu hổ quá đi mất.

Càng nghĩ càng ngại ngùng, cô quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn anh, hai má đỏ ửng lên, trái tim trở nên loạn nhịp. Mạc Thiên Kỳ thu hết thảy biểu cảm của cô lại, khóe môi anh khẽ nở một nụ cười, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi người cô, đỡ cô nằm xuống giường.

"Em nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi nấu chút cháo."

Anh vén chăn đắp lên người cô, sau đó quay người đi ra khỏi phòng ngủ, cả quá trình cô không dám nhìn anh, đến khi nghe tiếng đóng cửa nhẹ nhàng truyền đến cô mới quay người lại nhìn về phía cánh cửa vừa đóng. Trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, từ khi xa quê hương, xa gia đình, đây vẫn là lần đầu cô cảm nhận được sự chăm sóc đặc biệt từ một người nam nhân xa lạ.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới bản mặt luôn lạnh lùng của Mạc Thiên Kỳ lại có thể trở nên dịu dàng như khi nãy, tất cả rất đỗi kinh ngạc, cô không biết vì lý do gì đột nhiên anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy. Nhưng bản thân cô lại cảm thấy rất hạnh phúc vì điều đó, thậm trí trong lòng dần dà có cảm tình với người đàn ông này.

Trước kia, cô cứ nghĩ Tư Đồ Hoằng sẽ là người mà cô gửi gắm đến hết đời này, nhưng hiện tại có lẽ mọi thứ đã thay đổi, cái suy nghĩ non trẻ khi xưa đều không thể trở thành hiện thực. Giữa cô và Tư Đồ Hoằng luôn có một rào cản khó có thể vượt qua, đó chính là Tư Đồ gia, một cô tiểu thư không nơi nương tựa như cô sẽ chẳng bao giờ được họ chấp nhận làm con dâu.

Huống chi liệu sau những tháng ngày xa cách, cái đọng lại trong lòng mỗi người họ liệu có còn là tình cảm đặc biệt chân thành, hay chỉ là chút tiếc nuối còn xót lại sau ngần ấy thời gian. Hết thảy tất cả đều phải để thời gian chứng minh, con người dần cũng sẽ thay đổi theo thời gian mà thôi, sẽ chẳng có ai nguyện ý chờ đợi bạn cả đời cả.

Âu Nam Diệp cứ thế miên man suy nghĩ, đến khi mệt mỏi thiếp đi lúc nào cũng không hay, khi tỉnh lại một lần nữa trời đã nhá nhem tối. Cô nheo nheo mắt nhìn xung quanh, căn phòng ngủ từ lúc nào đã được anh kéo rèm cửa che kín mít, chỉ để lại chút ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ.

Âu Nam Diệp vén chăn ngồi dậy, xung quanh đều trở nên im lặng, cô nghĩ anh chắc đã rời đi, trong lòng xẹt qua tia mất mát. Đang chuẩn bị ngồi dậy thì cửa phòng ngủ lại một lần nữa mở ra, bóng dáng cao ráo của Mạc Thiên Kỳ lọt vào tầm mắt, trên tay anh là tô cháo đang bốc hơi nghi ngút.

Anh khẽ tiến lại gần phía giường, mày nhíu chặt không vui khi thấy cô tự ý xuống giường, đôi chân trần còn đạp lên sàn nhà lạnh lẽo kia. Chẳng lẽ cô không biết bản thân đang ốm sao, lớn rồi mà sao cứ phải khiến người khác lo lắng vậy.

Mạc Thiên Kỳ khẽ đặt tô cháo xuống tủ đầu giường, rồi nhanh chóng đỡ người cô ngồi lên giường ngay ngắn, cả quá trình Âu Nam Diệp chỉ biết ngơ ngác nhìn những hành động tiếp xúc da thịt của anh đối với cô.

"Mặt tôi dính gì sao? Sao em nhìn tôi như sinh vật lạ vậy?" Mạc Thiên Kỳ khẽ vươn tay điểm nhẹ lên mũi cô, mỉm cười trêu chọc.

"Không...không có gì."



Âu Nam Diệp khẽ nuốt nước bọt "ực" một cái, nhìn khuôn mặt đẹp tuyệt mĩ phóng đại trước mặt khiến lòng cô nổi lên ý niệm muốn chiếm hữu, có phải cô quá háo sắc rồi không. Càng nghĩ càng rối rắm, Âu Nam Diệp quyết định không nhìn khuôn mặt hại nước hại dân kia nữa, vội vã chuyển chủ đề.

"Anh...tự xuống bếp nấu cháo hả?"

Nhìn tô cháo đang bốc hơi nghi ngút kia, bụng cô đột nhiên có chút đói, cũng một ngày rồi chưa có gì bỏ vào bụng cơ mà, không đói mới lạ.

"Ừ. Em mau ăn đi." Anh nhàn nhạt đáp, tiện thể bưng tô cháo lên đút cho cô.

Âu Nam Diệp ngại ngùng từ chối nhưng Mạc Thiên Kỳ vẫn một mực đút cháo cho cô, đến khi giúp cô ăn xong đã 7 giờ tối, nhìn đồng hồ trên tay đã muộn, Mạc Thiên Kỳ khẽ nhíu mày một chút. Sau đó quay sang nhìn cô, cất giọng.

"Em uống thuốc đi rồi nghỉ ngơi, khuya rồi tôi đi trước, có chuyện gì cứ liên lạc."

Mạc Thiên Kỳ đưa thuốc cùng cốc nước ấm cho cô rồi dặn dò, Âu Nam Diệp nhận lấy khẽ gật đầu, Mạc Thiên Kỳ thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì rất vui. Anh khẽ vươn tay sờ trán của cô, nhiệt độ đã hạ xuống, trong lòng anh nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Vốn dĩ khi nãy anh còn lo lắng cô sẽ không hạ sốt nhanh, may là đã ổn hơn rất nhiều, như vậy anh có thể yên tâm trở về giải quyết việc ở trụ sở rồi.

Nguyên ngày hôm nay anh không đi làm đã khiến Tề Thiên cùng Bắc Nhiễm oán hận rồi, hai người họ liên tục gọi điện đến khiến anh rất đau đầu, nên đã dứt khoát khóa máy. Anh nghĩ e là hiện tại hai người kia đang phát điên lên rồi, nhưng thực chất hai người kia không có phát điên bất quá chỉ là khóc ròng vì phải thay lão đại làm nhiệm vụ, đến mức không được nghỉ ngơi mà thôi.

"Mạc Thiên Kỳ, cảm ơn anh. Lại làm phiền rồi..." Âu Nam Diệp khẽ nhỏ giọng cảm ơn anh.

Trong lòng không ngừng cảm kích anh, cô nợ anh nhiều ân tình quá, không biết khi nào mới có cơ hội báo đáp anh đây. Nhận thấy trong đáy mắt cô thoáng qua tia buồn rầu, Mạc Thiên Kỳ khẽ nở một nụ cười, vươn tay xoa xoa đầu cô, trêu chọc.

"Thay vì cảm ơn, hay là em lấy thân báo đáp tôi đi."

Nghe được lời nói của anh, cơ thể cô trở nên cứng nhắc, hai má càng lúc càng nóng, đôi mắt long lanh mở lớn, khóe miệng giật giật. Trong lòng không ngừng gào thét, trời ơi, Mạc Thiên Kỳ hôm nay bị sao vậy trời, đầu tiên là ôn nhu chăm sóc cô, sau đó lại nói ra những lời xấu hổ kia. Ôi mẹ ơi! Làm ơn cho cô biết nay ai nhập vào người anh rồi, tại sao anh lại thay đổi lớn đến vậy chứ?!

Thấy Âu Nam Diệp ngờ nghệch trước câu nói của bản thân, còn vô thức ôm lấy thân thể nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác, anh cảm thấy rất vui, bèn lên tiếng cắt ngang suy nghĩ đen tối trong đầu cô.

"Đùa thôi, em nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."

Nói đoạn anh quay người đi ra khỏi phòng ngủ, không quên cầm theo tô cháo cùng ly nước, Âu Nam Diệp lặng lẽ nhìn theo bóng lưng kia đến khi khuất khỏi tầm mắt cô mới thu hồi lại tầm mắt. Khẽ thở dài, cô vén chăn ngồi dậy đi về phía cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng vén rèm cửa ra, ánh mắt đăm chiêu nhìn cảnh Thành Đô phồn hoa trước mặt. Tâm trạng trở nên phiền muộn, hai tay khẽ đặt lên ngực trái, nơi có một trái tim đang đập thình thịch, cô cảm thấy rất mơ hồ.

Hình như trong cô đang dần thay đổi, hình như trái tim cô đang dần hướng về một người, mà người đó lại chẳng phải Tư Đồ Hoằng. Rốt cuộc thì cô nên làm gì mới tốt, liệu rằng khi gặp lại Tư Đồ Hoằng trong cô còn đọng lại bao nhiêu phần trăm gọi là tình yêu?

Thứ tình cảm thời thơ ấu, cái gọi là thanh mai trúc mã, khi gặp lại liệu có còn như trước? Hết thảy đều là một ẩn số, bởi chúng ta sẽ thay đổi dần theo thời gian mà thôi...