Có người từng nói với tôi rằng: "Khoảng cách không là vấn đề, nếu ta xem nhau là tất cả."
Nhưng...liệu có thật sự như vậy?
...
Màn đêm dần buông xuống, từng tòa cao ốc phía xa xa đã bắt đầu nổi lên những ánh đèn neon, với những màu sắc vô cùng bắt mắt. Khung cảnh đẹp là vậy, nhưng đối với Tư Đồ Hoằng điều đó chẳng đáng bận tâm, bởi anh thật sự rất mệt mỏi.
Lần trước, cứ ngỡ sẽ có thu hoạch lớn trong lần đi Anh Quốc kia, nhưng không, tất cả những thuộc hạ anh phái đi tìm kiếm Âu Nam Diệp đều không có kết quả.
Anh thật sự cảm thấy mình thật vô dụng, đã tìm kiếm lâu như vậy rồi mà không có kết quả, chẳng lẽ những câu nói của cha mẹ là sự thật. Cô đã không còn trên đời này nữa sao? Không thể! Tuyệt đối không thể nào, anh không bao giờ tin cô đã ra đi trong vụ thảm sát kia, lí trí anh luôn mách bảo rằng cô còn sống, cô đang ở một nơi nào đó trên thế giới này chờ anh.
Chờ anh đến đón cô trở về nhà, đúng, chính là như vậy. Giống như lúc nhỏ, mỗi lần đi lạc, cô luôn chờ anh đến đón cô, lúc ấy cô sẽ khóc òa lên và lao vào vòng tay anh, trách mắng anh tại sao lại để cô bị lạc.
Nhưng...liệu giờ có còn như vậy? Nếu cô còn sống tại sao lại không đến tìm anh? Rõ ràng từ nhỏ đến lớn hai người họ rất thân thiết, tình cảm giữa hai người vốn dĩ đâu chỉ là tình cảm đơn thuần giữa hai người bạn. Đã từ lâu anh không xem cô như một người bạn hay một cô em gái mà đối đãi nữa rồi, bởi lẽ trong trái tim đơn thuần kia đã dần dà yêu cô gái bé nhỏ kia mất rồi, yêu một cách mù quáng.
Nhưng tại sao hai người họ lại phải xa cách,
anh không hiểu, rốt cuộc thì anh đã làm gì sai, tại sao ông trời lại có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy.
"Xoảng" tiếng đồ vật đổ vỡ vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng trong căn phòng mờ ảo, từng mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi xuống sàn nhà, những giọt máu đỏ tươi theo đó mà chảy xuống, tạo thành những bông hoa mẫu đơn rực rỡ.
Mảnh thủy tinh sắc nhọn ghim sâu vào lòng bàn tay anh, ấy vậy mà anh lại chẳng cảm thấy đau đớn một chút nào, bởi hiện tại trái tim anh còn đau gấp vạn lần. Vì sao ư? Vì anh đã phản bội Âu Nam Diệp mất rồi, phản bội lời thề của chính mình rằng sẽ chỉ yêu một mình cô, chỉ có cô là người phụ nữ duy nhất của anh.
Trong đêm Đông tuyết đầu mùa rơi ấy, anh đã lên giường cùng một người phụ nữ khác,
người mà gia tộc Tư Đồ lựa chọn làm cô dâu tương lai của anh.
"Tiểu Diệp...anh xin lỗi..."
Giọng nói trầm ấm vang lên giữa không gian tĩnh lặng, trên khuôn mặt nam nhân tuấn tú ấy tràn đầy những giọt lệ, từng giọt nước mắt chảy xuống như những mũi dao sắc nhọn cứa vào tim Dạ Mẫn.
Vài phút trước, Dạ Mẫn theo lời dặn dò của Tư Đồ phu nhân lên lầu gọi Tư Đồ Hoằng xuống ăn tối, không nghĩ vừa đến trước cửa phòng anh lại thấy cảnh anh đau khổ bóp nát chiếc ly thủy tinh. Người con trai trên khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng ngày nào giờ đây lại tràn đầy đau khổ, ngập tràn trong những giọt nước mắt khiến Dạ Mẫn đau lòng.
Cô biết tất cả là vị tối hôm đó, anh đã làm chuyện có lỗi với người con gái anh yêu, nhưng đó cũng là do Tư Đồ phu nhân sắp xếp, không hề liên quan đến cô. Ấy vậy mà khi tỉnh dậy anh lại một mực khẳng định là Dạ Mẫn cô nhúng tay vào, lúc đó cô đã rất đau khổ, cô tự thừa nhận rằng bản thân yêu anh nhưng cô sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện kia.
Tất cả đều do Tư Đồ phu nhân hạ thuốc hai người họ, nên sự việc ấy mới xảy ra, Dạ Mẫn cô thật sự rất không muốn. Thấy anh đau khổ cô cũng đau khổ, cái cảm giác yêu mà không có được nó đau lắm, nó đau đến muốn chết đi, nhưng lại chẳng thể buông bỏ.
Lần này Dạ Mẫn thật sự thua rồi, thua một cách thảm hại, dù có được thân thể anh nhưng vĩnh viễn cô không có được trái tim anh. Giữa họ không phải là chút khoảng cách vấn đề thời gian nữa mà là thiên thu vạn dặm, rõ ràng là ở rất gần, nhưng lại chẳng thể với tới.
Dạ Mẫn đứng ngoài cửa rất lâu, cô không dám đẩy cửa bước vào mà chỉ có thể núp ở một góc nhìn anh khóc lóc đau khổ qua khe cửa mà thôi. Dạ Mẫn cứ đứng đó, đến khi quản gia theo lệnh Tư Đồ phu nhân lên tìm hai người bọn cô, lúc ấy cô mới hoàn hồn thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu.
"Dạ tiểu thư, sao người lại đứng ở đây? Có phải thiếu gia..."
Không để nữ quản gia kia nói hết câu, Dạ Mẫn đã vội vã lau khóe mắt, khẩn trương nói:
"Không có gì đâu, anh ấy ngủ rồi, chúng ta đi xuống dưới lầu đi, đừng làm phiền anh ấy nghỉ ngơi." Dạ Kiêu cười cười nhìn nữ quản gia.
Nữ quản gia hơi nhíu mày một chút, nhưng rồi cũng không nói gì mà lặng lẽ theo Dạ Mẫn xuống lầu, bà thừa biết thiếu gia không thích cô tiểu thư Dạ Mẫn này. Chẳng qua là bà không muốn làm cô ấy khó xử mà thôi, ai trong cái biệt phủ này mà không biết người thiếu gia yêu luôn là Âu Nam Diệp tiểu thư cơ chứ.
Nhưng nhìn lại cô tiểu thư Dạ Mẫn này thật sự rất đáng thương, trong bao năm sống trên đời, bà cũng nhìn ra được Dạ Mẫn kia là rất yêu thiếu gia, bất quá hai người họ đời này ắt có duyên không phận. Bà cũng chỉ biết lắc đầu thở dài tiếc thay cho một đôi mà thôi, phận làm người hầu vẫn là không nên xen vào chuyện của chủ nhân.
Ở Thành Đô, lúc này tuyết đã ngừng rơi, trên những cành cây trơ trọi đã phủ đầy những bông tuyết trắng xóa, hẳn là trận tuyết lớn tối qua đã tạo nên.
Âu Nam Diệp vừa thức dậy được một lúc, sau khi từ phòng tắm đi ra, cô chợt nổi hứng đi về phía cửa sổ sát đất, nhẹ kéo rèm cửa ra. Từng tia nắng ấm áp của ngày Đông rọi vào căn phòng khiến nó trở nên ấm áp và lung linh đến lạ thường.
Cô khẽ ngắm nhìn đường phố Thành Đô phía dưới, tuyết đã phủ trắng xóa đầy một vùng, vài công nhân dọn dẹp tuyết bắt đầu đi làm. Trận tuyết lớn đêm qua cô cũng có chút giật mình, bởi lẽ đó mà cô lỡ hẹn với Mạc Thiên Kỳ đi thăm trại trẻ mồ côi, khoảng thời gian này dường như tình cảm giữa hai người họ đã tiến triển tốt hơn.
Cô đã không còn cảm thấy sợ anh, cũng như cô đã cảm nhận được thực ra anh không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài, có lẽ vẻ lạnh lùng ấy chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài của anh mà thôi. Mạc Thiên Kỳ cũng như bao người khác, bên trong anh thực ra rất ấm áp, anh cũng biết cười, biết làm nũng,...
Chỉ là vẫn phải nhìn xem đối tượng là ai, bởi sẽ chẳng một ai đứng trước người con gái mình yêu mà tỏ ra lạnh lùng cả, ai rồi cũng sẽ phải yêu, phải thay đổi.
Hết thảy đều vì một chữ "yêu" mà thôi...
Âu Nam Diệp khẽ nở một nụ cười, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc nhìn xuống phía dưới cổng tiểu khu, nơi có một chiếc Ferrari bạc đang đậu, thấp thoáng có một bóng dáng nam nhân đang ngồi trong xe.
Cô khẽ kéo rèm cửa, đi về phía chiếc tủ quần áo bắt đầu thay đồ, rất nhanh đã xong xuôi, hôm nay cô đặc biệt chọn cho mình một bộ đồ rất đẹp. Trên người cô mặc một chiếc váy len màu trắng dài chạm đến mắt cá chân, bên ngoài khoác một chiếc áo măng tô đen, chân đeo đôi giày bệt. Mái tóc cô xõa ngang lưng, trên chiếc cổ trắng nõn là một chiếc khăn choàng màu trắng ấm áp, tổng thể cô hôm nay nhìn rất xinh đẹp.
Lớp trang điểm không quá đậm, nhưng cũng đủ để tạo nên một kiệt tác cực phẩm, đúng chuẩn một mỹ nữ mang trong mình một vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Âu Nam Diệp ngắm nhìn bản thân trong gương, khẽ hài lòng nở một nụ cười rồi cầm theo túi xách đi ra ngoài. Hôm nay ấy à, cô đặc biệt ăn mặc đẹp một chút, chỉ là muốn bản thân xinh đẹp trước mặt Mạc Thiên Kỳ thôi.
Hình như trái tim nhỏ bé của cô đã dần thay đổi hướng về phía anh mất rồi, sự ôn nhu anh dành cho cô không thể cưỡng lại được, bất kì nữ nhân nào cũng vậy. Cô không biết sau này tương lai họ sẽ tiến triển đến đâu, nhưng cô muốn thử một lần, thử một lần được yêu thương, được chiều chuộng trong vòng tay của người mình yêu.
Bởi lẽ với một người cô đơn không nơi nương tựa như cô rất cần có một người đàn ông bên cạnh bảo vệ, yêu thương.
"Anh chờ có lâu lắm không? Xin lỗi đã chậm trễ."
Âu Nam Diệp vừa bước ra cổng tiểu khu, đã thấy Mạc Thiên Kỳ tựa người trên thân xe chờ cô, hôm nay anh mặc trên người một bộ thường phục khác hẳn mọi khi, nhưng trên người anh luôn toát ra một khí chất vương giả thu hút người nhìn.
Thấy cô, Mạc Thiên Kỳ khẽ đứng hình mất năm giây, vành tai đỏ ửng, có chút ngại ngùng, không nghĩ hôm nay cô lại xinh đẹp đến động lòng người như vậy. Suýt nữa thì anh không kiềm chế được cảm xúc mà muốn ôm cô vào lòng, thật là càng lúc càng không có tiền đồ, nếu để đám Tề Thiên nhìn thấy bộ mặt ngây ngốc của lão đại khi nhìn nữ nhân thì chắc chắn họ sẽ cười chết mất.
"Khụ khụ...không lâu, mau lên xe đi, bên ngoài rất lạnh." Anh khẽ hắng giọng nói.
Vội vã quay người đứng thẳng dậy vòng qua bên kia ghế phụ mở cửa cho cô, Âu Nam Diệp khẽ cười nhìn anh, không từ chối mà ngồi vào trong, lòng càng trở nên ấm áp. Anh cũng biết bên ngoài lạnh sao, vậy mà còn ra ngoài chờ cô, chẳng lẽ anh không biết lạnh, đúng là ngốc quá đi mất.
Cả hai nhanh chóng yên vị trên xe, Mạc Thiên Kỳ khẽ đạp chân ga, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi tiểu khu. Một vài bà tám của tiểu khu vừa đi tập thể dục về nhìn thấy cảnh kia bắt đầu bàn tán xôn xao, ai cũng thắc mắc người nam nhân trẻ tuổi anh tuấn kia là ai.
"Bà nói xem nam nhân trẻ tuổi kia là ai? Theo tôi thấy chắc chắn là bạn trai của Tiểu Diệp rồi." Một bà tám ở tầng 1 tiểu khu lên tiếng trước.
"Đúng đúng, chắc chắn là vậy rồi, thảo nào con bé hay từ chối khéo léo mỗi khi mấy lão già muốn giới thiệu cháu cho con bé." Một bà tám ở tầng 2 tiểu khu cũng phụ họa theo.
Tiếp đó là những cuộc tám chuyện không hồi kết của các bà tám, mà nội dung chỉ xoay quanh Âu Nam Diệp và nam nhân anh tuấn khi nãy.
"Chà nhìn hai người đó rất xứng đôi nha, tôi thấy chắc không lâu nữa Tiểu Diệp sẽ cho chúng ta uống rượu mừng rồi đấy."
"Ôi chao! Tôi vẫn muốn con bé làm cháu dâu của tôi, thật đáng tiếc."
"Bà ngồi đó mà nằm mơ đi."
"Âyza...cái bà già này..."
"..."
Rất nhiều câu bàn tán vang lên, vừa vặn Tony từ trên lầu xuống nghe hết tất cả, hai tay anh siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt trở nên tức giận. Không nghĩ những lời bàn tán về việc Âu Nam Diệp từ mấy dạo trước thân thiết với một nam nhân lạ mặt lại là sự thật, nhất thời Tony không thể kiểm soát được hành vi của bản thân, anh không thể chấp nhận được việc kẻ khác dám dòm ngó đến cô.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép! Nhưng tiếc thay, dù anh có không cho phép thì cô cũng được người ta rước đi rồi, có lẽ ngay từ lúc ban đầu anh đã không còn cơ hội để có thể ở bên cạnh cô rồi.
"Chết tiệt! Tôi sẽ không chịu thua đâu."
Tony khẽ chửi thề, quyết tâm dành lại Âu Nam Diệp từ tay người nam nhân anh tuấn trong miệng mấy bà tám kia, dù hắn ta có là nhân vật máu mặt nào ở Thành Đô này, anh cũng sẽ không buông tha.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng tuyệt nhiên Tony không thể ngờ tới, nam nhân anh tuấn trong miệng mấy bà tám kia là người mà cả gia tộc Louis của anh cũng không dám đụng vào.
__Góc tâm sự nhỏ: __
__Army: Chào các bạn độc giả! Cảm ơn các bạn đã ghé ủng hộ mình, mình cảm thấy rất vui khi mọi người vào đọc hố 3 này của mình.
Bộ này của mình đã đi được một phần ba quãng đường rồi, mình rất cần những lời nhận xét chân thành của các bạn về tác phẩm, để mình có thể hoàn thiện tác phẩm một cách tốt nhất.
Cuối cùng mình hy vọng mọi người có đọc nếu thấy hay có thể cho mình một Vote like comment và theo dõi để mình có thêm nhiều động lực trên con đường sáng tác truyện.