Nhìn theo bóng lưng Âu Nam Diệp rời đi, trái tim Tư Đồ Hoằng co rút đau đớn, đôi mắt trở nên vô hồn, từng hàng lệ thi nhau rơi xuống hai bên gò má của nam nhân anh tuấn. Từng giọt lạnh lẽo chua chát cứ thế rơi xuống một cách vô thức, trông vừa bi thương vừa diễm lệ, anh thực sự đã mất cô rồi.
Tư Đồ Hoằng vô thức nắm chặt nắm đấm, khóe môi giương lên nở một nụ cười chua chát, anh đã cố gắng hết sức để có thể níu kéo cô ở lại, vậy mà tại sao, tại sao lại không thể níu kéo cô.
Thật sự anh đã thua rồi sao? Tình cảm thanh mai trúc mã nhiều năm cũng không thể thắng nổi thứ tình cảm nam nữ vừa gặp đã yêu ư? Tại sao lại như vậy, tại sao chứ?!
Rõ ràng là anh đã rất cố gắng, rõ ràng là anh rất yêu cô, nhưng tại sao lại như vậy? Tại sao cô lại không cho anh thêm một cơ hội nữa, rốt cuộc thì anh đã làm sai điều gì chứ?!
Bên ngoài quán trà đạo, Dạ Bắc Đình một thân tiêu xái đút tay vào túi quần, nghiêng người tựa lưng vào bức tường phía sau, ánh mắt hướng về phía xe cộ đang tấp nập qua lại, không biết là đang trầm tư suy nghĩ cái gì.
Mà bộ dạng soái ca của anh đã thu hút không ít nữ sinh qua đường, ánh mắt họ luôn dán chặt vào thân hình mê người kia, chỉ hận không thể đến gần mà ngắm nghía.
Những ánh mắt say mê càng lúc càng nhiều, đến mức anh có thể cảm nhận được rằng bản thân giống như một sinh vật lạ đang bị những ánh mắt kia dò xét, thậm chí là hơn thế nữa.
Dạ Bắc Đình thu lại hết biểu cảm trên khuôn mặt, khẽ nhíu mày, đứng thẳng người lại, khẽ vươn cánh tay phải lên nhìn đồng hồ. Đã hơn 30 phút đồng hồ trôi qua, không biết bên trong Âu Nam Diệp đã nói chuyện xong chưa, anh có chút xót ruột, không phải tên Tư Đồ Hoằng kia làm gì đó quá phận với cô rồi chứ?!
Nghĩ đến đó, sắc mặt anh trở nên tối đi, sát khí trên người cũng đậm hơn, định bụng đi vào bên trong tìm cô thì bóng dáng Âu Nam Diệp đi đến. Nhìn thấy sắc mặt không mấy tốt của cô, anh cũng đoán được một phần nào câu chuyện, chắc hẳn cuộc nói chuyện không suôn sẻ.
“Tiểu Nam, cậu ổn chứ?” Anh tiến lại gần phía cô, ân cần hỏi han.
“Tôi ổn. Chúng ta đi về đi, tự nhiên mất hứng đi dạo rồi.” Cô khẽ thở dài, đáp.
Ánh mắt có chút mệt mỏi cụp xuống, trong lòng có chút nặng nề, rõ ràng đã từng rất yêu, nhưng tại sao hiện tại ngay cả nhìn mặt nhau cũng khó khăn đến vậy. Quả nhiên ông trời vẫn rất thích trêu đùa con người như vậy, cô thật sự không muốn thấy kết quả giữa cô và Tư Đồ Hoằng trở nên như hiện tại.
“Nếu buồn thì cứ nói ra đi, tôi sẵn sàng bên cậu lắng nghe mà. Ngốc, đừng để trong lòng.”
Dạ Bắc Đình ôn như nói, không kìm lòng được vươn cánh tay thon dài khẽ xoa xoa đầu cô, ánh mắt tràn đầy nhu tình, ngay cả kẻ ngốc đều có thể nhận ra tình cảm sâu đậm kia. Ấy vậy mà Âu Nam Diệp lại chẳng nhận ra, cô chỉ cảm thấy hành động của Dạ Bắc Đình thật trẻ con, giống như coi cô là một con cún mà vuốt ve vậy.
Âu Nam Diệp khẽ trừng mắt ngước nhìn Dạ Bắc Đình, vươn tay đẩy cánh tay anh ra khỏi đầu, hơi tức giận trách móc đối phương.
“Bỏ móng vuốt của cậu ra khỏi người tôi ngay, thật là…xù hết tóc tôi rồi, đáng ghét!”
Cô bực bội vuốt vuốt lại mái tóc hơi rối của bản thân, không quên tặng cho ai kia thêm mấy cái lườm sắc lạnh, rồi hậm hực bước đi. Dạ Bắc Đình khẽ cười nhìn cô, sau đó đuổi theo sau, mà khi nãy hình ảnh đẹp đẽ khi anh xoa đầu cô đã bị một top nữ sinh qua đường chụp lại, sau đó đăng lên Weibo.
Mà nhân vật chính trong tấm hình kia lại chẳng hay biết gì, mà hành động vô ý của top nữ sinh kia đã khiến cho ai đó bị trừng phạt bởi bình dấm chua di động nào đó.
Thành Đô nhộn nhịp lại bắt đầu với một ngày vội vã, trên những con đường tấp nập xe cộ qua lại, không hề thuyên giảm theo thời gian.
Ở ven đường, Hồ Điệp đang ngáp ngắn ngáp dài bước đi trên vỉa hè, ánh mắt không mấy tập trung, khi thì liếc nhìn những tán cây ngô đồng trên đầu, khi thì ngoảnh nhìn những chiếc xe đang chạy trên đường kia.
Tâm trạng hôm nay của Hồ Điệp không được tốt cho lắm, cô vừa phải hoàn thành một nhiệm vụ khá nguy hiểm, chưa được nghỉ ngơi đã phải tiếp tục đi làm ở cửa hàng hoa thay cho Âu Nam Diệp. Vốn dĩ cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, chẳng qua cái khiến cô cảm thấy mệt mỏi là ở đó luôn xuất hiện một người khiến cô mệt mỏi.
Nói thật trong lòng cô cũng có chút rung động với Dạ Kiêu, nhưng với thân phận hiện tại của cô không cho phép cô có thời gian yêu đương. Cô còn nắm trong tay cả một nhiệm vụ lớn lao, sống để giúp đỡ tiểu thư trả thù, hơn thế nữa với một sát thủ như cô hiếm khi nhận được sự yêu thương thật lòng.
Cho dù Dạ Kiêu có là sát thủ đi chăng nữa, thì giữa họ rất khó để có thể đến với nhau, khoảng cách đầu tiên họ phải vượt qua là tổ chức. Dù hai tổ chức không hề có xích mích, hay qua lại, nhưng đối với một sát thủ, tính bảo mật rất cao, không thể kết giao với sát thủ ở tổ chức khác, bởi đó chính là một trong những điều cấm kị mà người đứng đầu tổ chức “Saf” đã đặt ra.
Từ trước tới nay chưa một ai vượt qua giới hạn, dù rất muốn yêu và được yêu nhưng Hồ Điệp không thể, vậy nên cô quyết định buông bỏ. Hơn hết, điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là giúp Âu Nam Diệp toàn tâm toàn ý báo thù, tính mạng này của cô là vì Âu Nam Diệp mà sống.
“Hey, Tiểu Điệp, lên xe đi, tôi đưa em đến chỗ làm.”
Đang ngẩn ngơ suy nghĩ bỗng giọng nói của Dạ Kiêu vang lên khiến Hồ Điệp giật mình, quay người lại phía chiếc BMW đen tuyền đang đậu ven đường, cạnh chỗ cô đứng.
“Không cần.” Cô lạnh nhạt đáp, không thèm quan tâm đến ai đó, tiếp tục bước đi.
Bị ai đó cự tuyệt, khóe môi Dạ Kiêu khẽ giương lên, ánh mắt không giấu nổi tia vui mừng, mèo nhỏ của anh thật biết cách khiến anh á khẩu nha. Thật là…không biết anh nên làm gì với cô đây, không lẽ nên dùng biện pháp mạnh sao, nhưng mà không được, người như cô phải mặt dày theo đuôi mới có cơ hội.
Còn nếu dùng biện pháp mạnh, e là không ổn, bởi lẽ anh đã bị cô trừng trị n lần rồi, anh không nỡ ra tay với cô nhưng không có nghĩ cô như vậy, anh vẫn còn nhớ lần trước bản thân vừa bị cô đá một cú vào chân. Dù lực sát thương không quá lớn nhưng rất đau, anh vẫn là mặt dày dùng lời dụ dỗ ngon ngọt thôi, cách đó rất an toàn.
“Tiểu Điệp, đi bộ rất mỏi chân, lên xe đi.” Anh bắt đầu dùng giọng điệu năn nỉ cô.
Trái tim Hồ Điệp khẽ đập lệch nhịp, hai má ửng hồng, tự chửi thầm bản thân không có tiền đồ, chỉ cần nghe một câu năn nỉ của anh thôi cô đã sắp không chịu nổi rồi.
“Bộ anh rảnh lắm sao? Tại sao lúc nào cũng đến tìm tôi vậy?! Anh có biết là rất phiền không!”
Hồ Điệp nhắm mắt lại, lấy hết can đảm quát thẳng vào mặt anh, cô thật sự không muốn như vậy, nhưng bên ngoài cô phải làm như vậy. Cô không muốn anh vì cô mà làm những chuyện vô bổ nữa, cô biết anh rất bận, hơn hết anh đã vì cô mà ở lại Thành Đô này khá lâu rồi, lần trước cô đã nghe thấy cấp trên của anh muốn anh trở về nước H.
“Không rảnh, chỉ là anh muốn gặp em thường xuyên thôi mà.”
Dạ Kiêu cụp mắt xuống, khẽ thở dài, tâm tình có chút phiền muộn, anh muốn gặp cô là thật, bởi lẽ anh thật sự rất nhớ cô. Anh không còn nhiều thời gian ở Thành Đô này nữa, sắp tới anh phải trở về nước H làm nhiệm vụ, cho nên anh muốn tranh thủ nốt khoảng thời gian hai ngày này để ở bên cạnh cô.
“Anh…hừ!” Cô tức giận không nói nên lời.
Bộ anh có biết những hành động của anh khiến cô khó xử lắm không, tại sao anh cứ nhất thiết phải làm vậy, tại sao phải là cô.
“Đừng tức giận, như vậy sẽ rất nhanh già, nào mau lên xe đi, sắp trễ giờ làm rồi.”
Dạ Kiêu mỉm cười xuống xe, khẽ mở cửa ghế phụ bên cạnh ghế lái cho cô, ánh mắt tràn đầy chờ mong. Hồ Điệp không có cách nào cự tuyệt đành phải lên xe, hình như cô cảm thấy có một tài xế đẹp trai như anh rước đi làm cũng không tệ, ít nhất cho cô cảm giác mình là một phú bà.
Chiếc BMW đen tuyền khẽ lăn bánh, sau đó lướt nhanh trên đường phố, hòa vào dòng xe cộ tấp nập phía trước.
Hộp đêm lớn nhất nhì thành phố D, trên tầng cao nhất của tòa nhà, nơi dành riêng cho khách VIP. Tại một căn phòng xa hoa rộng lớn, nơi có địa hình tuyệt vời cho việc quan sát cả thành phố D trong tầm mắt, bóng dáng ba nam nhân anh tuấn rơi vào tầm mắt.
Hai người ngồi ở ghế sofa, một người đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, cả ba đang trầm tư quan sát tài liệu trên tay. Sau ít phút, Hoắc Dạ Diễm đặt tập tài liệu xuống bàn, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.
“Ít ngày nữa tôi sẽ trở lại nước H, công việc ở đây do Ngân Mị phụ trách, các cậu có gì muốn giúp đỡ thì liên hệ với cậu ta.” Hoắc Dạ Diễm lạnh giọng nói.
“Ừ. Mà phía cậu đã bắt đầu tiến hành kế hoạch rồi à? Cần bao lâu có thể một lần tóm gọn?”
Mạc Thiên Kỳ xoay người lại, bước từng bước đi về phía sofa, ngồi xuống, khẽ liếc nhìn hai người bạn phía đối diện.
“Một ngày.”
Hoắc Dạ Diễm dứt khoát trả lời, bên này Dạ Tiêu Phàm thầm cảm thán, quả đúng là lão đại, làm việc hiệu xuất rất cao, còn rất dứt khoát.