Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 46: Sự thật dần hé lộ



Sân bay quốc tế thành phố D, trong dòng người tấp nập qua lại, thân ảnh một nam một nữ nổi bật hiện ra trước mắt, thu hút rất nhiều ánh nhìn. Lý do ấy à, bởi vì họ rất đẹp và nổt bật, nam thanh nữ tú cùng nhau sánh bước bên nhau, đi về hướng sảnh ra vào sân bay.

“Ân Ân, em khó chịu sao?”

Nhận thấy sắc mặt không mấy tốt của Tần Tố Ân, Tần Mặc Sâm dừng bước chân, khẽ vươn tay vuốt ve khuôn mặt cô, thừa cơ hội kiểm tra nhiệt độ thân thể cô. Không có dấu hiệu sốt, nhưng nhìn sắc mặt của cô lại khiến anh lo lắng, trên máy bay cô luôn im lặng, ít nói hẳn, điều đó càng khiến anh bất an hơn.

“Em không sao, chỉ là…có chút khó chịu trong người.”

Tần Tố Ân lí nhí đáp, không muốn anh nhận ra bản thân cô đang rất bất ổn, không hẳn là mệt mỏi, nói trắng ra là cô khó chịu trong lòng. Nhanh nhất tại # Trù𝙢 Truуện﹒VN #

Hơn ba năm sống nơi đất khách quê người nói không nhớ quê hương là nói dối, đã bao đêm cô bừng tỉnh trong giấc mộng dài mà bật khóc nức nở vì nhớ nhà, nhớ chút tình cảm ít ỏi của người mẹ luôn nhìn cô bằng ánh mắt nhớ nhung một người khác.

Nhớ hình ảnh người cha luôn tỏ ra không vui khi thấy cô nhưng vẫn sẵn sàng mua rất nhiều đồ vật, quần áo đẹp cho cô vào những dịp sinh nhật. Dù họ có thờ ơ với cô khi cô lớn lên, dù họ có không phải cha mẹ ruột của cô nhưng chí ít họ cũng có công nuôi dưỡng cô thành người.

“Thật sự không sao?”

Đôi mày thanh tú của Tần Mặc Sâm nhíu chặt lại, trong lòng càng cảm thấy lo lắng cho cô, những lúc khó chịu cô luôn chọn cách trốn tránh. Như hiện tại anh biết cô chưa đủ tự tin đối mặt với Tần gia, đối mặt với những người mà cô gọi cha mẹ hơn 20 năm trời, đối mặt với những sự thật khủng khiếp khiến người ta phải đau lòng.

“Em ổn mà, chúng ta mau đi thôi, đừng để anh Thiên Kỳ đợi lâu.”

Tần Tố Ân lảng tránh qua chuyện khác, khẽ nở một nụ cười nhu mì nhìn Tần Mặc Sâm, ánh mắt phảng phất chút dư vị buồn bã.

“Được, nếu khó chịu cứ nói cho anh biết, đừng giữ trong lòng, anh rất lo lắng.”

Tần Mặc Sâm khẽ vuốt ve mái tóc cô, sau đó nắm chặt tay cô mà bước đi, hai người cùng nhau hòa vào dòng người đông đúc phía trước, bước dần ra bên ngoài sân bay.

Phía bên ngoài sảnh chờ, một chiếc Cadillacs đen huyền bí chậm rãi dừng lại, thân ảnh một nam nhân tiêu xái bước xuống, trên người là bộ quần áo đơn giản nhưng lại rất có khí chất.

Phía đối diện, một cô gái trong bộ váy đen huyền bí cũng bước xuống, đôi mắt màu đen sâu thẳm của cô được che dưới lớp kính râm, trông vô cùng ma mị.

Khi hai người vừa bước xuống xe, có rất nhiều ánh nhìn dừng trước người họ, không chỉ bởi họ bước ra từ chiếc Cadillacs đắt đỏ kia, mà còn vì sự quyến rũ của cả hai.

Hiếm khi họ lại có thể gặp được một cặp trai tài gái sắc đứng chung một chỗ, dù ăn mặc rất đơn điệu nhưng trên người của họ lại tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, không thể cưỡng lại mà ngoái nhìn lâu hơn một chút.

Mạc Thiên Kỳ khẽ nhếch khóe miệng nở một nụ cười nhìn về hướng cửa ra vào, nơi có hai thân ảnh đang đi đến, sau đó tiêu xái tựa người vào thân xe. Bên cạnh anh là Âu Nam Diệp cũng đang nhàn nhã đứng đó, sáng nay vốn dĩ cô cứ nghĩ anh đi giải quyết công việc, cô định bụng tìm Dạ Bắc Đình đi làm một số nhiệm vụ.

Ngờ đâu lại bị anh lôi đến sân bay này, nói là đón chú út và em gái họ của mình, cô không thể không đi theo, cũng khá lâu rồi họ không có gặp lại từ lần ở Thành Đô vài tháng trước.

“Chú út.”

Mạc Thiên Kỳ khẽ đưa mắt nhìn Tần Mặc Sâm, trên mặt tràn ngập ý cười, không nghĩ chú út anh lại có một mặt ôn nhu như vậy nhưng tất cả hình như chỉ dành cho người con gái bên cạnh mà thôi.

“Ừ, đợi lâu chứ?”

Tần Mặc Sâm buông tay Tần Tố Ân ra, khẽ hỏi nam nhân trước mặt, sau đó đặt hành lý vào phía sau cốp xe.

“Vừa đến, rất kịp lúc.” Anh đáp.

Tần Mặc Sâm khẽ gật đầu, định bụng quay lại nắm tay bảo bối Ân Ân nhà mình, nhưng không nghĩ tới bảo bối của anh lại đang tay trong tay với Âu Nam Diệp, miệng không ngừng rôm rả kéo đối phương vào hàng ghế phía sau xe.

Hai nam nhân chỉ biết đứng đó bất lực nhìn hai cô gái của mình, thầm thở dài trong lòng, sau đó cùng nhau lên hàng ghế phía trước. Sau đó, chiếc Cadillacs từ từ lăn bánh hòa vào dòng xe cộ tấp nập phía trước, hướng về phía khu biệt thự “Lam Uyển” mà đi đến.

Bên trong xe, Tần Tố Ân cười nói vui vẻ với Âu Nam Diệp, ánh mắt ngập tràn sao sáng nhìn Âu Nam Diệp, không còn dáng vẻ ủ rũ như khi nãy khiến Tần Mặc Sâm cũng phải bất lực.

“Chị dâu họ, lâu rồi không gặp, em nhớ chị chết đi được. Chiều nay chị rảnh không? Chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo đi, em lâu rồi không có trở lại, rất muốn đi đây đi đó một chút.”

Tần Tố Ân chu môi nhìn Âu Nam Diệp nêu ý kiến, Âu Nam Diệp chỉ biết nhìn cô gái trước mặt mà nở nụ cười bất lực, cô bé này thật sự khiến cô không thể từ chối mà.

“Ừ, nhưng mà phải hỏi anh họ em đã, anh ấy liệu có cho chúng ta đi một mình không, hiện tại nơi này có chút hỗn loạn.”

Âu Nam Diệp khẽ đưa mắt nhìn Mạc Thiên Kỳ, nghiêm túc nói với Tần Tố Ân, từ lần trước anh biết người của Tần gia ra tay với cô thì đã tức giận, sau đó là không cho phép cô ra ngoài một mình. Dù anh biết thân thủ cô rất tốt nhưng khi đối mặt với nhiều sát thủ thì sự nguy hiểm sẽ tăng lên, không ngoại trừ khả năng bị đánh lén.

“Anh Thiên Kỳ, cho chị ấy đi nhé? Được không?”

Tần Tố Ân chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Mạc Thiên Kỳ, có chút mong đợi, cô không tin anh họ có thể phớt lờ sự nũng nịu của cô. Đúng như dự đoán, Mạc Thiên Kỳ gật đầu đồng ý, nhưng lại bổ sung thêm một câu.

“Có thể, nhưng phải có vệ sĩ đi theo.”

Nghe Mạc Thiên Kỳ nói vậy, Tần Tố Ân có chút không hài lòng, nhưng cũng không dám lên tiếng kì kèo thêm nữa, chỉ cần Âu Nam Diệp đi với cô là được rồi.

“Nhớ chú ý an toàn, chiều anh có việc nên không đi cùng em được.”

Tần Mặc Sâm bên cạnh ghế lái phụ cũng lên tiếng nhắc nhở Ân Ân nhà anh, anh biết Âu Nam Diệp không đơn giản, nhưng thêm một Ân Ân trói gà không chặt nếu như gặp sát thủ khó mà bảo toàn tuyệt đối.

Vẫn là nghe theo sắp xếp của cháu anh, lần này đột ngột đưa Ân Ân trở lại sẽ không tránh khỏi việc Tần gia náo loạn, Tần Mặc Sâm đoán chắc người cha già kia sẽ không để yên, hẳn là lão ta sẽ nhanh chóng tìm đến thôi.

Trước lúc đó anh còn có một vài chuyện cần giải quyết, nếu chậm trễ sẽ không có lợi cho cả anh và Mạc Thiên Kỳ, bởi phía bên trợ lý vừa báo cáo rằng bên công ty xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cần anh ra mặt.

Ánh chiều tà dần buông xuống, bên trong thư phòng khu biệt thự “Lam Uyển”, nơi đây đang diễn ra một cuộc họp giữa Mạc Thiên Kỳ và ba người bạn kiêm thuộc hạ thân cận của anh.

“Lão nhị, lão tứ sao hai người lại ở cùng lão đại rồi, không phải lão nhị đang ở Thành Đô sao? Ủa…chẳng lẽ tôi bỏ lỡ chuyện gì rồi sao?!”

Phía bên kia màn hình laptop, Tề Thiên há hốc mồm vì sự xuất hiện của Bắc Nhiễm bên cạnh Bạch Nam, dường như đâu đó anh nhận ra giữa hai người họ có điều gì đó mờ ám, rất không bình thường.

“Tôi đến đây còn phải hỏi cậu à?!”

Bên này Bắc Nhiễm không ngần ngại mà chặn họng Tề Thiên, còn không quên lườm nguýt đối phương, anh có việc quan trọng mới phải đích thân đi nước T, không đi là mất người yêu như chơi.

“Xí, cậu có nhất thiết phải như vậy không?! Tôi chỉ là đang thắc mắc thôi mà, cậu quá lạnh lùng rồi đó, cậu mà cứ như vậy ma nó cũng chẳng thèm dòm ngó đâu…haha…”

Bên kia Tề Thiên không ngừng thao thao bất tuyệt nói bóng nói gió Bắc Nhiễm, nhưng anh đâu biết rằng ai đó đã có chủ, còn đang rất ân ái. Nghe Tề Thiên nói vậy, Bắc Nhiễm chỉ khẽ nở một nụ cười châm chọc, sau đó nhàn nhạt đáp lại một câu khiến Tề Thiên sửng sốt, phun luôn ngụm nước vào màn hình máy tính.

“Oh vậy sao?! Tiếc thật, tôi có người yêu rồi, không phiền cậu nhọc lòng đâu!”

Nói xong, Bắc Nhiễm còn quay sang Bạch Nam khẽ hôn lên má cậu một cái, khiến Tề Thiên như muốn rớt luôn cằm xuống sàn.

What?! Tôi là ai? Đang ở đâu? Ai đó đến giải thích cho tôi chuyện gì vừa xảy ra vậy?! Trong đầu Tề Thiên vô vàn câu hỏi vì sao hiện diện, không thể tiêu hóa kịp, miệng lắp bắp mãi mới được một câu.

“Lão…lão đại…hai người họ là mối quan hệ đó?!”

“Có gì ngạc nhiên à?!” Mạc Thiên Kỳ không quan tâm mấy, lạnh giọng đáp.

Sau đó lại chú tâm vào sấp tài liệu trên bàn, mặc kệ Tề Thiên bên kia vẫn đơ người trước màn hình máy tính, mãi mới tiêu hóa được một sự thật tàn khốc rằng hai người bạn tốt của anh vừa ở bên nhau.

“Bắc Nhiễm, phía bên Lucas Martin có hành động gì mới không?”

Mạc Thiên Kỳ vừa lật một tập tài liệu, vừa hỏi Bắc Nhiễm, trong tay anh là một số báo cáo về hành tung của lão già Lucas, dạo gần đây lão ta mở rộng hợp tác với Tần gia, e là phía sau còn có uẩn khúc.

“Đêm qua lão ta vừa mới vận chuyển một lô vũ khí quân dụng tiến hành giao dịch với Tô đường chủ, sau đó còn có một thùng heroin được đưa đến phía Trung Đông.”

Bắc Nhiễm trở lại vẻ mặt nghiêm túc mà báo cáo tình hình bên anh, lâu lâu còn không quên ngắm nhìn Bạch Nam bên cạnh, rơi vào suy tư. Mà điều đó rơi vào mắt Tề Thiên ở màn hình bên kia thì rất ngứa mắt, anh khẽ hừ khinh bỉ hai người kia, vừa mới xác định quan hệ đã phát “cẩu lương”, thật con mẹ nó tức chết anh rồi.

“Phía bên cậu thì sao, Bạch Nam?” Mạc Thiên Kỳ khẽ gật đầu, quay sang hỏi Bạch Nam.

“Đã làm theo kế hoạch, tôi đã thành công tiếp cận được Tần Linh Lan, có vẻ như cô ta đã không cảnh giác tôi, vài ngày nữa có thể tiếp tục kế hoạch.”

Bạch Nam tiêu xái báo cáo tình hình bên mình, sau đó nhàn nhã bóc quả hạnh nhân cho vào miệng mà nhâm nhi, hình như quả hạnh nhân hôm nay ngon hơn mọi khi thì phải, có lẽ khi yêu vào ai cũng trải qua cái cảm giác làm gì cũng hạnh phúc.

“Còn cậu sao rồi, Tề Thiên?”

Mạc Thiên Kỳ đóng tập tài liệu đặt lên bàn làm việc, khẽ ngẩng đầu liếc qua màn hình laptop, chờ đợi câu trả lời của Tề Thiên.

“Tạm thời đã thêm người vào hang ổ của chúng ở Thành Đô, tiện tay tôi đã phá hoại được một vụ làm ăn lớn của chúng, tịch thu được không ít đồ tốt.” Tề Thiên đắc ý trả lời Mạc Thiên Kỳ, còn không quên khoe chiến tích của bản thân.

“Các cậu chuẩn bị một chút, sắp tới có một vụ làm ăn lớn của lão già Tần, cần vài người hợp tác.”

Ánh mắt Mạc Thiên Kỳ lạnh đi khi nhắc đến Tần lão gia, sự hận thù hiện hữu trên đôi mắt chim ưng của anh, sát khí bủa vây khắp nơi.

“Yến tiệc trên du thuyền sắp tới sao?” Bạch Nam nghi hoặc hỏi lại.

“Ừ.” Mạc Thiên Kỳ khẽ đáp.

“Tôi cũng muốn tham gia!”

Bên kia Tề Thiên thích thú lên tiếng, hiếm khi có dịp để đến nước T, lần trước anh còn chưa được thưởng thức rượu ngon cùng mỹ nữ đâu, lần này phải tận dụng triệt để cơ hội mới được.