"Nghịch tử! Ngươi xem ngươi đã gây ra rắc rối gì cho ta! Đúng là đồ vô tích sự!"
Tiếng chửi bới của một lão nhân gia truyền tới, theo sau là những tiếng loảng xoảng của đồ vật, khiến những người có mặt tại phòng khách sợ hãi không dám thở mạnh. Nhưng người bị quát mắng trong lời nói của lão nhân gia kia lại dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra, xem lời nói của lão nhân gia kia như gió thoảng qua tai, một thân điềm tĩnh cầm tách trà lên nhấp một ngụm mà thưởng thức.
"Ngươi...đồ phá gia tri tử!"
Lão nhân gia tức giận cực độ mà rống lên một lần nữa, ông không thể chấp nhận được đứa con này lại có thể làm trái ý ông, không chỉ một lần mà rất nhiều lần.
"Ồ?! Phá gia tri tử sao? Tôi nghĩ Tần gia đâu thể phá sản vì chút tiền tôi tiêu chứ, chắc chỉ bằng một chút ít trong đống tài sản mà ông cướp của Âu gia mà thôi."
Tần Mặc Sâm buông tách trà xuống bàn, khẽ nhếch khóe miệng giễu cợt nói, trong đôi mắt màu nâu kia ánh lên vài tia thách thức, sâu thẳm trong nội tâm đầy ắp sự chán ghét.
"Ngươi...cút cho khuất mắt ta! Tần gia từ nay về sau không có đứa con bất hiếu như ngươi!"
Tần lão gia không kiêng dè buông ra những lời lẽ cay nghiệt, khuôn mặt già nua tức giận đến đỏ ngầu, hai hàm răng va vào nhau tạo thành âm thanh 'ken két' khiến người nghe phải nổi da gà.
Tần Mặc Sâm vẫn không mảy may quan tâm, dường như anh chỉ đợi mỗi câu nói này của Tần lão gia mà thôi, cái nhà này đã từ rất lâu rồi anh không để vào mắt nữa, tình thân đầy rẫy sự dối trá này bản thân anh không cần, nó chỉ khiến anh cảm thấy kinh tởm.
"Ha, rất tốt! Vậy hẹn gặp lại trên thương trường."
Tần Mặc Sâm lạnh giọng nói, ánh mắt khinh bỉ liếc nhìn Tần lão gia, rồi đến những người có mặt trong phòng khách, lần lượt từ hai vợ chồng anh cả_Tần Dư Chí đến vợ chồng anh hai_Tần Lôi, tất cả đều khiến anh chán ghét.
Từ đầu đến cuối trong cái gia tộc thối nát này chẳng có cái gì khiến anh lưu luyến cả, từ người anh gọi là cha, đến hai người anh đều như nhau, họ đều đặt lợi ích lên hàng đầu không bao giờ để tâm đến cảm nhận của những người xung quanh. Bởi tính cách độc đoán, tàn ác của họ mà đã khiến cho chị dâu cả phải mất mạng, khiến cho đứa cháu đích tôn của Tần gia phải lưu lạc tứ phương, không nơi nương tựa.
Ấy vậy mà chẳng ai trong cái gia tộc thối nát này đoái hoài đến đứa cháu ấy, ngay cả người cha ruột_Tần Dư Chí cũng không quan tâm, thậm chí còn nhẫn tâm bỏ rơi con ruột của mình trong đêm mưa lạnh lẽo kia.
Tần Mặc Sâm anh đã hối hận rồi, hối hận vì khi xưa bản thân anh đã không thể quay trở về kịp lúc, nếu như anh trở về kịp thời thì có lẽ hiện tại đứa cháu trai kia của anh vẫn còn ở đây. Tất cả đã quá muộn màng, hết thảy mọi thứ đều hóa hồi ức, sự đau khổ vẫn dần dà gặp nhấm tâm can anh từng ngày, không một khắc anh cảm thấy bình yên.
Anh hít một hơi thật sâu, cất giấu tất cả những muộn phiền vào bên trong, đứng dậy quay người dứt khoát rời đi, đến cửa còn không quên quay đầu lại nói một câu khiến tất cả mặt của những người trong phòng khách trở nên biến sắc, cắt không còn một giọt máu.
Anh nói: "Tiểu Kỳ đã trở lại rồi, mấy người chuẩn bị sẵn tâm lý mà xuống địa ngục đi."
Lời nói của Tần Mặc Sâm vừa rứt, cũng là lúc bóng dáng anh khuất sau cánh cửa lớn của Tần gia, ngay cả khi anh không có gì trong tay anh vẫn có thể kiêu ngạo mà rời khỏi nơi địa lao tối tăm này.
Từ nay anh có thể tự do tự tại làm những điều mình thích mà không cần phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai rồi, anh_Tần Mặc Sâm đã hoàn toàn tự do. Anh đã có thể danh chính ngôn thuận thoát khỏi chiếc lồng sắt giam giữ anh hơn ba mươi năm rồi, thật sự rất thoải mái, chú chim đại bàng đã có thể cất cánh bay xa đến những chân trời mới mà nó hằng mong ước.
Tất cả thật tốt!
Sau khi Tần Mặc Sâm rời đi, bầu không khí trong phòng khách của Tần gia càng bí bách hơn bao giờ hết, nhìn khuôn mặt dữ tợn của Tần lão gia không một ai dám ho he nửa lời. Dù trong lòng người nào người nấy đều khó chịu rất nhiều, nhưng hết thảy đều sợ hãi trước khí thế áp bức của Tần lão gia, họ đều sợ nếu nói sai sẽ bị trách phạt.
"Hừ! Tần Dư Chí, con xem mà lo liệu đi, đứa con hoang đó của con chắc chắn hiện tại sẽ không dễ gì đối phó đâu. Tần Mặc Sâm đã nói vậy e là nó sẽ khiến Tần gia gặp trắc trở, đừng để lão già ta đây phải nhúng tay vào."
Tần lão gia hướng ánh mắt lạnh lùng quét qua hai người con của mình, buông ra những lời nhắc nhở đầy ý vị sâu xa, trong lòng ông hối hận vì năm xưa không thể một đao giết chết tên nghiệt chủng kia. Hại ông hiện giờ phải lo lắng nó sẽ quay lại trả thù, thật là ông quá nhân nhượng rồi, lần này ông sẽ không tha cho bất kì kẻ nào dám ngáng chân ông trở thành kẻ quyền lực nhất.
"Vâng thưa ba. Người yên tâm, con sẽ giải quyết ổn thỏa."
Tần Dư Chí im lặng nãy giờ hiện tại mới nhẹ giọng đáp ba mình, sâu thẳm trong đôi mắt sắc bén kia có chút buồn man mác, nội tâm thoáng qua tia tự trách, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người của bà vợ hiện tại mà biến mất hết thảy.
"Được rồi, về nghỉ ngơi hết đi."
Tần lão gia cụp mắt, lên tiếng nhắc nhở, phất tay cho lão quản gia bên cạnh đi đến dìu ông đứng dậy, sau đó đi lên lầu nghỉ ngơi. Sự náo loạn của tên nghịch tử kia đã khiến ông phải hao tâm tổn sức, vẫn nên là cần nghỉ ngơi rồi.
Sau khi Tần lão gia lên lầu nghỉ ngơi tất cả người trong căn phòng khách rộng lớn, xa hoa cũng lần lượt giải tán, ai về nhà nấy. Tức thời căn biệt phủ chìm vào không gian im lặng vốn có của nó, tất cả người làm lại chuẩn bị bắt đầu cho một ngày làm việc bận rộn.
Tại "Mạc Phủ"_Anh Quốc, từ xa đã thấy một dàn siêu xe đủ loại đỗ trước sân, nào là BMW, Bugatti Bolide, Lamborghini,..., tất cả đều nói lên sự xa hoa của nó.
Bên trong "Mạc Phủ" bầu không khí có phần náo nhiệt, vừa đi vào đã nghe thấy rất nhiều tiếng cười nói vui vẻ truyền đến, không khí ảm đạm bấy lâu nay đã thay đổi rất nhiều, điều đó khiến gia chủ Mạc gia cảm thấy rất hài lòng.
"Haha...mấy đứa nên thường xuyên lui tới đây nha, ta với lão già Mạc rất nhàm chán, thằng nhóc A Kỳ thì cả ngày không thấy bóng dáng đâu, nhắc đến nó chỉ cảm thấy bực mình."
Mạc lão phu nhân điềm đạm nói, trong ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng khi thấy hậu bối đến ghé thăm nhà. Nhưng nhắc đến đứa cháu ngoại đích tôn thì ngược lại, bà chỉ cảm thấy bất lực mà thôi, hễ nhắc đến coi mắt là nó biến mất tăm hơi, không thèm trả lời điện thoại.
"Đúng đó lão thái thái, lão đại chỉ nghĩ đến công việc, không chỉ thế còn hay bắt nạt tụi con, còn rất tàn khốc, ai cũng nói cậu ấy là ác ma..."
Tề Thiên nhân cơ hội lão đại không ở đây mà mách lẻo với Mạc lão phu nhân, anh phải để cho lão đại nếm chút cực khổ từ lão thái thái nhà mình mới được, ai bảo lão đại dám vứt bỏ anh lại một mình chứ. Tề Thiên anh có thù tất báo, riêng lão đại phải dùng cách đặc biệt, bởi anh biết lão đại rất sợ lão thái thái của mình.
Đang suy nghĩ đến viễn cảnh Mạc Thiên Kỳ bị Mạc lão phu nhân trách phạt thì một giọng nói lạnh lẽo truyền đến khiến Tề Thiên dựng cả tóc gáy, mồ hôi trên trán lấm tấm chảy ra, sống lưng lạnh toát. Trong lòng thầm gào thét nức nở: 'Thảm rồi, lần này là tiêu đời rồi!', cư nhiên mách lẻo xấu về lão đại lại bị nghe thấy, lần này anh chết chắc.
"Tề, Thiên, tôi bắt nạt cậu?! Tôi ác ma ư?!"
Mạc Thiên Kỳ vừa từ buổi hội nghị thượng đỉnh kia trở về, vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy Tề Thiên nói lời nhảm nhí với lão thái thái, mặt anh không khỏi đen lại, rít từng chữ qua kẽ răng. Khí thế áp bức tản ra xung quanh khiến cho không khí lạnh xuống vài phần, ngay cả Bắc Nhiễm lẫn Bạch Nam cũng cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng không khỏi cầu nguyện cho Tề Thiên được nguyên vẹn.
"Ahaha...nào có chứ lão đại, cậu nghe nhầm rồi, tôi nói cậu rất dễ gần, rất độ lượng đó... Đúng không lão nhị, lão tứ?"
Tề Thiên vội vã xua xua tay sửa lại câu nói vừa rồi, còn không quên cầu cứu lão nhị_Bắc Nhiễm và lão tứ_Bạch Nam, nhưng hai người kia lại không có lên tiếng tiếp lời, chỉ dửng dưng xem kịch. Hiếm khi được xem lão tam_Tề Thiên bị lão đại chỉnh cho thảm hại, họ đâu có ngu ngốc lên tiếng để bị vạ lây.
"Hừ! Hình như cậu chê mỗi sáng chạy quá ít nhỉ? Từ mai tăng thêm 5 km đi."
Mạc Thiên Kỳ cởi áo khoác quân phục đưa cho người hầu bên cạnh, sau đó ngồi xuống sofa đối diện lão thái thái của mình và ba người kia, thư thái cầm tách trà lên nhấp một ngụm. Vị đắng chát của trà trôi xuống cổ họng khiến tâm trạng anh thoải mái hơn chút ít, trong đầu không khỏi nghĩ đến buổi hội nghị kia. Có vẻ như anh quá nhân nhượng cho một số người rồi nên họ mới ngang ngược mà hoành hành vô độ dưới trướng anh, không coi anh ra gì, có lẽ đã đến lúc anh thanh lí môn hộ cả thể rồi.
"Lão đại..."
Tề Thiên nước mắt ngắn, nước mắt dài nhìn Mạc Thiên Kỳ hòng cầu mong anh tha thứ, nhưng Mạc Thiên Kỳ vẫn dửng dưng xem như không thấy.
"A Kỳ đừng làm khó thằng nhóc A Thiên nữa, con đó, bao giờ mới mang cháu dâu tương lai về cho ta đây? Ta với lão già Mục muốn bế chắt lắm rồi, nếu còn không kết hôn ta sẽ...ờm...sẽ không thèm nhìn mặt cháu nữa, hừ!"
Mạc lão phu nhân im lặng nãy giờ bèn lên tiếng giải vây cho Tề Thiên cũng như giáo huấn Mạc Thiên Kỳ một chút, bà với lão già Mục cũng đã ngoài 70 rồi mà đứa cháu ngoại đích tôn mãi chưa kết hôn, bà sắp mất hết kiên nhẫn rồi.
"Lão thái thái, con hiện tại có rất nhiều việc cần giải quyết, không có thời gian nghĩ đến mấy chuyện đó. Huống chi hôn nhân đại sự là chuyện trọng đại, không thể vội vàng, lão thái thái đừng sắp xếp mấy cuộc xem mắt vô nghĩa nữa, cháu không có thời gian rảnh đâu."
Mạc Thiên Kỳ đặt tách trà xuống bàn thẳng thắn phản bác lại lời nói của Mạc lão phu nhân, cũng như nêu lên ý kiến cá nhân của anh để tránh đêm dài lắm mộng nghĩ cách đối phó với sắp xếp của lão thái thái, chi bằng một đao chặt đứt hết ý niệm không đâu vào đâu kia.
"Hừ, ta không biết, trong vòng 1 năm nữa mà vẫn không dẫn cháu dâu về cho ta thì con chuẩn bị nghe theo sắp xếp của ta đi."
Nói đoạn, Mạc lão phu nhân tức giận đi lên lầu, không thèm đoái hoài đến đứa cháu ngoại của mình nữa, lần này bà giận thật rồi.
Mạc Thiên Kỳ khẽ thở dài bóp chán, tâm tình lại có chút muộn phiền, cơ mà khi nãy lão thái thái nhắc đến cháu dâu tương lai bất chợt hình ảnh nữ nhân kia lại hiện hữu trong đầu anh, quả thật điên rồi mà.
"Âyza...lão đại à, cậu cần gì phải khiến lão thái thái không vui chứ, chi bằng tìm đại một cô gái về đối phó đi, Bạch Nam quen rất nhiều mỹ nữ đó, cậu ta có thể giới thiệu nha."
Tề Thiên vẫn chứng nào tật nấy lên tiếng trêu chọc lão đại, dường như hình phạt chạy thêm 5 km mỗi buổi sáng hơi nhẹ thì phải, đối với Tề Thiên anh như nước đổ lá khoai ấy, không thể thấm vào đầu được.
"Tôi không có hứng thú! Nếu cậu thích thì giữ mà dùng đi."
Mạc Thiên Kỳ lạnh giọng nói, đôi mắt chim ưng lạnh lẽo quét qua người Tề Thiên khiến cậu ta muốn nói gì đó lại nuốt ngược vào trong.
"Không phải chứ lão đại, đừng nói cậu thích nam nhân..."
Bạch Nam là người kiệm lời nhất bỗng nhiên lên tiếng khiến cho hai người kia hóa đá, trong đầu lại nổi lên ý nghĩ xấu xa, Tề Thiên còn bất giác ôm lấy thân thể dùng đôi mắt cảnh giác nhìn Mạc Thiên Kỳ. Nếu như lời Bạch Nam nói đúng thì bọn họ tiêu đời rồi, không phải là lão đại có thêm ba sự lựa chọn bên cạnh sao? Ôi vẫn là không nên nghĩ nữa, quá đáng sợ đi!
"Cậu muốn chết!"
Mạc Thiên Kỳ mặt đen như đít nồi gằn lên từng chứ, hướng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống về phía Bạch Nam khiến cậu ta sợ hãi run rẩy, vội vã dùng ánh mắt long lanh cùng giọng nói ôn nhu mà năn nỉ.
"Ách...không phải, tôi không có ý đó, lão đại... Tôi sai rồi..."
Mạc Thiên Kỳ hừ lạnh nhìn đám người trước mặt, sau đó lạnh lùng đứng dậy đi lên lầu hướng về phía thư phòng đi tới, ba người kia như hiểu ý lủi thủi theo sau, không dám hé nửa lời. Người đắc ý nhất vẫn là Bắc Nhiễm, anh vẫn là được xem miễn phí cảnh hai người kia bị lão đại chỉnh, lần này không biết sẽ thêm huấn luyện biến thái nào nữa đây, nghĩ đến thôi đã thấy rùng rợn rồi...