- Gì vậy mẹ? - Tôi to mắt nhìn mẹ khi bà chìa ra hai vé xem phim và đưa cho tôi.
- Bạn của mẹ cho mẹ cặp vé, nhưng mẹ làm gì có thời gian mà đi, cho nên con cứ lấy rồi đi cùng với Minh Tú đi. - Mẹ mỉm cười hiền dịu nhìn tôi.
- Nhưng anh ấy còn bận ôn thi nữa mà mẹ.
- Nghĩ một ngày đi chơi cho đầu óc khuây khỏa cũng được mà.
Nói rồi bà để hai tấm vé trên bàn và mở cửa bước ra ngoài.
Tôi mệt mỏi nhìn chúng và thở dài rồi thầm nghĩ: Minh Tú còn phải ôn thi, chắc chắn anh ấy sẽ không muốn đi.
Đúng lúc đó đột nhiên tôi nghe thấy tiếng xe đỗ phịch ở bên ngoài. Liếc mắt nhìn ra cửa sổ, tôi thấy bóng dáng của một chiếc xe vô cùng quen thuộc.
Là Bảo Minh.
Tôi vội chải lại tóc tai, do vừa nãy mẹ bỗng dưng gọi tôi dậy chỉ để đưa hai tấm vé xem phim nên đầu tóc còn hơi rối. Bước ra mở cửa thì đã thấy cậu ấy đứng trước mặt mình. Bây giờ có thể chúng tôi sẽ là đôi bạn cùng bàn như trước nhưng lại có thể trên mức tình bạn nếu như tôi và Minh Tú kết thúc.
Và chắc rằng tôi khó mà chia tay anh ấy chỉ vì biết Bảo Minh còn yêu mình. Tôi không hề muốn làm anh ấy buồn và càng không muốn mình bị xem thường chỉ vì suốt ngày trông đợi tình yêu từ một Bad Boy. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm lắm, tôi thật sự rất rất thích Bảo Minh...
- À, mình vừa tìm thấy cuốn tập của cậu nên sang đây trả. - Bảo Minh nói và chìa cuốn tập Toán ra trước mặt tôi.
Tôi mỉm cười, đón lấy cuốn tập và tránh người ra một bên để cậu ấy vào nhà. Bảo Minh bước vào và ngồi xuống chiếc ghế yêu thích của bố nhưng bây giờ nó sẽ không còn là chỗ ngồi của ông nữa.
- Vé xem phim à? - Bảo Minh nhìn và cầm lấy hai tấm vé vừa đặt trên bàn lên và xem.
Tôi cười và gật đầu, bất giác tôi quay qua hỏi: - Cậu có rảnh không? Mẹ mình vừa cho hai vé xem phim nhưng mà không...
- Rất tiếc... - Tôi chợt có một chút buồn nhẹ, rồi cũng nhìn cậu ấy cười trừ. Đột nhiên khuôn mặt Bảo Minh giãn ra, cậu đứng dậy, đút hai tay vào túi quần và mỉm cười thật tươi như một đứa trẻ nghịch ngợm, nhép miệng rồi nhìn tôi nói: - ...mình không bận gì hết.
Tôi phì cười trước câu nói của cậu ta. Và thế là chúng tôi có một buổi đi xem phim cùng với nhau mà lâu lắm rồi chưa được như thế.
Nhưng không ngờ mẹ tôi lại gặp Minh Tú khi đang đứng đợi xe bus.
*
- Mẹ Thiên Di? - Minh Tú bước đến và nhìn mẹ tôi mỉm cười.
Bà hơi bất ngờ rồi cũng hiểu chuyện liền nói: - À, con không đi xe sao? Chắc là hẹn gặp Thiên Di ở rạp chiếu phim luôn rồi đúng không?
- Dạ? - Anh to mắt nhìn mẹ tôi.
- Thì cô có cho nó 2 vé xem phim đấy. Không cần cảm ơn cô đâu.
- Dạ?
- Cô có kêu nó hẹn con đi nhưng nó cứ nói là con bận ôn thi. Không phiền con chứ?
- Dạ?
Đột nhiên xe bus tới, mẹ tôi mỉm cười tạm biệt Minh Tú và bước lên xe. Lúc này anh vẫn mở to mắt và không hiểu chuyện gì cả.
Minh Tú chợt nhớ rằng nơi anh đang đứng cũng gần rạp phim nên chạy thật nhanh tới đấy. Lấy từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, bấm số và gọi cho tôi.
Có, tôi có nghe tiếng chuông điện thoại của mình, nhưng chỉ ở hồi chuông đầu thôi thì lại im lặng. Minh Tú tắt điện thoại và buông thõng hai tay xuống, mắt nhìn về phía trước, nơi mà tôi và Bảo Minh đang đứng mua bỏng ngô.
Vừa mua xong bỏng ngô, tôi cùng Bảo Minh bước ra và bất ngờ chúng tôi chạm mặt với Minh Tú.
Anh đăm đăm, nhíu mày nhìn chúng tôi, rất lâu. Trong một thoáng tôi cứ cảm thấy mình bị bắt quả tang là đang hẹn hò với người khác. Mà cũng đúng là như thế.
Mấy ngày nay đúng thật là tôi đã lơ Minh Tú hẳn. Tôi cảm thấy mình đã thực sự vui trở lại khi ở bên cạnh Bảo Minh, và cậu ấy cũng vậy.
Bất giác tôi thấy mình thật tồi, đối xử rất tệ với anh.
- Em không muốn giải thích gì với anh sao? - Minh Tú chợt lên tiếng, ánh mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt tôi, nó ánh lên vẻ gì đó rất thất vọng.
Tôi liếc sang bên cạnh, Bảo Minh vẫn im lìm. - Sao anh lại ở đây? Đáng ra anh phải...
- Ở nhà ôn thi? - Anh cắt ngang tôi. - Nếu hôm nay anh không có hứng đi dạo thì đâu có gặp được mẹ của em, và đâu hề biết cặp vé đó là thuộc về em và anh.
Anh đang tức giận hay là đang ghen? Tôi không nói gì nữa, chỉ cúi mặt xuống. Phải, biết nói gì đây khi mà người tôi yêu chính là Bảo Minh.
- Đấy! - Anh quay qua phía Bảo Minh, cười bỡn cợt và nói. - Thứ cậu muốn tôi đã đưa rồi đấy. Chúng ta không nợ nần gì nữa.
Nói rồi anh bước đi, không ngoái đầu lại nhìn, để mặt tôi và Bảo Minh đang đứng hình.
- Sao cậu lại làm thế? - Bảo Minh hỏi.
Tôi quay mặt nhìn cậu ấy: - Hả?
- Sao cậu lại đưa tấm vé đó cho mình, rõ ràng nó là của cậu với anh ta mà?
- Mình nghĩ anh ấy bận...
- Ôn thi? Nhưng anh ấy mới thật sự là bạn trai của cậu lúc này. - Cậu cắt ngang câu nói của tôi và nhíu mày, nhìn sâu vào mắt tôi như muốn nói: "Rốt cuộc cậu xem Minh Tú và mình là gì?"
Tôi lắc lắc đầu: - Mình luôn nhớ cậu. Mình chưa bao giờ hết yêu cậu, chưa hề ghét cậu.
- Vậy nếu mình không nói "Thứ tôi muốn là anh hãy rời xa Trần-Thiên-Di" liệu lúc đó cậu có dám nói là không ghét mình không? Rõ là trước lúc đó cậu đã căm hận mình rồi.
Bảo Minh nói và đưa cho tôi vé xem phim, sau đó bước đi.
Trong phút chốc, tôi như chết lặng. Tôi đã làm gì thế này? Cao Minh Tú và Trịnh Bảo Minh, rốt cuộc tôi phải làm thế nào mới vừa lòng hai người hả?
***
Câu chuyện của tôi đã kết thúc vào buổi sáng, ngay tại sân trường. Nó không phải là một HAPPY ENDING. Nó vô cùng tồi tệ, nhưng tôi lại còn tồi tệ hơn khi cùng một lúc đã làm tổn thương hai người con trai mà tôi quý mến.
Có lẽ mọi người sẽ nghĩ truyện đến đây là chấm hết. Có lẽ thế...
Đêm hôm qua, tôi đã làm, đã nói những thứ khiến mình cảm thấy hối hận suốt cả cuộc đời này.
- Em chỉ nói nhớ anh những lúc buồn chán, và em chẳng quan tâm cảm xúc anh ra làm sao. Em chỉ muốn lòng mình bớt nhàm chán nên em khuấy tung, đảo lộn cuộc sống anh những lúc bình yên và rồi em nói em chỉ nhớ anh chút thôi, không phải yêu đâu. Em thật độc ác...
Minh Tú hét lớn ngay trước sân trường làm mọi thứ dường như im bặt lại, chỉ còn nghe tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc và tiếng xì xầm bàn tán xung quanh bắt đầu rộ lên.
Tôi đã làm gì sai? Rõ là Tường Vy thích anh ấy vậy mà cô ta lại cướp mất bạn trai của tôi, sau đó lại còn tuyên bố muốn có được Minh Tú. Cô ta điên sao?
Trong phút chốc đó, tôi căm hận cô ta, tôi không muốn cô ta có được những thứ mình muốn. Vì thế tôi đã chấp nhận làm bạn gái của Minh Tú.
Và tôi đã không thật sự yêu anh ấy.
Rốt cuộc tình cảm của tôi và anh ấy chỉ là tình cảm của một fan hâm mộ dành cho thần tượng mà thôi.
Còn Bảo Minh và Tường Vy? Phải, họ sinh ra là dành cho nhau, dù muốn hay không. Nếu yêu tôi cậu ấy đã không rời bỏ tôi mà bước đến với Tường Vy. Chúng tôi đến với nhau sẽ không bao giờ có kết quả, dù muốn hay không. Tốt hơn là nên làm bạn cùng bàn nhỉ?
***
- Lời đề nghị của bố, con đồng ý.
Tôi ngồi trên sofa, một tay cầm điện thoại áp vào tai, tay còn lại đặt lên trán, cùng với hai hàng nước mắt chảy dài.
Bố im lặng, dường như là hơi bất ngờ. Hoặc có thể là không nhớ đến lời đề nghị nào cả. Tôi nhắc lại:
- Bố từng đề nghị con qua Hà Nội sống cùng bố đấy. Con đồng ý.
Bố khựng lại và "à" một tiếng, toan nói gì đó nhưng bị tôi cướp lời.
- Ngọc Anh cũng ở đó, con sẽ ở nhà bạn ấy.
Ông thở dài một tiếng, tiếng ồn ào của trận bóng chày trong ti vi tắt phụt.
[Như thế làm sao được? Ít ra con phải ở với bố và...] - Ông im một hồi rồi tiếp tục nói - [...và dì Hiền chứ. Như thế bố mới lo cho con được.]
- Sao cũng được ạ. Bố nói mẹ sắp xếp trường học cho con đi. Con sẽ đi sớm.
[Chuyện này bố sẽ lo...]
- Ý con nói là dì Hiền ấy, bố kêu dì sắp xếp cho con được rồi. Ngôi trường mà Ngọc Anh đang học ấy ạ.
Bố hơi im khi nghe tôi nhắc đến từ "mẹ" có nghĩa là "dì Hiền". Nói vậy thôi chứ tôi chỉ muốn bố vui và thoải mái hơn khi có sự xuất hiện của tôi.
[Ừ. Bố vừa nhắn với mẹ con là đặt vé máy bay cho con. Khi nào chuẩn bị đi gọi cho bố.]
- Vâng!
Đặt điện thoại trên ghế. Nước mắt không ngừng chảy dài. Hai bàn tay còn đau nhức vì cái siết chặt của Bảo Minh vì muốn níu kéo tôi, cái siết chặt của Minh Tú vì quá tức giận. Ánh mắt anh đỏ lừ, trừng trừng nhìn tôi, vẻ tức tối, khó chịu và bất lực hiện rõ trong đôi mắt của anh.
Tôi nhớ rất rõ, anh đã quay mặt và bước đi, anh đã buông tay tôi trước. Minh Tú bước đến đâu, cả đám con gái né ra đến ấy. Vì họ hiểu nếu đụng nhẹ phải anh trong lúc này thôi thì có mà nhập viện, chẳng cần biết gái hay trai.
Bảo Minh buông lỏng tay tôi. "Cậu đi đi, như thế sẽ tốt hơn nhiều. Và khoảng thời gian ngắn đó, hãy suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở đây...". Cậu ấy nói thế.
Sân trường lúc đó rất hỗn loạn, người cười cợt, kẻ ném trứng gà, mọi thứ dường như khiến tôi hoa mắt đi. Đội bóng giải tán mọi người, Bảo Mi chạy đến và kéo tôi đi...
Bây giờ trên người tôi vẫn còn bộ đồng phục bé tý của Mi Mi, sạch sẽ và thơm tho. Tôi mỉm cười nhẹ nhàng. Từ nay có lẽ không được gặp lại cô bé nữa rồi.
Mọi thứ dường như đã kết thúc ở đây. Tôi vui với cuộc sống và quan hệ của chúng tôi ở hiện tại. Và tôi tin rằng anh cũng vậy.
Đủ rồi đúng không? Chúng ta không thuộc về ai. Cũng không ai bị tổn thương. Chẳng phải như thế rất tốt sao?
[…]
Lảo đảo từng bước chân trên phố. Đêm Hà Nội đẹp vô cùng. Ngọc Anh và một anh chàng kế bên đang đứng đợi tôi ở phía trước. Tôi chạy đến, mái tóc xoăn bay theo gió, tôi nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập trở lại. Tôi đã từ bỏ mọi thứ tốt đẹp nhất ở nơi đó, rời bỏ mẹ, rời bỏ Mi Mi, rời bỏ đội bóng, Minh Vương và rời bỏ hai người con trai đã khuấy đảo cuộc sống của tôi. Vì cái gì? Tôi cũng không biết.
Tôi chỉ biết hiện giờ mình sẽ không còn xuất hiện trước mặt họ nữa, như là tan biến vào hư vô, không một lời từ biệt. Chỉ có cách đó mới khiến mọi thứ trở về trạng thái ổn định như nó đã có sẵn như thế.
Bố và dì đối xử với tôi rất tốt, trường học mới cũng rất vui. Người ở nơi đây thật quả là thân thiện, hòa đồng, tốt bụng. Bạn bè luôn ở cạnh tôi. Dường như tôi đã nghĩ rằng mình sẽ có một cuộc sống mới hoàn toàn, không lo nghĩ ngợi nhiều nữa, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn trước, hình ảnh của mình sẽ dần dần mờ đi trong mắt họ.
Mọi thứ đã chấm dứt tại đây.
Tạm biệt nhé! Tất cả chỉ là quá khứ. Mong là mọi thứ sẽ ổn...