Yêu Anh Tôi Được Gì!

Chương 8: Chương 8




- Mình đã bị tỏ tình. Nhưng tại sao lại là Cao Minh Tú.
Tôi nằm trên giường, cuộn người vào trong chăn và thì thào một mình, gương mặt đỏ rực lên.
Tôi đã đuổi Minh Tú ra ngoài ngay sau đó - mặc dù biết như thế là không lịch sự cho lắm.
- Tại sao anh ấy lại thích mình? Không lẽ Minh Tú lại đánh bài thua sao? Cũng không phải, nhìn anh ấy rất là nghiêm túc. Có phải đây lại là một trò đùa không?
Tôi nằm và cứ độc thoại một mình.
Tôi là một đứa con gái bình thường, chẳng có gì là đẹp. Cũng đã từng mơ mộng về mối tình đẹp như mơ cùng một anh chàng hoàng tử. Và hoàng tử đó chính là Cao Minh Tú. Nhưng giấc mơ đó đã bị dập tắt. Chính Minh Tú đã làm dập tắc nó.
Và giờ anh muốn xây dựng lại giấc mơ đó cùng tôi?
- Bọn họ thật là khó hiểu! - Tôi vò đầu và ngồi bật dậy. - Chiều nay chắc chắn phải lên trường làm rõ mọi chuyện.

***
Cứ nghĩ cả trường đã bàn tán về việc Minh Tú tỏ tình với tôi. Nhưng không, mọi chuyện vẫn ổn như không có chuyện gì xảy ra.
Tôi lắc đầu không suy nghĩ nữa và bước vào lớp. Nhưng vừa bước tới cửa, tôi bỗng khựng lại, nghiêng người ngó vào trong. Bảo Minh và Ngọc Anh có trong lớp. Giờ tôi phải đối xử thế nào với hai người họ. Khó xử quá!
- Làm gì mà lén lút vậy?
Tôi cảm thấy một hơi ấm đi vào lỗ tai mình cùng với giọng nói quen thuộc. Tôi quay mặt qua và giật mình. Là Minh Tú.
Gương mặt của tôi và Minh Tú đang rất gần nhau. Tôi vội đưa hai tay lên ngực và đẩy anh ra.
- Anh làm gì vậy?
- Nghe tin chiều em đến trường nên xuống đây chào em thôi. - Minh Tú nhún vai.
Tôi nhăn mặt nhìn anh rồi bước vào lớp.
Cả lớp im lặng nhìn tôi một lúc rồi lại tiếp tục công việc của họ.
- Di Di! - Bảo Minh thốt lên như thể lâu lắm rồi chưa gặp tôi. Cậu ấy nhào lại rồi ôm chầm lấy tôi. - Cậu có bị sao không vậy? Mình đã lo lắm đấy!
Tôi cười và lắc đầu. Ánh mắt tôi bỗng khựng lại khi thấy Ngọc Anh đang liếc mình. Gương mặt giận dữ đó làm tôi chợt nhớ đến chuyện mà Minh Tú kể về cô, tôi giật mình và đẩy Bảo Minh ra. Cậu ấy mở to mắt nhìn tôi.

Như thấy tôi đang khó xử, Minh Tú bỗng nhào thẳng vào lớp, nắm tay tôi kéo giật lại phía anh, trừng mắt nhìn Bảo Minh.
- Cô ấy yêu tôi! Cô ấy là của tôi!
Vừa dứt câu, Minh Tú quay qua, đưa hai tay ôm lấy hai bên má tôi, anh cúi đầu xuống và đặt lên môi tôi một nụ hôn...
Nụ hôn thứ ba từ anh...
Tôi cứ mở to mắt bất ngờ. Khuôn mặt to bự của anh đã che hết mọi thứ tôi có thể nhìn thấy. Hiện giờ thứ tôi nhìn thấy chỉ là con mắt đang nhắm hờ của anh.
Cảm giác lâng lâng khó tả. Không giống như lần thứ nhất và lần thứ hai. Lần thứ nhất anh chỉ là không thở được nên mới nhào lại hôn tôi khi chúng tôi bị ngã xuống hồ bơi. Lần thứ hai, anh hôn tôi vì đùa giỡn khi thấy tôi nhảy lên người anh và đòi lại nụ hôn đầu. Còn lần này, nó thật hơn những gì đã xảy ra giữa chúng tôi. Tôi cảm thấy tình cảm anh đang trao cho tôi...là thật.
Tôi thoát ra khỏi những suy nghĩ đó khi nghe những tiếng ồn bên ngoài kể cả trong lớp.
- Anh làm gì vậy? - Bảo Minh kéo tay tôi về phía anh, mắt trợn to. Và môi tôi cũng đã rời môi của Minh Tú.
- Bỏ tay cô ấy ra. - Minh Tú nghiến răng, nói như ra lệnh.

Tôi bất giác nắm chặt tay của Bảo Minh, hơi ấm từ bàn tay đó cho tôi cảm giác như được bảo vệ. Tôi không muốn rời khỏi bàn tay đó. Tôi...đã yêu Bảo Minh. Yêu một Bad Boy.
Ngọc Anh bỗng đứng dậy, nhìn tôi đầy căm phẫn. Nhưng hai anh chàng kia vẫn còn nghiến răng nhìn nhau. Họ không để ý gì đến Ngọc Anh.
Minh Tú như nhận thấy sự hiện diện của Ngọc Anh, liền lên tiếng:
- Thiên Di,... - Minh Tú nhìn Bảo Minh nói, tay chỉ vào phía tôi, chậm rãi lắc đầu. - ...cô ấy không phải là Tường Vy. Phiền cậu tìm người khác thay thế.
Nói xong anh nắm bàn tay còn lại kéo tôi đi ra ngoài. Và bàn tay tôi cũng tuột dần ra khỏi tay Bảo Minh, đưa đôi mắt bần thần quay lại nhìn anh ấy.
Cứ thế, bóng anh xa dần xa dần rồi biến mất, như lúc tôi ngất xỉu trong đêm mưa rào.
Bảo Minh và Minh Tú là bạn thân hồi họ còn ở Úc, và chính tôi là người phá vỡ tình bạn giữa họ. Tôi đã phá hoại mọi thứ...