Yêu Chậm

Chương 29



Editor: Saki

Ngày thi đại học, thời tiết thật đẹp, trời trong xanh, không còn cái nóng oi ả thường ngày mà chỉ còn lại cảm giác mát mẻ.

Minh Phù dậy sớm, khi xuống tầng hai thì Dương Minh cũng vừa bước ra khỏi phòng. 

Có lẽ anh ta về nhà vào giữa đêm hôm qua. 

Cầu thang không lớn, phòng Dương Minh là phòng đầu tiên ngay bên trái cầu thang. 

Minh Phù vô thức dừng lại, không kịp tránh, đành phải kiên trì cụp mắt gọi một tiếng: “Anh Dương Minh.”

Dương Minh mặc bộ đồ ngủ bằng lụa đen, cổ áo lệch lộ ra hai vết đỏ trên cổ. Thấy Minh Phù, anh ta cười khẩy: “Gọi khách khí như vậy làm gì, gọi là anh nghe hay hơn.”

Anh ta giơ tay chạm vào mặt Minh Phù.

Minh Phù giật mình, cảm giác như toàn thân dựng đứng, vội lùi lại, nói nhanh: “Tôi xuống dưới đây,” rồi vội vàng bước xuống cầu thang.

Tay cô mạnh mẽ lau chỗ bị anh ta chạm vào.

Thoáng nghe thấy tiếng một người phụ nữ dịu dàng gọi từ phía sau: “Ông xã, anh đi đâu đấy?”

Dương Kiêu Quần và Từ Hân Vinh đã ở trong phòng ăn, Minh Phù chào hỏi từng người rồi ngồi xuống ăn sáng.

“Minh Phù, hôm nay con thi đại học phải không?” 

Dương Kiêu Quần bất ngờ hỏi khi đang ăn sáng.

Minh Phù sửng sốt, rồi gật đầu: “Vâng.”

“Thi đại học rồi sao? Nhanh thật.” Từ Hân Vinh nói, đưa miếng bánh mì phết bơ đậu phộng cho Dương Kiêu Quần, rồi nói với Minh Phù: “Chú Dương của con thật có tâm, còn nhớ ngày con thi đại học.”

Minh Phù hiểu ý Từ Hân Vinh, ngoan ngoãn cảm ơn Dương Kiêu Quần.

Trong lòng cô chỉ thấy mỉa mai.

Mẹ ruột của cô còn không nhớ hôm nay cô thi đại học.

Dương Kiêu Quần hỏi: “Con đi đến trường bằng cách nào? Có cần tài xế đưa đi không?”

Minh Phù chưa kịp trả lời thì tiếng dép lê từ phía sau vang lên, cô đặt đồ xuống, cố gắng trả lời nhanh: “Cảm ơn chú, con tự đi được ạ.”

Rồi cầm lấy cặp sách đi ra cửa.

Khi đóng cửa lại trong nháy mắt, cô nghe thấy tiếng Dương Kiêu Quần giận dữ: “Ai cho phép con dẫn những người phụ nữ lạ mặt về nhà?”

“Con học từ ba đấy, chẳng phải ba cũng dẫn người phụ nữ lạ mặt về nhà sao?”

Cánh cửa đóng lại, ngăn cách âm thanh bên trong.

Điện thoại rung lên, Minh Phù nhìn qua.

【C: Đã ra ngoài chưa?】

【Minh Phù: Ra rồi, sắp đến nơi.】

Cô tăng tốc bước về phía cổng khu dân cư.

Trần Tự Chu đứng đợi ở cổng, đầu hơi cúi, tai đeo tai nghe trắng, tay cầm một túi trong suốt chứa thẻ dự thi và dụng cụ thi.

Minh Phù bỗng cảm thấy an tâm.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tiến lại gần: “Có phiền không?”

Cô đang hỏi việc cậu đến đón cô có phiền không.

Trần Tự Chu tháo tai nghe, lười biếng chạm vào mặt Minh Phù: “Đã nói rồi, mình là quản gia tri kỷ, ngày quan trọng thế này không đích thân hộ tống sao được?”

Thật kỳ lạ.

Cảm giác khó chịu khi bị Dương Minh chạm vào vừa rồi bỗng chốc tan biến.

Minh Phù bắt chước thói quen trước đây của cậu, khẽ nhéo nhẹ ngón tay cậu: “Vậy đi thôi.”

Kỳ thi đại học lại diễn ra tại Trường Trưởng Lập, cổng trường đã chật kín người, phần lớn các bậc phụ huynh đều mặc sườn xám hoặc áo màu đỏ tươi.

Ngô Bằng Húc mặc cả bộ đồ đỏ từ đầu đến chân để dễ dàng nhìn thấy con mình, đứng ngay giữa cổng trường, không thể không gây chú ý. Thấy Minh Phù và Trần Tự Chu đến, ông bước lên vài bước đón: “Ôi, cuối cùng hai cục cưng của thầy cũng đến rồi, thầy tìm hai em cả buổi.”

Huyệt thái dương của Trần Tự Chu nhảy thình thịch hai cái: “Thầy đừng làm quá lên thế, nổi da gà rồi. Chúng em sắp thi rồi, đừng gây thêm áp lực.”

“Cục cưng chủ yếu là Minh Phù, em chỉ là kèm theo thôi.” Ngô Bằng Húc cười rạng rỡ cảnh cáo Trần Tự Chu: “Thầy hiếm khi dễ tính với em, phải biết cảm ơn chứ.”

Trần Tự Chu gật đầu qua loa: “Em hiểu.”

“Minh Phù à, thầy dặn em, khi làm bài đừng lo lắng, nhận đề xong đừng vội làm, hãy đọc kỹ từng câu rồi mới bắt đầu viết, thời gian hoàn toàn đủ. Nếu có câu nào không biết…”

Ngô Bằng Húc dừng lại, “Thầy nghĩ em cũng không có câu nào không biết đâu, chỉ cần giữ bình tĩnh, đừng căng thẳng, thầy sẽ đợi các em ngoài cổng.”

Những lời này, Ngô Bằng Húc đã nhắc đi nhắc lại trong các buổi học, không ngại phiền. 

Minh Phù cảm thấy ấm lòng, cô gật đầu cười: “Dạ, em biết rồi, thầy.”

Ngô Bằng Húc cũng cười yên tâm, liếc sang Trần Tự Chu, nụ cười lập tức tắt: “Em phải làm bài thật tốt, nhất là phần viết thơ cổ trong môn ngữ văn. Dù không biết cũng phải viết vài câu, để trống là thầy sẽ tìm anh trai em trừ tiền sinh hoạt phí của em đấy.”

Trần Tự Chu: “?”

Cậu nhếch môi cười nhạt, không cãi lại Ngô Bằng Húc, chỉ đáp: “Em biết rồi.”

Cổng điện tử từ từ mở ra, thí sinh bắt đầu vào phòng thi.

Ngô Bằng Húc vỗ vai Trần Tự Chu: “Đi đi, thầy sẽ đợi các em ở đây.”

Minh Phù không nhúc nhích, nhìn về phía Trần Tự Chu.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Trần Tự Chu nhướng mày: “Có chuyện gì muốn nói với mình à?”

“Có.” Minh Phù bước tới, mắt không dám nhìn cậu, im lặng vài giây, vẫn không dám ôm cậu, chỉ nhẹ nhàng chạm đầu vào vai cậu: “Thi tốt nhé.”



Hai ngày thi đại học trôi qua nhanh chóng, học sinh lớp mười hai cuối cùng cũng đến kỳ nghỉ hè dài và nóng bỏng nhất trong đời.

Dương Kiêu Quần, người cha dượng cũng không tồi, đã gửi cho Minh Phù một khoản tiền, bảo cô tranh thủ kỳ nghỉ hè này đi chơi.

Minh Phù đã từ chối, nhưng cuối cùng bị Từ Hân Vinh ép nhận.

Cô không dùng số tiền đó, mà để trong thẻ.

Những ngày đầu sau khi thi, có lẽ mọi người vẫn chưa thoát khỏi áp lực lâu dài, nhóm lớp và trang cá nhân đều im lặng mấy ngày. Đến ngày thứ tư, mọi người mới dần “sống lại”.

Lớp trưởng và lớp phó sinh hoạt bắt đầu tổ chức tiệc chia tay trong nhóm lớp, không ai để ý nên cứ tag tất cả mọi người.

Khi Minh Phù tắm xong, chợt nghe thấy tiếng điện thoại trên giường vang lên một loạt âm thanh đinh đoong.

Cô vừa lau tóc vừa xem lại lịch sử trò chuyện.

Vừa xem xong, Trịnh Nhan Hương đã nhắn tin cho cô.

【Là Hương chứ không phải thôn quê: Bé Phù! Cậu đang làm gì vậy?】

【Minh Phù: Vừa tắm xong.】

【Là Hương chứ không phải thôn quê: Dạo này cậu thế nào? Có ăn mừng gì không?】

【Minh Phù: Không có.】

【Là Hương chứ không phải thôn quê: Cũng đúng, với người không học mà điểm vẫn cao như cậu, kỳ thi đại học chẳng khác gì kỳ thi thường, dễ như ăn bánh.】

Minh Phù cười, gửi một biểu tượng cảm xúc.

【Là Hương chứ không phải thôn quê: Nói mới nhớ, đã tốt nghiệp rồi, cậu và anh lớn Trần có kế hoạch gì không? Cười xấu xa JPG.】

Minh Phù khựng lại khi đang lau tóc.

Thi xong hai ngày nay, cô và Trần Tự Chu cũng không cắt đứt liên lạc, vẫn ở chung như trước. Trong hai ngày này, Trình Lý và đám con trai của anh ấy đều chơi bời như điên, từ quán bar đến trường đua xe, sáng hôm sau Minh Phù lên vòng bạn bè, tất cả những gì nhìn thấy đều là định vị của Trình Lí lúc rạng sáng.

Trần Tự Chu định dẫn Minh Phù đi cùng, nhưng Minh Phù biết đó là buổi gặp mặt của đám con trai, cô đi theo lại không được tự nhiên, nên đã từ chối. Trần Tự Chu cũng không ép, chỉ bảo vài ngày nữa sẽ dẫn cô đi chơi riêng.

Hai người không nói thêm gì nhiều. 

Minh Phù bấm vài lần trên màn hình, trả lời Trịnh Nhan Hương.

【Minh Phù: Không có kế hoạch gì cả.】

Cô đặt điện thoại xuống và quay lại phòng tắm để sấy tóc.

Tóc chỉ sấy khô một nửa, Minh Phù dừng lại. 

Máy nước trong phòng cô bị hỏng, chưa kịp gọi người sửa, sấy tóc xong cảm thấy khát, cô lấy ly xuống bếp.

Dương Kiêu Quần và Từ Hân Vinh tối nay đi dự tiệc chưa về, người giúp việc cũng đã về phòng.

Minh Phù còn đang nghĩ đến câu hỏi của Trịnh Nhan Hương, có chút thất thần.

Khi lấy nước xong và xoay người lại, cô thấy có người đứng ở cửa bếp, làm cô sợ tới mức mặt trắng bệch trong chớp mắt.

Thấy rõ người đó, cô bình tĩnh lại: “Anh Dương Minh.”

Phòng khách không bật đèn, Dương Minh đứng ở ngưỡng giữa phòng khách và bếp, toàn thân nửa sáng nửa tối, làm cho người ta không thấy rõ thần sắc.

“Vừa tắm xong à?” Anh ta đột nhiên hỏi.

Tay cầm ly của Minh Phù siết chặt, “Ừm.”

Những lần gặp mặt Dương Minh không nhiều, nhưng đều không để lại ấn tượng tốt cho Minh Phù, nhất là lần trước anh ta còn chạm vào mặt cô, điều này làm cho Minh Phù rất là mâu thuẫn.

Nhưng dù sao cũng là ở nhờ nhà người ta, Minh Phù chỉ cần chào hỏi một cách lịch sự là được, không có ý định thân thiết với Dương Minh.

“Tôi lên trước nhé.”

Cầm ly đi về phía cửa, cô ngửi thấy mùi rượu tràn ngập trong không khí.

Bất ngờ cổ tay bị nắm chặt, ly rơi xuống đất tạo ra tiếng vỡ chói tai, thủy tinh vỡ tung tóe.

Bàn tay đàn ông siết chặt eo cô, hơi thở nồng mùi rượu phả vào mặt cô.

Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt.

Minh Phù bị ép sát vào người đàn ông, cô giãy giụa ngay lập tức, cảm nhận được sự x0a nắn không nặng không nhẹ của Dương Minh ở eo cô, hành động đầy k1ch thích, đầy dơ bẩn và ghê tởm.

Mùi thuốc lá và mùi rượu nặng hòa quyện vào nhau xộc vào mũi, làm dạ dày cô buồn nôn.

Đến mức này rồi, Minh Phù không thể không biết Dương Minh định làm gì.

Cô vừa đẩy người đàn ông vừa kêu cứu to.

Nhưng phòng của người giúp việc ở phía sau biệt thự, sau khi trời tối sẽ không vào nhà chính, không thể nghe thấy tiếng kêu của cô.

Trong lúc đẩy và giãy giụa, cô tát mạnh Dương Minh một cái, móng tay cào qua má anh ta, để lại một vệt máu.

Động tác Dương Minh ngừng lại, ánh mắt trở nên u ám, phản ứng lại bằng một cái tát mạnh vào mặt Minh Phù, khiến má cô sưng lên nhanh chóng.

“Đồ con đi3m, còn dám đánh tao?” Dương Minh kéo cô về phía bàn ăn, ép cô nằm xuống, một tay giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, tay kia luồn vào áo cô: “Làm bộ cao thượng gì chứ, mẹ mày là con đi3m leo lên giường đàn ông, mày tốt được bao nhiêu? Không phải thích vào nhà họ Dương sao, tao chơi mày một lần rồi cưới mày vào nhà, được không? Hả?”

Những lời lẽ bẩn thỉu chui vào tai Minh Phù, cô không để ý, vì tay Dương Minh đã chạm vào viền nội y của cô.

Răng cô không ngừng run rẩy.

Cô nhấc chân lên, nhưng bị người đàn ông đè lại trước một bước.

“Muốn đá tao?”

Dương Minh nhìn cô từ trên cao, toàn thân Minh Phù bị anh ta ép dưới thân.

Tóc tai rối bù, da trắng nõn, đôi mắt đen láy đầy hoảng sợ, má hằn vết tát, bộ đồ ngủ bảo thủ do giằng co mà cúc trên cùng bị bung, cổ áo mở rộng hơn, càng làm d*c vọng trong người đàn ông bùng cháy.

“Không ngờ, ngực cũng to phết nhỉ, không ít lần bị đàn ông sờ phải không?” Dương Minh nhìn bộ ng ực cô phập phồng thở gấp gáp vì hoảng loạn, “Bạn trai nhỏ của mày sờ à?”

Nghe nhắc đến Trần Tự Chu, mắt Minh Phù đỏ lên ngay, cô cố khống chế giọng run rẩy: “Cút đi.”

Dương Minh cười nhạo, tay giật quần cô xuống.

Trên đỉnh đầu là đèn dây tóc chói mắt, nhưng Minh Phù chỉ cảm thấy một mảnh tối đen.

Trái tim cô không ngừng rơi xuống, giống như vĩnh viễn không rơi xuống đất.

Đột nhiên có tiếng động nhỏ ở cửa, tim Minh Phù đột nhiên nhảy lên, tốc độ rơi chậm lại, đầu óc ù đi. Cô như nắm được cọng rơm cứu mạng, hét lên: “Mẹ! Cứu con!”

“Minh Phù?” Giọng của Từ Hân Vinh đầy ngập ngừng, nhanh chóng đi về phía có tiếng động, “Có chuyện gì thế này?”

Khi nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, bước chân bà ta khựng lại.

Dương Kiêu Quần cũng theo sát phía sau, khi nhận ra tình hình, ông liền kéo Dương Minh ra khỏi người Minh Phù và tát mạnh anh ta một cái: “Đồ súc sinh, Minh Phù là em gái của mày, mày định làm trò gì vậy?”

Minh Phù lập tức đứng dậy khỏi bàn, chạy về phía sau Từ Hân Vinh, tay cô run lên khi nắm chặt cổ áo.

Sức của Dương Kiêu Quần vượt trội so với Minh Phù, cú tát đó khiến Dương Minh lùi lại hai bước, dựa vào bàn để ổn định, rồi đưa tay chạm vào khóe miệng: “Em gái? Không phải em ruột, muốn làm gì cũng được chứ?”

“Ông không thích tôi mang những người phụ nữ không đứng đắn về nhà phải không? Tôi tìm ngay trong nhà mình, ông phải hài lòng chứ?”

Dương Kiêu Quần giận đến đỏ mặt: “Đồ khốn!”

Dương Minh chẳng mấy bận tâm, cười nhạt, nghiêng đầu nhìn Từ Hân Vinh ăn mặc bảnh bao, rồi từ từ chuyển ánh mắt sang Dương Kiêu Quần: “Chơi vui quá nhỉ, tổng giám đốc Dương, ông có nhớ hôm nay là ngày gì không?”

Mặt Dương Kiêu Quần cứng đờ, ông ta giữ vẻ mặt nghiêm nghị: “Biến ra ngoài.”

“Ai thèm ở lại đây.”

Việc tốt bị phá hỏng, Dương Minh cũng không muốn ở lại nữa, anh ta đá văng chiếc ghế trước mặt và bỏ đi.

Cửa bị đóng mạnh, phát ra tiếng vang lớn, không khí trong nhà lắng đọng một lúc.

Dương Kiêu Quần thở dài, quay lại nhìn Minh Phù: “Minh Phù, chuyện hôm nay chú xin lỗi con, con —”

“Hắn cố ý tấn công tôi.” Minh Phù ngắt lời Dương Kiêu Quần, từng từ từng chữ như rít ra từ kẽ răng: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”

Dương Kiêu Quần không ngờ Minh Phù nói như vậy, cau mày không hài lòng: “Đều là người trong nhà, báo cảnh sát gì chứ? Anh con chỉ là uống say thôi, hơn nữa hôm nay là ngày giỗ của mẹ ruột anh ấy, chú quên mất, tâm trạng anh ấy chắc chắn không tốt, con đừng chấp anh ấy làm gì. Để chú nói chuyện với anh ấy sau, bắt anh ấy xin lỗi con.”

Dù sao cũng là con ruột, giận thì giận, mắng thì mắng, nhưng vẫn phải bảo vệ.

Minh Phù kiên quyết: “Không cần.”

Cô dựa vào cái gì phải trả giá cho sai lầm của bọn họ, tâm tình tốt xấu của bọn họ.

Sự dịu dàng hiếm hoi của Dương Kiêu Quần biến mất, ông ta trở lại với dáng vẻ cao ngạo của kẻ bề trên: “Con nghĩ báo cảnh sát thì được gì? Báo cảnh sát rồi con nhận được lợi ích gì? Con không muốn bị người khác gán cho cái mác dụ dỗ anh kế của mình chứ, đừng ngây thơ quá.”

Từ Hân Vinh lúc này cũng đã tỉnh táo lại sau cú sốc, bà ta thấy vẻ mặt không vui của Dương Kiêu Quần, liền lên tiếng hoà giải: “Minh Phù, anh Dương Minh của con không cố ý đâu, chú Dương cũng đã thay anh ấy xin lỗi con rồi, con đừng giữ mãi chuyện nhỏ nhặt này.”

Minh Phù không thể tin nổi nhìn Từ Hân Vinh: “Chuyện này là chuyện nhỏ, sao?”

Từ Hân Vinh nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo xộc xệch của Minh Phù, thuyết phục: “Anh Dương Minh của con khó khăn lắm mới chấp nhận mẹ một chút, con hiểu chuyện một chút được không.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Trước đây tôi đã ngụ ý rằng Dương Minh và Từ Hân Vinh đều không phải người tốt, các bạn chắc cũng đã đoán trước rồi…