Yêu Chiều Vô Hạn Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi

Chương 76






39.1: Đi theo anh“Sao vậy?” Thấy Đoàn Hồng Huyên kêu mình lại mà không nói gì, Ngải Tử Lam lúc này mới chậm rãi hỏi, giọng êm tai dễ nghe, mang theo mị lực mê người.Ngắm người đẹp gần trong gang tấc, lại được nghe thanh âm dịu dàng, Đoàn Hồng Huyên rất muốn ôm ngay Ngải Tử Lam vào lòng, nhưng vẫn là kiềm chế bản thân lại, trấn tĩnh tinh thần, dùng giọng trầm thấp gợi cảm mà nói: “Đem văn bản này đi in, sau đó photo làm 2 bản, rồi đưa cho trưởng phòng kinh doanh.”Ngải Tử Lam chăm chú lắng nghe lời anh ta nói, ghi nhớ lại tất cả.Khó khăn lắm mới được giao nhiệm vụ, không ngờ lại là chân sai vặt. Ngải Tử Lam có chút thất vọng. Bất kể thế nào, coi như tạm thời tìm hiểu nhân viên trong công ty một chút vậy.“Em biết dùng máy photo không?” Đoàn Hồng Huyên đột nhiên nhớ ra điều này.Ngải Tử Lam chưa tiếp xúc qua công việc này, nghĩ một chút vẫn là thành khẩn nói: “Không biết.”Cô bây giờ mới ý thức được, kỹ năng nghiệp vụ của cô thiếu như thế nào, mà buổi tập huấn nhân viên mới sang tuần mới bắt đầu.“Đi theo anh.” Đoàn Hồng Huyên trầm giọng nói, đứng dậy thong thả đi ra khỏi văn phòng, dáng cao dài, bước đi bình ổn.Ngải Tử Lam theo sát phía sau, tư thế duyên dáng của cô cùng bóng dáng đĩnh đạc của Đoàn Hồng Huyên cùng nhau tỏa sáng.Trong phòng hồ sơ, từng tủ hồ sơ xếp ngăn nắp chỉnh tề, thẳng cửa chính đặt 3 máy in và máy photo, chúng luôn trong trạng thái mở.“Đây là máy in, hai máy kia là máy photo.” Đoàn Hồng Huyên đến trước máy in, vừa rồi hắn đã ấn lệnh in, bây giờ lấy văn kiện đã in ra.“Nào.” Đoàn Hồng Huyên khẽ gọi, kéo bàn tay ngà ngọc của Ngải Tử Lam đang đứng bên cạnh đến trước máy photo.“Đây là nút công tắc, đây là nút in, đây là nút cài đặt các loại.” Đoàn Hồng Huyên vừa nói vừa tiến gần sát phía sau Ngải Tử Lam, nắm lấy bàn tay cô, tay nắm tay mà hướng dẫn, chỉ chỉ những nút trên mặt, “Hiểu chưa hả? Em thao tác thử xem.”Trên mặt đều có chữ ghi chú nhỏ, cái này không khó. Ngải Tử Lam cũng một chút liền hiểu, gật gật đầu. Đợi sau khi Đoàn Hồng Huyên thả tay ra liền cẩn thận từng chút thao tác.Rất nhanh, máy photo liền hoạt động. Ngay sau đó, một tờ A4 sạch sẽ mới tinh đã “ra lò”.“Hiểu rồi?” Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh ngắn gọn hỏi.“Anh nói xem.” Không giống ngày trước, lần này Ngải Tử Lam nhướn nướn mày, giơ giơ văn kiện đã in xong trong tay, cười nói. Cho dù cô biết đây thực ra chỉ là một việc nhỏ vô cùng đơn giản mà thôi, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy rất vui thích.“Vậy thì cứ theo những gì anh vừa nói mà làm.” Trong đôi mắt lãnh khốc của Đoàn Hồng Huyên lộ ra ý cười, trên mặt lại một bộ giả đò như không thấy tâm trạng vui sướng của cô, đúng lức mà dội cho cô gáo nước lạnh.“Không thành vấn đề.” Ngải Tử Lam không để ý sự bình tĩnh lãnh khốc của Đoàn Hồng Huyên, ngược lại cô quen rồi, lại cười cười, lại có chút nghịch ngợm với cử chỉ ok, xoay người đi ra ngoài.“Biết phòng kinh doanh ở tần mấy không?” Sắp ra khỏi cửa, Đoàn Hồng Huyên đột nhiên hỏi một câu.Nằm ngoài dự đoán, Ngải Tử Lam bình tĩnh trả lời: “Biết, ở tầng 46.”Xem ra chiều nay, tập hồ sơ công ty dày kia không uổng phí. Đoàn Hồng Huyên không nói gì cười cười.Đi cầu thang máy xuống tần 46, Ngải Tử Lam rất thuận lợi bước vào phòng kinh doanh, không có bất cứ trở ngại gì tìm được trưởng phòng kinh doanh, thuận tiện đưa tài liệu cho ông ấy.Một người mới tinh trẻ tuổi chưa bao giờ xuất hiện lại có thể thuận lợi như vậy hoàn thành nhiệm vụ, nguyên nhân rất đơn giản. Dù sao thì tin tức một người trước giờ không gần nữ sắc như Đoàn Hồng Huyên đột nhiên lại có nữ trợ lý, đã lan truyền khắp nội bộ công ty rồi.Tất cả mọi người đều hiếu kỳ lén quan sát cô, làm gì còn dám gây trở ngại cho cô.Ngải Tử Lam không hề để ý. Cô cũng đột nhiên phát hiện, cô cũng đã bắt đầu càng ngày càng thích ứng với cảm giác mà chỉ ở bên Đoàn Hồng Huyên mới có này, một cảm giác tất cả mọi người đều nhìn đến.Trở lại tầng 66, Ngải Tử Lam vừa mới bước chân vào văn phòng tổng tài.Đoàn Hồng Huyên vốn vẫn luôn vùi đầu vào notebook ngẩng lên liếc cô một cái, đột nhiên trầm giọng hỏi: “Làm trợ lý của anh cảm giác thế nào? Có phải là rất nhàm chán không?”Cả ngày hôm nay đều là pha trà, đưa văn kiện, toàn những việc vụt vặt linh tinh như vậy, khác hoàn toàn với mong muốn của Ngải Tử Lam. Nhưng chuyện này cũng là bình thường.“Không có không có.” Ngải Tử Lam vội vàng lắc đầu, không phải là không dám nói sự thực, mà những gì trong lòng cô nghĩ hoàn toàn không như vậy.Làm gì có chuyện nhàm chán chứ, anh ta khó tính như vậy, rõ ràng rất kích thích rất khiêu chiến, không nhàm chán chút nào.“Ngày mai có một cuộc đàm phán hợp tác thương mại. Qua hai nữa còn có buổi họp báo. Em chuẩn bị tốt một chút.” Đoàn Hồng Huyên rời ánh mắt khỏi màn hình notebook, ngón tay thon dài nhẹ nhàng tắt màn hình máy tính, dặn dò Ngải Tử Lam việc quan trọng mấy ngày này.