"Xương sụn ở cổ họng và bắp thịt chỗ này đều bị thương, trong mấy ngày này phải ăn thức ăn lỏng, tạm thời cố gắng đừng nói chuyện nhiều."
Tuy bệnh viện số ba trị bệnh tinh thần là chính, nhưng cũng có phòng cấp cứu thông thường. Sau khi Phó Thành ôm người đi đã có y tá nhanh chóng đẩy cáng tới đưa Tần Thất Bảo vào phòng cấp cứu.
"Có cần truyền nước biển không?"
Nghe bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng Phó Thành mới thở phào một hơi, hỏi tiếp.
"Có, cứ truyền ba ngày trước đi."
Bác sĩ kia khẽ gật đầu, cho một bình truyền nước ba ngày và thuốc uống một tuần, còn dặn dò Phó Thành trong mấy ngày này không nên để bệnh nhân xuống giường, phải nghỉ ngơi thật tốt.
"Bác sĩ Phó, rốt cuộc là Thất Bảo bị gì vậy, sao lại biến thành thế này?"
Hai y tá cũng từ tầng 7 đuổi theo xuống, cùng chạy vào phòng cấp cứu với Phó Thành, lúc này đang đứng bên cạnh giường, vẻ mặt lo lắng nhìn người trên giường.
Hai ngày nay thường xuyên xảy ra tai nạn, hơn nữa vài lần gặp chuyện đều là Tần Thất Bảo, không nhảy lầu thì bị bóp cổ, nếu thêm vài lần nữa không chừng sẽ chết người thật!
"Chuyện này nói sau đi, trước hết tới cửa sổ lấy kim tiêm và thuốc lại đây." Phó Thành cũng không rõ, dù sao anh cũng không thể nói thẳng với các cô là mình cảm thấy ở phòng chứa đồ có quỷ được, chỉ có thể nhịn không nhắc tới.
Hai y tá nghe vậy lập tức chạy qua lấy thuốc. Bác sĩ Phó nói đúng, chuyện cũng đã xảy ra, bây giờ đã muộn không cần vội làm gì, mà lúc này đây việc quan trọng nhất là xử lý đâu vào đấy cho bệnh nhân.
Tiền thuốc được trừ vào tiền viện phí đã thanh toán trước. Người đưa Tần Thất Bảo vào viện số ba đã trả hết tiền nằm viện và chữa bệnh trong một năm rồi, bây giờ chỉ mới qua hai tháng, tất nhiên vẫn còn đủ tiền.
*
Đưa người về phòng bệnh xong thì Phó Thành trở về phòng làm việc, để một y tá ở lại trông coi Tần Thất Bảo.
"Thiên sư tỷ tỷ, chị thật tội nghiệp, nói chuyện mà cũng không được."
Lưu Tiểu Vũ thấy y tá kia đi rót nước liền vội vàng bay tới trước giường, bay vòng vòng quanh Tần Thất Bảo.
"Đừng xoay nữa... Chóng mặt."
Thiếu nữ nằm trên giường, tay phải còn đang gắn kim, thấy vậy lấy tay trái đè khóe mắt, có chút mệt mỏi mở miệng nói.
"Ồ, thiên sư tỷ tỷ, chị vẫn nói chuyện được?" Nghe thấy giọng nói khàn khàn của Tần Thất Bảo, Lưu Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi.
"..." Tần Thất Bảo nghe vậy không kiềm được liếc nó một cái.
Tất nhiên cô có thể nói chuyện, chỉ là cổ họng bị thương nên phải tránh nói nhiều, như vậy mới hết bệnh nhanh, chứ không phải cô bị câm!
Lưu Tiểu Vũ nhận được ánh mắt của cô cũng lập tức hiểu rõ, thế là không thèm lo lắng, vô cùng hào hứng bay lượn trước giường kể cho cô nghe việc hôm nay nó đã báo thù thành công.
"Cậu hù bố dượng chết rồi à?"
Nghe tiểu quỷ nói nó chỉ hiện nguyên hình, vẫn chưa làm gì mà đã hù chết Vương Kiến Quốc, Tần Thất Bảo cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, vận may của nó thật tốt, còn chưa làm gì mà đã báo thù xong, vậy nó có cần tới Địa phủ chịu phạt không?
"Đúng vậy, bố dượng của em chột dạ." Lưu Tiểu Vũ hả lòng hả dạ nói.
"Chắc chắn ông ta không ngờ em sẽ biến thành quỷ tới đòi mạng ông ta, còn quỳ xuống xin em tha thứ nữa, nhưng sao em có thể tha cho ông ta chứ, trực tiếp hiện nguyên hình bò lên lưng ông ta rồi thổi hơi lạnh vào cổ, không ngờ chỉ thổi mấy cái thì ông ta đã chết, hết hồn luôn!"
Tần Thất Bảo nghe vậy bất giác rụt cổ lại, ghê như vậy người bình thường đã bị dọa ngất. Mà Vương Kiến Quốc vì giết người nên mới chột dạ, bị hù chết cũng bình thường.
"Thiên sư tỷ tỷ, lúc trước chị kêu em làm em trai của chị đó, vẫn giữ lời chứ!"
Tiểu quỷ kể xong câu chuyện báo thù vẻ vang của nó thì chợt im lặng rồi nhìn Tần Thất Bảo mở miệng cẩn thận từng chữ hỏi.
"Giữ lời!" Thiếu nữ nghe vậy hai mắt sáng rực, trước đây con quỷ nhỏ này còn sống chết không đồng ý, bây giờ lại đổi ý rồi?
Vậy cũng rất tốt, bình thường bác sĩ Phó rất bận, không thể lúc nào cũng ở cạnh cô được, nếu Lưu Tiểu Vũ đồng ý làm em trai mình vậy thì những con quỷ khác sẽ không dám tha hồ hù cô, bắt nặt cô nữa, những ngày tháng này cũng thoải mái hơn.
"Vậy thì tốt quá, em sẽ ở cạnh chị, chờ chị phục hồi trí nhớ thì đưa em tới địa phủ đầu thai, có chị nói giúp chắc chắn Diêm Vương sẽ nể tình." Tiểu quỷ kích động nói.
"... Chờ chị phục hồi trí nhớ đã rồi hẳn nói." Tần Thất Bảo âm thầm giật mình.
Nếu sau khi cô phục hồi trí nhớ phát hiện mình vốn không phải thiên sư gì đó thì chẳng phải Lưu Tiểu Vũ sẽ thẹn quá hóa giận ăn cô luôn sao?
Dù sao cô cũng không thấy mình có thể chất tốt, mà Lưu Tiểu Vũ nói thiên sư chính là một cấp bậc cao hơn đạo sĩ, bây giờ đạo sĩ có thể đạt được cấp bậc thiên sư hiếm có khó tìm, đa số là người cao tuổi, mà cô thì nhỏ tuổi, nhát gan như vậy, thấy quỷ ở cách 10m đã run lẩy bẩy thì sao có thể là thiên sư?!
...
"Thất Bảo, em nói chuyện với ai đó?"
Y tá và bác sĩ Phó cùng đi tới, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng bệnh, nghi hoặc đi vào hỏi.
"Em... Em đang nói chuyện một mình." Tần Thất Bảo không để ý có người vào, giật mình sau đó hơi chột dạ mở miệng.
"Lúc ở dưới lầu không phải bác sĩ đã nói rồi sao? Cố gắng đừng nói chuyện nhiều."
Phó Thành tiến lên vài bước, kéo cái ghế cạnh bàn đến trước giường, quay lại nói với y tá, "Cô đi ra trước đi, chỗ này có tôi là được rồi."
Có bác sĩ Phó ở đây, y tá yên tâm, đi về bàn trực y tá, thế là trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Phó Thành và Tần Thất Bảo.
"Cô mới nói chuyện với ai vậy?"
Thấy y tá đã đi xa, Phó Thành mới ngồi xuống mép giường, nhìn cô hỏi.
"Tôi..."
"Tôi biết không phải cô nói chuyện một mình, chắc chắn cô đang nói chuyện với ai đó đúng không?"
Tần Thất Bảo vừa định lặp lại câu trước đó thì bị Phó Thành ngắt lời, rồi giọng điệu và thái độ của anh cũng trở nên nghiêm túc chưa từng thấy.
"Lúc trước tôi đã nói với anh... Tôi có thể nhìn thấy quỷ." Cô gái mấp máy môi, yếu ớt mở miệng nói.
Cô đoán bác sĩ Phó hỏi cô như vậy chắc chắn là do nhìn thấy thứ gì đó không sạch sẽ ở dưới tầng, chỉ có điều khi đó cô bị nữ quỷ áo trắng bóp cổ đến nỗi ngất đi, mắt mờ nên không để ý.
Phó Thành: "Vậy lúc nãy có quỷ bóp cổ cô?"
Tần Thất Bảo gật đầu: "Ừm!"
Phó Thành: "Tối qua cô hất đổ hộp cơm, mất kiểm soát cũng do thấy quỷ?"
Tần Thất Bảo gật đầu như giã tỏi: "Ừm ừm!"
Phó Thành: "Vậy lúc trước cô nhảy từ lầu 3 xuống cũng là do bị quỷ dọa?"
Lúc này Tần Thất Bảo mới lắc đầu: "Không phải, là chúng nó đẩy tôi xuống!"
...
Phó Thành hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cẩm thấy thế giới quan của mình có dấu hiệu sắp sụp đổ, sống hơn hai mươi năm, vậy mà anh lại không hề biết trên thế giới này thật sự có quỷ tồn tại.
"Cô có thể chứng minh những lời mình nói là thật mà không phải ảo giác không?" Anh biết rõ những thứ kia không thể giải thích bằng khoa học, nhưng vẫn không thể không hỏi, vẫn muốn đấu tranh lần cuối.
"Tiểu Vũ, em có thể hiện hình không?"
Tần Thất Bảo nghe vậy có hơi buồn rầu, khổ sở suy nghĩ trong chốc lát, bỗng hai mắt sáng rực, ngoảnh lại nhìn về phía tiểu quỷ đang chơi trò bay lòng vòng trên không trung.
Lúc nãy Lưu Tiểu Vũ kể cho cô nghe chuyện nó trở về báo thù, nó nói không chỉ hù chết Vương Kiến Quốc mà lúc đi còn chào tạm biệt với mẹ mình, nếu như thế, vậy chắc chắn nó có thể hiện hình trước mặt người khác.
"Tất nhiên là có thể, nhưng nếu em hiện hình trước mặt anh ta thì có thể bị... tiêu diệt hay không?"
Tiểu quỷ ngừng xoay vòng, hơi hơi sợ nhìn chằm chằm Phó Thành đang tỏa ra kim quang.
Thật ra thì con nữ quỷ ở lầu dưới vì đã từng giết người nên sức mạnh cao hơn nó rất nhiều, nhưng khi bị kim quang của người này chiếu rọi một cái, con quỷ kia chỉ có thể bị nó đè đầu đánh, có thể thấy người này ghê gớm cỡ nào!
"Không đâu, em là em trai của chị, bác sĩ Phó sẽ không làm em bị thương." Tần Thất Bảo cam đoan.
Thế là Tần Thất Bảo ra hiệu, Phó Thành quay ra sau nhìn lên không trung, sau đó liền thấy một luồng khí đen lượn lờ, một thằng nhóc cỡ 6, 7 tuổi đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.
"Chào bác sĩ Phó, em là Lưu Tiểu Vũ."
Lưu Tiểu Vũ hiện hình xong lập tức nở nụ cười mà nó cho là rực rỡ, dễ thương nhất.
"Nhóc là quỷ?"
Phó Thành nhìn thấy nó thì vô thức hỏi, nhưng vừa hỏi xong liền hối hận, mặt đứa bé này tái xanh không chút hồng hào, còn bay lơ lửng giữa không trung, thì sao có thể là người, chắc chắn là quỷ không thể nghi ngờ!
"Bác sĩ Phó, Tiểu Vũ nó mới 7 tuổi, rất tội nghiệp, bị bố dượng hại chết nên biến thành quỷ, nó còn giúp tôi đuổi quỷ nữa!" Tần Thất Bảo nói tốt với Phó Thành giúp nó.
Tiểu quỷ nghe vậy vô cùng cảm động nhìn Tần Thất Bảo, quyết tâm sau này sẽ ngoan ngoãn làm em trai cô, làm tròn bổn phận, đuổi cổ từng con quỷ không có ý tốt, để không phụ lòng chị nó.
Phó Thành nhìn Lưu Tiểu Vũ, mặt không cảm xúc nhưng nội tâm đã là gió gào bão lớn, thì ra đây là quỷ, thì ra quỷ có hình dáng thế này!
Lưu Tiểu Vũ không hiện nguyên hình nên lúc này nó không khác gì một đứa trẻ bình thường, ngoại trừ sắc mặt hơi tái xanh, cũng rất dễ thương, không đáng sợ chút nào.
"Chờ một chút, để tôi bình tĩnh lại đã."
Phó Thành đỡ trán ngồi xuống lần nữa, tuy rằng quỷ cũng không đáng sợ lắm nhưng anh vẫn không thể nào bình tĩnh được, cảm thấy thế giới quan mà mình dựng lên bao lâu nay đã sắp sụp đổ, cần gầy dựng lại.
"Vì vậy, bác sĩ Phó, tôi thật sự không bị bệnh, tôi cũng không bị tâm thần phân liệt, việc tôi thấy quỷ không phải là ảo giác mà là sự thật!"
Tần Thất Bảo lại vô cùng kích động, đi tới cầm ta anh lắc lắc nói.
"Nhưng lúc trước khi cô làm kiểm tra..." Phó Thành thấy suy nghĩ của mình có chút rối loạn.
"Lúc đó mỗi lần tôi đi kiểm tra tinh thần đều có quỷ tới hù tôi, sao có thể kiểm tra chính xác được!" Tần Thất Bảo vô cùng oan ức.
"Bác sĩ Phó, giờ anh cho tôi cho kiểm tra một lần nữa đi, lần này có Tiểu Vũ giữ cửa, sẽ không có quỷ tới hù tôi, nếu như kết quả kiểm tra là bình thường thì cho tôi xuất viện được không?"
"Kiểm tra thêm lần nữa thì không thành vấn đề, nhưng cô muốn xuất viện ngay thì phỏng chừng không được." Phó Thành trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chấp nhận sự thật là có quỷ tồn tại, đè cảm xúc hỗn loạn lại, vô cùng kiên nhẫn giải thích với cô.
"Coi như tôi có đem kết quả kiểm tra cho viện trưởng xem, ông ta cũng sẽ không tin cô hết bệnh hoàn toàn, trừ tôi ra, những người khác cũng sẽ không tin, càng không thể làm thủ tục xuất viện cho cô."