"Vũ, em cho rằng Thất Bảo thực sự là thiên sư sao?"
Thấy tiểu quỷ chạy tới nói xen vào, Phó Thành quay đầu đi, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
"Thật mà! Tối hôm đó em còn bị Thiên sư tỷ tỷ đánh nữa đấy, một chỉ quyết kia của chị ấy quá lợi hại rồi!"
Lưu Tiểu Vũ quay đầu lộ ra cái gáy của mình, duỗi tay chỉ vào một chỗ sát cổ: "Đây, hai người xem nè, đã qua lâu như vậy mà vẫn còn đau đấy, khẳng định vẫn để lại dấu vết."
"Để anh nhìn thử." Phó Thành bước lên phía trước, muốn tự mình nhìn xem, kết quả tiểu quỷ vừa liếc mắt nhìn anh liền sợ tới mức nhanh chóng chạy mất.
"Bác sĩ Phó anh có thể đứng xa một chút hay không, kim quang trên người anh chiếu tới chỗ em rồi..." Tiểu quỷ run run nói.
Phó Thành: "..." Thôi được, dù sao thị lực của anh tốt, vậy thì đứng xa một chút.
Lăn lộn nửa ngày, rốt cuộc Phó Thành cũng nhìn thấy được miệng vết thương trên đầu Lưu Tiểu Vũ, tuy rằng đã sớm khép lại, nhưng vẫn còn lưu lại sẹo, vết sẹo cũng không giống như người bình thường bị thương, là màu trắng.
"Đây thực sự do em đánh sao?" Tần Thất Bảo có chút kinh ngạc hỏi.
Lúc trước tiểu quỷ nói với cô, cô vốn dĩ không tin, cũng không để trong lòng, nhưng qua mấy ngày ở chung, cô biết đứa nhỏ này sẽ không nói dối. Hơn nữa thái độ của nó đối với cô sau khi bị thương tối hôm đó cùng với sáng ngày hôm sau liền thay đổi 360 độ, cho tới bây giờ cũng là cung kính, cho nên nhắc tới chuyện này không thể không làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.
"Bằng không còn có ai nữa chứ, nếu em cùng con quỷ khác đánh nhau, cũng sẽ không lưu lại dấu vết như vậy, đây là bị đạo pháp đánh." Lưu Tiểu Vũ vò đầu ủy khuất nói.
"Chị, chị một chút ấn tượng cũng không có." Tần Thất Bảo sờ sờ cái mũi, vẻ mặt mờ mịt.
Lưu Tiểu Vũ nghe vậy không còn gì để nói, chuẩn xác mà nói là không dám nói lời nào, bởi vì tối ngày hôm đó Thiên sư tỷ tỷ bị nó dọa khóc, ngay cả cơm cũng ném đi không ăn, còn bị y tá tiêm thuốc an thần, hoảng sợ quá mức mới niệm ra được một chỉ quyết này, không nhớ cũng bình thường thôi.
"Ngày mai anh xin phép dẫn em tới bệnh viện số 2 chụp phim, xem xem có cách nào giúp em khôi phục trí nhớ không." Phó Thành lo lắng nói.
"Bác sĩ Phó, vì sao anh lại để ý việc em có phải thiên sư hay không như vậy, có phải em không phải anh liền không quan tâm em nữa đúng không?" Tần Thất Bảo quay lại chủ đề trọng điểm lúc trước.
"Cái đầu nhỏ này của em suy nghĩ cái gì thế! Là anh đang lo lắng cho em, Chân Nguyên đạo trưởng nói người thường mở mắt âm dương, sau ba tháng chắc chắn sẽ chết, anh sợ em sẽ xảy ra chuyện."
Phó Thành nghe được lời cô nói, dở khóc dở cười giơ tay gõ cái trán của cô, một tay kéo cô vào trong lòng, mạnh mẽ ôm lấy: "Cho dù anh không để ý đến ai đi nữa, cũng sẽ không thể không để ý tới em, điều này anh có thể bảo đảm."
"Vậy anh mở mắt âm dương sẽ không có việc gì chứ?!" Tần Thất Bảo từ trong lòng anh giãy dụa chui ra, ngẩng đầu lo lắng hỏi.
"Anh cũng không phải người thường, trên người anh có kim quang, chẳng phải lệ quỷ đều sợ sao?" Phó Thành nâng tay lên, chiêm ngưỡng năng lực của chính mình, lệ quỷ "Lưu Tiểu Vũ" sợ tới mức nhanh như chớp lui tới góc tường,
*
Tới 8 giờ rưỡi tối, dưới sự đề nghị của Phó Thành, hai người một quỷ tính toán đi ra ngoài tìm xem nơi mà nữ quỷ áo trắng kia rơi xuống, kết quả tìm từ 8 giờ rưỡi đến gần mười giờ, từ khu nội trú tầng 7 tìm xuống tầng 1, cũng không tìm được bóng dáng con quỷ kia, nhưng lại tìm được không ít những con quỷ khác.
"Thất Bảo, bác sĩ Phó, hai người đang tìm gì bên ngoài này vậy?"
Từ tầng 7 xuống tầng 1, lại từ tầng 1 trở lại tầng 7, y tá trực ban khu nội trú mấy tầng nhìn thấy hai người vài lần, gặp lại hai người liền nhịn không được hỏi.
"Thất Bảo nói buổi sáng cô ấy làm rớt một cái vòng cổ bạc, buổi tối vừa hay ít người, tôi giúp cô ấy đi kiếm." Cửa cầu thang tầng 7, Phó Thành lôi kéo tay Tần Thất Bảo, trả lời y tá đối diện.
"Vậy tìm được chưa?" Y tá đó hỏi.
"Không thấy, chắc là bị người khác nhặt rồi." Phó Thành tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu.
...
Trở lại phòng bệnh, Phó Thành lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chân Nguyên đạo trưởng, hỏi mua hai tấm bùa hộ mệnh, để Tần Thất Bảo mang theo trên người.
Không tìm được nữ quỷ áo trắng hại người này, anh thủy chung lo lắng, sợ lúc anh không có mặt đối phương sẽ lợi dụng cơ hội, làm tổn thương Tần Thất Bảo.
""Bùa hộ mệnh?"" Tần Thất Bảo thấy tin nhắn trên điện thoại của Phó Thành, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chân chạy tới trước tủ cầm cái túi ra, từ trong đó lấy ra một lá bùa.
""Trong này có rất nhiều lá bùa, nói không chừng còn có cả bùa hộ mệnh, Tiểu Vũ em có biết cái nào là bùa hộ mệnh không?""
""Không, không có cái nào là bùa hộ mệnh cả, tất cả đều là loại bùa công kích."" Lưu Tiểu Vũ lắc đầu, nhìn một đống bùa này, sắc mặt có chút trắng bệch.
Trong tay cô cầm hơn 10 lá bùa, có 7 tấm là Ngũ Lôi phù, 2 tấm là Thiên Lôi phù, 1 tấm Địa Lôi phù, 1 tấm Nhiếp Hồn phù và 3 tấm Phá Tà phù.
Những lá bùa này đều vẽ vô cùng cẩn thận, nỗi một nét đều vẽ vô cùng hoàn mỹ, người hiểu biết hay quỷ chỉ cần liếc mắt một cái sẽ biết là xuất từ tay của Thiên sư, nếu dùng bùa này kết hợp với chú ngữ và đạo lực kích hoạt, lệ quỷ áo trắng kia căn bản không phải đối thủ!
Đương nhiên, điều kiện trước tiên chính là dùng đạo lực của Thiên sư, nhưng nếu người thường dùng chú ngữ, cũng có thể miễn cưỡng kích hoạt, nhưng mà lực công kích sẽ yếu đi một nửa.
""Thiên sư tỷ tỷ, nếu không chị để bác sĩ Phó hỏi đạo sĩ kia một chút xem ông ta có biết chú ngữ Thiên lôi phù hay không? Biết chú ngữ rồi chị có thể kích hoạt lá bùa, nói không chừng còn có thể nhớ lại cái gì."" Lưu Tiểu Vũ đề nghị nói.
""Có đạo lý, để tôi gửi tin nhắn hỏi một chút."" Tần Thất Bảo còn chưa có phản ứng kịp, hai mắt Phó Thành trước tiên đã sáng ngời, cúi đầu soạn tin nhắn gửi đi.
*
Lúc này Chân nguyên đạo trưởng vừa về biệt thự không lâu, còn ngồi trong phòng khách nghiên cứu "Bí pháp", ngay sau đó nhìn thấy tin nhắn của Phó Thành.
""Chú ngữ Ngũ lôi phù? Tiểu tử này sao bỗng nhiên lại muốn cái này?"" Ông ta cầm điện thoại dựa ra sau ghế sô pha, đẩy mắt kính, cẩn thận nhìn lại tin nhắn một lần, xác nhận bản thân không có nhìn lầm.
""Sự phụ, con thấy tên đó rất dễ lừa gạt, nói không chừng là hắn nhặt được "bí tịch" muốn vụng trộm học thành tài, cho nên mới không bái ngài làm sư phụ, nếu không làm sao có được Ngũ Lôi phù chứ.""
Nghiêm Lỗi vừa vặn từ trong phòng đi ra lấy đồ, nghe được lời của ông nói, nên nhịn không được chen miệng vào nói.
""Bí tịch nào có thể dễ dàng nhặt được như vậy?! Hơn nữa Ngũ Lôi phù chính là loại phù thuật công kích của nhất phái, nếu theo lời con nói, vậy thì hắn nhặt được Mao Sơn hay là Long Hổ tông, bí tịch Các Tạo sơn?
Lão nhân ngẩng đầu trừng mắt nhìn đồ đệ của mình một cái, cảm thấy đầu của hắn bị cửa kẹp hỏng, ý tưởng hoang đường như vậy cũng có thể nghĩ ra được.
""Con chỉ tùy tiện nói thôi, sự phụ ngài đừng coi là thật."" Nghiêm Lỗi bất dắc dĩ giơ hai tay lên, cầm đồ lên trở về phòng.
Lão nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cách cửa phòng mắng hắn vài câu, sau đó lại cúi đầu xem điện thoại, kết quả khi nhìn thấy tin nhắn mới thì ngây ngẩn cả người, bời vì đối phương trả lời lại, Ngũ Lôi phù này thật sự là hắn nhặt được!
Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy chứ! Còn có thể nhặt được Ngũ Lôi phù?!"
Tin tức này thật sự làm ông ta khiếp sợ, lẳng lặng nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn một lúc lâu, Chân Nguyên đạo trưởng mới trả lời, lại hỏi Phó Thành nhặt được ở chỗ nào.
Ngồi trong phòng khách gửi tin nhắn, nói chuyện hơn nửa tiếng, cuối cùng lão nhân nghĩ, hay là nói chú ngữ Ngũ Lôi phù cho hắn biết, mặc dù trong lòng hoài nghi Tần Thành này có phải là kẻ lừa đảo do phái địch phái tới không, có điều ông ta cảm thấy kế hoạch của mình vô cùng hoàn mỹ, nếu đúng là kẻ địch thì cũng đã đến sai thời điểm rồi, có gì cứ bắt lấy là được!
Hiện tại, quan trọng nhất chính là lừa gạt lòng tin của Tần Thành, hoặc để cho hắn cảm thấy bản thân mình dễ gạt, tự động đưa tới cửa.
...
Phía bên này, có được chú ngữ, Phó Thành liền đưa điện thoại cho Tần Thất Bảo, để cô xem tin nhắn, xem xem có nhớ lại chút gì không.
""Chú ngữ này đọc lên còn thật có vần."" Tần Thất Bảo cầm lấy điện thoại cẩn thận nhìn một lần, cảm thấy thật thú vị.
""Không nhớ ra cái gì sao?"" Phó Thanh hỏi.
"Không có."" Tần Thất Bảo nhìn một lần nữa, cố gắng nghĩ nghĩ, trí nhớ trước đây vẫn trống rỗng, không nhớ ra cái gì cả.
"Vậy thì không cần nghĩ, em thử xem có thể kích hoạt Ngũ Lôi phù này hay không."" Phó Thanh an ủi vỗ vai, sau đó đặt một tấm Ngũ lôi phù trước mặt cô, ý bảo cô đọc chú ngữ thử xem.
""Thiên sư tỷ tỷ, em mang Tiểu Khả với Tiểu Ái ra ngoài trước!""
Lưu Tiểu Vũ nghe vậy giật cả mình, mỗi tay nắm một anh linh bỏ chạy ra khỏi phòng bệnh, đến cửa còn lo lắng, trực tiếp bay qua lan can, bay xuống dưới tầng.
Tần Thất Bảo bây giờ mất trí nhớ, không biết kích hoạt bùa đúng cách, nếu cô không cẩn thận vận dụng hết đạo lực, ném Ngũ Lôi phù cấp bậc Thiên sư về phía cửa, vậy thì nó và Tiểu Khả Tiểu Ái đều chịu nạn rồi!
"Tiểu Khả? Tiểu Ái?" Nghe thấy hai cái tên, Phó Thành có chút nghi hoặc nhìn về thiếu nữ bên cạnh, dò hỏi.
""Anh nói cái đó, là Tiểu Vũ đặt tên cho hai anh linh, nó cảm thấy anh linh chết cũng chưa có tên thật đáng thương, nên lấy hai cái tên "Tiểu Khả" và "Tiểu Ái" để phân biệt, hợp lại chính là "Đáng yêu"."
Tần Thất Bảo giải thích nói, cô thấy tiểu quỷ đặt tên không sai, tiểu anh linh không có oán khí, nhìn qua không khác gì trẻ con bình thường, chỉ trừ làn da có chút trắng, bộ dáng xác thực đáng yêu.
""Được rồi, giờ tụi nó đã ra ngoài, em thử đọc chú ngữ này xem."" Phó Thành nghe vậy có chút buồn cười gật gật đầu, chuyển đề tài về lá bùa.
Thiếu nữ nghe vậy cầm lấy Ngũ Lôi phù trước mặt, nắm trong tay, sau đó cúi đầu nhìn tin nhắn, dựa theo chữ trong màn hình đọc, cũng không biết là do căng thẳng hay câu từ xa la, niệm hai ba lần đều niệm sai.
"Không cần căng thẳng, cứ chậm rãi niệm." Phó Thành thấy cô có chút vội vàng luống cuống, liền lên tiếng trấn an nói.
Tần Thất Bảo nắm chặt lá bùa ngón tay hơi hơi dùng sức, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, sau đó mở mắt, một lần nữa nhìn màn hình chậm rãi thì thầm.
"Ngô phụng Lôi Công chi lực, thừa Điện Mẫu chi uy, làm ngô sử Ngũ Hành chi tương, lục giáp chi binh, trảm đoạn bách tà, xua diệt vạn tinh, thỉnh cầu Nam Đẩu lục tinh, Bắc Đẩu Thất Tinh, lập tức tuân lệnh!"
Niệm gần xong chú ngữ, thiếu nữ không tự giác niệm bằng tốc độ nhanh hơn, mang theo vài phần khí thế, lá bùa vàng trong tay không gió mà bay, không khí xung quanh ẩn ẩn dao động vài tia lôi quang màu tím.
Lôi Quang lấp lánh, Tần Thất Bảo cảm thấy sương mù trong đầu che lấp cho tới nay bị đẩy ra, cả người nháy mắt tỉnh táo, tay phải tự động nắm thành chỉ quyết, nhắm thẳng lá bùa trước mặt, rót lực đạo vào, trong lúc nhất thời toàn bộ phòng bệnh 710 cùng ngoài cửa sổ đều là lôi quang mãnh liệt!