Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 39: Nàng dâu lợi hại



Edit: Hồ ly lông xù

""Không sao đâu, bây giờ nên để cô ấy ở khách sạn một thời gian, chờ thêm vài ngày nữa sự tình ổn hơn, mọi việc cũng dễ dàng giải quyết."" Vương Cần nói, ""Thất Bảo, con cứ đi làm việc của con trước đi.""

""Nếu có chuyện gì bác gái có thể liên lạc với con, con thường rảnh vào thứ bảy, đến lúc đó bác có thể gọi cho Phó Thành trước, con còn chưa mua điện thoại."" Tần Thất Bảo gật đầu.

Đã qua nửa năm rồi, số điện thoại của cô không biết đã ngừng hoạt động chưa hay bị người khác mua mất rồi, nếu không tìm được số điện thoại cũ, vậy danh bạ điện thoại phải xin lại từ đầu, thật phiền toái.

""Hai người ra ngoài nói chuyện phiếm đi, để con đi nấu cơm, nếu không, đến tối hai đứa nhỏ không có cơm ăn sẽ đói khóc ầm ĩ lên mất.""

Phó Thành thấy hai người trò chuyện hăng say, vội vàng đẩy bọn họ ra ngoài phòng khách, chính mình ở lại phòng bếp bắt tay vào làm cơm, anh đoán rằng, hiện tại mẹ anh cũng chẳng có tâm trạng nấu cơm, vì vậy cứ để cho Thất Bảo và bà ở bên ngoài vui vẻ trò chuyện với nhau.

...

""Sao hai người lại ra đây?"" Phó Dụ thấy con trai mình vừa đi vào không lâu, ngược lại vợ mình và Thất Bảo đã đi ra, nghi hoặc hỏi.

""Lão Phó a, có cách giải quyết chuyện của Mạnh Na rồi!"" Vương Cần lôi kéo Tần Thất Bảo đi đến ghế sa lon ngồi xuống, sau đó quay đầu nói với Phó Dụ.

""Giải quyết như thế nào? Lại lên mạng tìm kiếm? Tôi đã nói với bà rồi, mấy đạo sĩ trên mạng toàn lừa đảo, lần trước đưa bà một cái bùa hộ mệnh, tôi đã thấy hắn giống tên lừa đảo rồi, bà bây giờ...""

""Lão Phó, ông nói đúng, nó là giả! Ông trở nên thông minh hơn từ khi nào vậy?!"" Vương Cần hào hứng nói.

""Kẻ ngốc cũng nhìn ra được, còn chưa thấy mặt mũi, vừa lên mạng đã yêu cầu người ta chuyển tiền, trước đó tôi đã nói với bà hắn ta là tên lừa đảo rồi phải không? Bà còn không tin."" Phó Dụ hừ một tiếng, nói.

""Ông nói khi nào chứ, chẳng phải hôm nay mới nói sao..."" Vương Cần không muốn tranh cãi về vấn đề này nữa, mà nói sang chuyện Tân Thất Bảo là đạo sĩ cho Phó Dụ nghe.

""Thất Bảo là đạo sĩ? Không phải đạo sĩ sẽ không thể kết hôn sao?"" Phó Dụ kinh ngạc nói.

Tần Thất Bảo: ""...""

""Ba, có phải người đang nhầm chủ đề không?"" Đúng lúc Phó Thành vừa bưng đĩa thức ăn ra khỏi bếp, nghe được lời này có chút dở khóc dở cười hỏi.

""Không lầm, nào có chuyện gì quan trọng bằng chuyện hai đứa kết hôn? Lần trước ba xem một bộ phim truyền hình, trong đó đạo sĩ không thể cùng người khác kết hôn."" Phó Dụ nghiêm túc nói.

""Bác trai, bác cũng nói đó là phim truyền hình mà."" Tần Thất Bảo bất đắc dĩ mở miệng nói.

Nếu không thể kết hôn, thì rất nhiều người sẽ chẳng đưa con mình lên núi học đạo, cô nhớ, bên cạnh Các Tạo Sơn cũng có vài thôn trấn, không ít người muốn tới Các Tạo Sơn bái sư học đạo, một số người trong thôn trấn vẫn giữ tư tưởng phong kiến, muốn con cái lên núi học đạo để sau này có tiền thành gia lập thất.

Đương nhiên, Các Tạo Sơn có thu nhận hay không còn phụ thuộc vào tư chất và tâm tính của đối phương.

""Nói như vậy, cháu vẫn có thể kết hôn cùng con trai ta rồi?"" Phó Dụ nghe vậy hai mắt tỏa sáng, kích động nói.

""Vâng ạ."" Tần Thất Bảo gật đầu.

Phó Thành đứng bên cạnh bàn ăn nghe thấy vậy, không kiềm chế được mà hơi cong khóe môi, Thất Bảo nói có thể cùng anh kết hôn, những lời này phải cẩn thận ghi nhớ, tránh sau này cô lại đổi ý!

""Lão Phó, ông nói gì thế, hấp tấp như vậy cẩn thận dọa con bé sợ!""

Vương Cần trừng mắt liếc nhìn Phó Dụ, chuyện của con trai không gấp được, vất vả lắm mới tìm được một cô gái tốt như vậy, nếu bị bọn họ ép kết hôn sớm, có khả năng dọa con bé sợ hãi chạy mất thì xong đời!

""Đúng đúng, vẫn nên nói lại chuyện vừa nãy, bà nói vấn đề kia có thể giải quyết, bà định giải quyết như thế nào, để Thất Bảo qua đó?"" Phó Dụ nhìn ánh mắt của vợ mình, nhất thời hiểu ý, nhanh chóng nhảy qua chuyện khác.

...

Ba người bắt đầu hàn huyên, trò chuyện một lúc, ánh mắt của Phó Dụ nhìn Tần Thất Bảo hoàn toàn thay đổi!

""Ý cháu là Các Tạo Sơn ở hạ lưu sông Trường Giang?""

""Vâng, chính là chỗ đó ạ."" Tần Thất Bảo gật đầu.

""Bác đã nghe qua về Các Tạo Sơn, nơi đó cũng được coi là danh lam thắng cảnh, lần trước Hiểu Hồng còn bảo ta qua đó chơi, sau đó chỉ có gia đình cô ấy đi, còn chụp lại rất nhiều ảnh."" Vương Cần nhớ lại nói.

""Đối với bên ngoài thì nơi đó đúng là địa điểm du lịch, nhưng đối với người bên trong thì đó giống như cánh cửa bảo vệ nội môn, dù sao bây giờ đa số mọi người cũng chẳng tin vào thần linh ma quỷ, vì vậy trực tiếp lộ ra bên ngoài cũng không tiện, cho dù không phô trương, nhưng người đến gây rắc rối cũng không ít.""

Tần Thất Bảo giải thích, phong cảnh ở Các Tạo Sơn rất đẹp, trước đây, người nước ngoài đến du ngoạn khá nhiều, cho nên bọn họ trực tiếp mở một mảnh đất bên ngoài sơn môn thành một địa điểm du lịch, để cho khách du lịch đến mua vé thăm quan, còn bên trong sơn môn, dưới sự bảo vệ của vỏ bọc bên ngoài lại càng thêm thanh tĩnh, không người nào có thể tùy ý xông vào.

""Hóa ra bên trong có Càn Khôn a!"" Vương Cần và Phó Dụ nghe Tần Thất Thất Bảo giải thích xong đều khiếp sợ, chẳng ai nghĩ tới phía sau một cái địa điểm danh lam thắng cảnh lại cất giấu một bí mật lớn đến vậy.

""Nếu hai bác muốn đi, khi nào rảnh rỗi con có thể dẫn hai người đến đó."" Tần Thất Bảo nói.

Cô nghĩ, sau này, nếu cùng bác sĩ Phó kết hôn rồi, ba mẹ của anh cũng chẳng khác nào ba mẹ của chính mình, dẫn ba mẹ chồng tương lai vào sơn môn đi dạo, như vậy các trưởng lão sẽ không có ý kiến, thậm chí lấy thân phận Thiếu chưởng môn, để mọi người ở lại cũng chẳng có vấn đề gì.

""Vậy thì tốt quá, ở đó chắc là có rất nhiều người tài giỏi?!""

Vương Cần không hiểu cách phân chia cấp bậc trong đạo giáo, cũng không biết Tần Thất Bảo nói cấp bậc Thiên sư xếp ở vị trí nào, bà chỉ cảm thấy Thất Bảo còn nhỏ tuổi mà đã lợi hại như vậy, khẳng định trong Các Tạo Sơn còn rất nhiều người lợi hại hơn cô.

""Con cảm thấy không có mấy người lợi hại như Thất Bảo đâu, cô ấy đã đạt đến Thiên sư, là đẳng cấp cao nhất của đạo sĩ, con nhớ lần trước Bảo Bảo đã từng nói, cô ấy là Thiếu chưởng môn của Các Tạo Sơn, sau này sẽ làm chưởng môn.""

Phó Thành đặt thức ăn ra bàn, vừa sắp xếp vừa quay đầu về phía hai người nói.

Lúc trước quan sát Tần Thất Bảo đối phó với ông chủ tiệm quan tài Lưu Thành và Vương Chấn Nguyên, hai người này tuổi tác đều lớn hơn cô, nhưng thực lực thì kém xa tít tắp.

""Thiếu chưởng môn?!""

""Chưởng môn tương lai?!"

Vương Cần và Phó Dụ nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, đồng thời khiếp sợ nói.

Con dâu tương lai của bọn họ cực kỳ lợi hại a! Lại còn là thiếu chưởng môn của Các Tạo Sơn, tương lai sẽ trở thành chưởng môn, vậy cả tòa Các Tạo Sơn đều là của con bé rồi!

Ban đầu, Vương cần còn có chút e ngại vì Tần Thất Bảo còn quá trẻ tuổi, có thể giải quyết được chuyện ma quái của bạn bà hay không, nhưng giờ đây bà hoàn toàn tin tưởng, thậm chí còn cảm thấy thật may mắn khi tìm được một người lợi hại như vậy giúp đỡ.

Bữa cơm này cả gia đình ăn rất vui vẻ, sau khi ăn xong ba mẹ Phó Thành muốn giữ bọn họ ở lại, nhưng Phó Thành khăng khăng đưa Tần Thất Bảo cùng Phó Hinh trở về, nói rằng họ đã bận rộn cả một ngày rồi, cần phải về nhà nghỉ ngơi.

Vương Cần và Phó Dụ thấy vậy cũng không ngăn cản, hai người tiễn bọn họ đến cổng biệt thự, thấy con trai lái xe rời đi mới quay vào nhà.

Sau khi quay lại biệt thự, Vương Cần nhanh chóng gọi cho người bạn tốt của bà, người đó nghe tin có người có thể giúp đỡ giải quyết vấn đề trong nhà, không nói hai lời ngay lập tức chuyển hai trăm ngàn nhân dân tệ tiền thù lao, hẹn sẽ đến nhà vào chiều thứ bảy.

...

Mà phía bên này, dọc đường đi, Phó Hinh cảm thấy Tần Thất Bảo rất tốt bụng, bắt đầu quấn quýt lấy cô.

""Dì ơi, khi nào người sẽ kết hôn với chú con vậy, con muốn ăn bánh kẹo cưới!""

Xe chạy đến bãi đỗ xe dưới lòng đất ở khu nhà Phó Thành đang sống, ba người xuống xe, Phó Hinh nhanh chóng chạy đến kéo tay Tần Thất Bảo, vừa đi vừa nhảy nhót hỏi thăm.

""Kết hôn? Khụ khụ.... còn hơi sớm."" Tần Thất Bảo sửng sốt, sau đó mặt đỏ hồng liếc nhìn Phó Thành, ho khan hai tiếng nói.

""Còn sớm? Sao lại sớm, hai người không thể lập tức kết hôn sao?"" Phó Hinh không hiểu, nắm tay cô lắc lắc, không buông tha mà hỏi thăm.

""A Di còn chưa đến tuổi kết hôn, nếu Hinh Hinh muốn ăn kẹo thì ngày mai chú sẽ mua cho con ăn."" Phó Thành không cho Phó Hinh quấy Tần Thất Bảo nữa, anh bước về phía bọn họ, một tay bế con bé lên.

""Được a! Chú, con muốn ăn rất nhiều kẹo, đặc biệt là loại có nhân bên trong!"" Phó Hinh nghe được có kẹo để ăn, ngay lập tức hưng phấn duỗi bàn tay nhỏ bắt đầu đếm các loại kẹo.

""Được, loại nào cũng mua, nhưng một ngày chỉ được ăn tối đa ba viên kẹo, nếu không... sẽ sâu răng, còn nếu con không nghe lời, chú sẽ nói với ba mẹ con đưa con về nhà."" Phó Thành nghiêm túc nói.

""Con hứa, chỉ ăn ba viên!"" Phó Hinh chăm chú gật đầu.

...

Ba người đi thang máy từ tầng hầm lên tới tầng hai mươi bảy, sau đó Phó Thành mở cửa phòng dẫn hai người bọn họ đi vào.

""Bác sĩ Phó, nhà của anh thật to, còn rất cao, từ đây nhìn xuống phong cảnh vô cùng đẹp.""

Tần Thất Bảo vừa vào cửa, thay đôi dép bông có lông xù màu hồng đi trong nhà mà Phó Thành đặc biệt chuẩn bị, sau đó chạy đến bên cửa số sát đất phía bên kia phòng khách.

""Phong cảnh không tệ, anh cố tình mua sát vùng ngoại ô, mặc dù đi làm hơi xa một chút, nhưng môi trường ở đây rất tốt."" Phó Thành đóng cửa, sau đó bước tới chỗ cô.

Phong cách thiết kế phòng khách cũng khá đơn giản và trang nhã, khá giống với tích cách của Phó Thành, phía trước cửa số sát đất là sàn gỗ được dựng cao lên khoảng chừng mười phân, trông nó giống như một cái đài trong phòng khách, bên trên đặt một chiếc bàn và hai cái ghế, cửa sổ toàn bộ là mặt kính, có thể nhìn bao quát toàn bộ khung cảnh phía dưới.

Bình thường ngồi nơi đây uống trà hoặc dùng máy tính đều là một lựa chọn tốt, đặc biệt thoải mái và thanh nhã.

""Em rất thích nơi đây."" Tần Thất Bảo nhìn phía ngoài cửa sổ, bên ngoài có một dòng sông, hai bên bờ trải đầy cây xanh, bởi vì nhìn từ trên cao xuống, cây cối và dòng sông khá nhỏ bé.

""Buổi tối, hai bên bờ sẽ có ánh đèn, lúc đó em sẽ thích nó hơn."" Phó Thành cười nói, Thất Bảo có thể thích là tốt rồi.

""Dì ơi, dì không đi xem phòng sao? Ngày hôm trước chú dọn dẹp phòng cho dì, đến cơm tối cũng quên ăn luôn!"" Phó Hinh chạy tới bên cạnh Tần Thất Bảo, kéo tay cô, dẫn cô chạy tới đầu bên kia.

""Thật ư?"" Tần Thất Bảo kinh ngạc nói, đồng thời trong lòng cũng có chút mong chờ, căn phòng mà bác sĩ Phó tự tay sắp xếp cho cô trông như thế nào.

""Đương nhiên là thật! Con đã nhắc chú nhiều lần! Đến lúc ăn tối thì đã thành ăn khuya rồi!"" Phó Hinh cười hì hì nói.