Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 47: Gặp mặt ác quỷ



Edit: cầm thú

Tần Thất Bảo không cha không mẹ, từ nhỏ ở trên Các Tạo Sơn, học giả trong nội môn tuổi đều rất nhỏ, thường xuyên có sư huynh sư tỷ tới dạy cho bọn họ đọc sách viết chữ, đợi bọn họ biết được kha khá chữ rồi mới để bọn họ chính thức học đạo thuật.

Học đạo thuật không đơn giản, đầu tiên phải đọc rất nhiều sách lý luận tri thức, không kể tới phương diện vẽ bùa, đọc chú ngữ rồi thi pháp, cho nên nếu như không biết chữ, căn bản không học được, trừ khi có một người có chuyên môn đứng bên cạnh cầm sách hỗ trợ, tất nhiên việc này là không thể.

"Thím nhỏ, có phải con cần phải biết chữ trước hay không?"

Phó Hinh là đứa trẻ thông minh, vừa nghe Thần Thất Bảo nói như vậy liền biết bản thân phải học chữ trước, nếu không thì khi học đạo thuật sẽ có chút khó khăn.

"Tốt nhất là nên biết chữ, cho dù con ghép vần lại để đọc, nhưng có mấy văn tự hình dáng liên quan tới phù chú con không thể tách ra được." Tần Thất Bảo gật đầu nói.

"Nhưng hiện tại không cần gấp, trong khoảng thời gian này ta sẽ chỉ cho con phương diện tri thức, có đôi khi không cần đọc sách, trước tiên nói cho con nghe về quan hệ giữa Đạo môn với Âm Dương hai giới."

Giống như Các Tạo Sơn, Mao Sơn, Long Hổ Sơn những phái này đều có người sinh sống xung quanh, đều là mưa dầm thấm lâu, cho dù không có thiên phú bẩm sinh, cũng biết được tình huống giữa Âm Dương hai giới, mà Phó Hinh lại sống ở Yên Kinh, hoàn toàn không tiếp xúc với những thứ này, cho nên phải kể cho con bé hiểu.

Phó Hinh nghiêm túc gật đầu, trong lòng quyết tâm nhất định phải học đánh vần thật giỏi, tranh thủ học giỏi để mẹ đưa lên cao một lớp, là có thể biết thêm nhiều chữ.

Vì thế tối hôm đó trước khi đi ngủ, Tần Thất Bảo kể cho Phó Hinh nghe một chút chuyện Địa Phủ, cô bé nghe rất hăng say, đến giờ đi ngủ vẫn còn rất phấn chấn, bị Phó Thành mạnh mẽ lôi kéo mới chịu về rửa mặt đi ngủ.

...

"Thất Bảo, em thật sự muốn dạy đạo thuật cho Hinh Hinh?"

Lừa Phó Hinh đi ngủ xong, Phó Thành mới đóng cửa phòng lại, thấy Tần Thất Bảo đang trong phòng vệ sinh đánh răng, anh đi tới cửa nhẹ giọng hỏi.

"Đúng vậy, ùng ục..."

Miệng Tần Thất Bảo đầy bọt, uống một hớp đang định súc miệng, há miệng ra chưa kịp nhổ đã nuốt thẳng xuống, lập tức ngây ngẩn cả người.

"Phốc." Phó Thành đứng ngoài cửa, nhịn không được cười ra tiếng, thấy vẻ mặt cô gái oan ức nhìn mình chằm chằm, liền tiến lên xoa đầu cô, một bên cầm lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau bọt và nước trên miệng của cô.

"Buổi tối em xem thử rồi, cảm thấy Hinh Hinh rất có thiên phú, hơn nữa con bé thích như vậy, có thể dạy cho con bé một chút."

Tần Thất Bảo lấy lại tinh thần, buồn bực súc miệng lần nữa, sau đó trả lời vấn đề của Phó Thành.

"Vậy thì trước mắt dạy cho nó một chút, xem tình hình học tập của nó như thế nào, có kiên nhẫn hay không, anh sợ Hinh Hinh mau chán, không muốn học nữa, đến lúc đó liền phá hư sách của em." Phó Thành nói.

"Yên tâm đi, trong lòng em có chừng mực." Tần Thất Bảo gật đầu.

Cô đã sớm tính toán xong, Phó Hinh đang đi nhà trẻ, ở độ tuổi này dễ dàng thích thú đối với thứ gì đó, bây giờ cô dạy cho cô bé nền tảng, chờ cô bé lớn hơn một chút, nhận thức rõ ràng, nếu không còn yêu thích đạo thuật nữa, cô liền dừng ở tại bước này.

Sáng hôm sau, Phó Thành vốn nhân dịp chủ nhật rãnh rỗi muốn dẫn hai người đi chơi, kết quả Tần Thất Bảo từ chối.

"Ngày hôm qua quên nói, hôm qua em nhận một nhiệm vụ, hôm nay muốn qua bên kia xem thử, anh dẫn Hinh Hinh đi chơi đi." Tần Thất Bảo giải thích. "Nhanh như vậy đã nhận nhiệm vụ rồi? Nhiệm vụ khó không?" Phó Thành nghe vậy nhíu mày, có chút lo lắng.

"Em không rõ lắm, đi xem mới biết được, tiền công rất cao." Tần Thất Bảo không nói việc hai chân nhân đi trước không giải quyết được chuyện này, sợ khiến Phó Thành lo lắng.

"Hay là anh chở em đi, có gì anh sẽ giúp em." Anh suy nghĩ một hồi, mở miệng nói.

"Anh không biết đạo thuật thì đi làm gì?" Tần Thất Bảo uống một ngụm sữa, nghe anh nói như vậy, vội vàng đặt cái ly xuống, phản bác.

"Em quên trên người anh có kim quang sao? Lệ quỷ cũng kiêng kị kim quang này." Phó Thành chỉ chỉ chính mình.

"Vậy nếu anh đi theo em qua bên kia, Hinh Hinh phải làm sao?"

Tần Thất Bảo sững sốt, cô thật sự đã quên, hai người ở chung một chỗ, bản thân mình có thói quen nhìn trên người anh có kim quang, nên lúc này không nhớ anh lợi hại như thế nào.

"Con qua nhà bà nội, thím nhỏ cho con sách ghép vần là được rồi, con qua đó đọc sách." Phó Hinh rất hiểu chuyện mở miệng nói.

"Đúng, để Hinh Hinh qua nhà ba mẹ anh là được rồi, trong nhà có bảo mẫu, có thể chăm sóc con bé." Phó Thành đồng tình, so với việc quấy rầy cha mẹ, anh càng lo lắng an toàn của Tần Thất Bảo hơn.

...

Vì thế sự tình cứ quyết định như vậy, ba người ăn sáng xong, thu dọn đồ rồi ra ngoài, Phó Thành lái xe đến hiệp hội Đạo Môn, Tần Thất Bảo vào trong lấy ra hai quyển sách, sau đó đưa cho Phó Hinh rồi tiễn cô bé đến biệt thự, xong mới đi tới chỗ nhiệm vụ.

"Người nhà này đã di chuyển sang chỗ khác ở, bởi vì họ không muốn hàng xóm biết bọn họ kì lạ."

Chạy xe ra khỏi nội thành, chạy tới một chỗ khá hẻo lánh ở Yên Kinh là Bắc Giao, trên một cái trấn kia, tìm thấy một dãy nhà, dựa theo biển số nhà bọn họ đi tới trước một căn nhà.

"Căn nhà này khá rộng, có lẽ không ít người ở." Phó Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn nhà trước mặt.

Mặc dù nhà cửa cũ kỹ, nhưng diện tích rất rộng, có lẽ là do tự xây dựng, mục đích cho nhiều người ở, vừa hay lại phù hợp cho người ta qua tránh nạn.

"Em nói phù dâu kia cũng ở trong này sao?" Phó Thành hỏi.

Lúc ở trên xe Tần Thất Bảo đã kể lại tình huống nhiệm vụ lần này cho Phó Thành, bao gồm cả việc phù dâu bị nhốt trong phòng dùng bùa trấn trụ.

"Ở đây luôn, phù dâu với cô dâu là bà con xa, cô ấy xảy ra chuyện, người nhà đều chạy tới, không dễ dàng đưa về, nên nhốt ở đây." Tần Thất Bảo nói.

"Chúng ta tới gõ cửa, vào trong xem thử." Phó Thành kéo tay cô gái đi đến trước cửa, xong giơ tay gõ cửa.

Sự việc này ngoài mặt thì không nhìn thấy vấn đề gì, chỉ khi gặp mặt hai người nổi điên kia mới phát hiện được vấn đề.

...

"Hai người là người tiếp nhận nhiệm vụ?"

Gõ một hồi mới có người ra mở cửa, bên trong một người đi ra, có chút cảnh giác đánh giá Phó Thành và Tần Thất Bảo.

"Đúng vậy, hiện tại chúng tôi có thể vào trong được chưa?" Vẻ mặt Tần Thất Bảo không chút cảm xúc, chỉ lạnh nhạt mở miệng nói.

"Được." Người nọ tránh ra, để cho hai bọn họ đi vào, sau đó đóng cửa, đi theo hai người vào trong.

Trong phòng rất nhiều người, nhìn thấy có người tới liền giống như ong vỡ tổ vội vàng bao vây hai người, sắc mặt tất cả bọn họ đều mệt mỏi lo âu.

"Hiệp hội gửi tin nhắn nói có một người tiếp nhận nhiệm vụ lần này, là Thiên Sư, các người..."

Nhìn thấy rõ bộ dáng hai người xong, sắc mặt mấy người này đều không tốt lắm, người đàn ông trung niên đứng đầu càng không nhịn được mở miệng nói, tất nhiên không quá tin tưởng một trong hai người nam nữ trẻ tuổi trước mặt chính là Thiên Sư.

Hai vị đạo sĩ lần trước tới là chân nhân, mặc dù không phải quá già, nhưng đều là người trung niên, sau đó khi nói chuyện với nhau bọn họ cũng nhắc tới Thiên Sư, nói tấn chức Thiên Sư khó như lên trời, trong hiệp hội cũng không có mấy người là Thiên Sư, hơn nữa đều không ở trong Yên Kinh, vấn đề của bọn họ rất khó giải quyết.

Sau khi hiệp hội Đạo Môn gửi tin nhắn nói có một Thiên Sư nhận "nhiệm vụ" của bọn họ, mọi người bên này đều vô cùng vui mừng, chuyện vui biến thành thế này, tâm tình hai nhà đều rất tệ, hi vọng mau chóng giải quyết.

Nhưng nhìn hai người trước mặt, cho dù là ai cũng không giống Thiên Sư... Tất nhiên, dựa theo tuổi tác mà phán đoán.

"Là tôi nhận nhiệm vụ, đây là bạn của tôi, tôi nhờ anh ấy đến giúp đỡ." Tần Thất Bảo lạnh lùng nói.

Tình huống này không hề nằm ngoài dự đoán, trước kia đi làm nhiệm vụ cũng thường xuyên xảy ra, nhất là thời điểm vừa mới tấn chức Thiên Sư, dù sao một năm trước vẻ ngoài của cô cũng rất non nớt, so ra bộ dạng còn nhỏ hơn với bạn cùng lứa.

Vì thế cô luôn không thích loại "nhiệm vụ" nhìn mặt mà bắt hình dong, hiệp hội Đạo Môn là cái gì nếu bọn họ đã tìm tới dĩ nhiên phải hiểu rõ, không có khả năng cho đạo sĩ không thực lực đi tiếp nhận nhiệm vụ, đó là trái với quy tắc.

Cho nên thời điểm đối mặt với những tình huống này, tâm tình của Tần Thất Bảo sẽ không tốt, cũng không kiên nhẫn nói chuyện với bọn họ, cô vào thẳng chủ đề.

"Muốn giải quyết vấn đề thì dẫn tôi tới gặp người."

"Bác hai, chúng ta cùng nhau dẫn bọn họ đi?"

Lúc này, cho dù bọn họ không tin Tần Thất Bảo cũng không còn cách nào khác, có người đồng ý nhận nhiệm vụ đã là tốt lắm rồi, kể từ khi hai vị đạo sĩ kia rời đi, hơn hai mươi ngày rồi không có chút động tĩnh.

"Đi thôi, phù dâu là cháu gái tôi, hiện tại đang ở dưới tầng hầm." Một người đàn ông trung niên cao gầy nói.

Tần Thất Bảo và Phó Thành nhìn mấy người đi xuống, không nói nhiều lời liền đi theo, phía sau còn có ba bốn người, trong đó chỉ có thanh niên đi đằng trước là mở miệng nói chuyện, vẻ mặt có vẻ hiền hòa.

Đi xuống tầng hầm đi xuống mấy bậc thềm, trong quãng đường ngắn này, thanh niên chủ động giải thích cho Tần Thất Bảo và Phó Thành, nói cho bọn họ nghe tình huống mấy ngày nay.

Hóa ra cô gái nổi điên bị nhốt dưới tầng hầm là em gái của thanh niên này, năm nay mới mười chín tuổi, tính tình vốn im lặng, nói chuyện không bao giờ lớn tiếng, bỗng nhiên biến thành thế này không chỉ người nhà, ngay cả người quen cũng cảm thấy là bị quỷ ám rồi.

Khi vừa mới chuyển qua chỗ này còn rất tốt, lại có bùa của hai vị đạo sĩ kia trấn áp, cô cũng không ồn ào lắm, nhưng mấy ngày nay giống như nổi điên, cứ cách một tiếng liền phá một lần, phá cửa liên tục ba giờ đồng hồ, bùa dán trên cửa cũng tự bốc cháy một tấm, tình huống cực kì tệ.

"Bị ác quỷ ám rồi."

Tần Thất Bảo nghe thấy tiếng xô cửa, tiếng động không mãnh liệt lắm, nhưng rất có quy luật, một chút, dừng lại khoảng cách đều giống nhau.

Khi mọi người đứng trước cửa, tiếng động bên trong đột ngột dừng lại, Tần Thất Bỏ cẩn thận nhìn lá bùa trên cửa, trên cửa bùa dán chi chít, ngoại trừ tấm bị cháy ra, hơn phân nửa bùa chú đã không còn tác dụng.