Yêu Đương Ở Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 6: Chuông chiêu hồn không thể đong đưa!



Edit: Cầm thú

Beta: Đại tổng quản

Tần Thất Bảo làm một loạt các kiểm tra, sau cùng cầm bản báo cáo kiểm tra đi ra cửa, tiểu quỷ đã biến mất, nhìn chung quanh không thấy nó đâu, xem ra thật sự đi tìm chứng cứ rồi.

"Xong rồi hả?" Phó Thành vẫn đứng chờ trên hành lang, nhìn thấy Tần Thất Bảo cầm một chồng giấy báo cáo đi ra, hắn chủ động đi tới.

Bên ngoài phòng thí nghiệm của khu nội trú bệnh viện không có nhiều người xếp hàng lắm, nghe thấy có người gọi mình, Tần Thất Bảo liếc mắt nhìn sang chỗ Phó Thành, đôi mắt lập tức sáng lên, bộ dạng như con thỏ nhanh chóng nhảy qua.

"Bác sĩ Phó ~"

Cô gái hai tay dâng bản báo cáo lên, mềm mại dịu dàng gọi một tiếng, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của anh vươn bàn tay nhỏ ra, túm một góc áo blouse trắng.

"Cô muốn nắm thì cứ nắm đi, đi đường cẩn thận một chút đừng ngã là được."

Phó Thành bất đắc dĩ bật cười, cũng không ngăn cản, cầm bản báo cáo xoay người dắt theo cô đi lên tầng.

*

Kết quả kiểm tra cực kì không tốt, ví dụ như hay lo lắng, khả năng điều khiển cảm xúc cùng với rất nhiều hạng mục chỉ tiêu đều vượt qua mức bình thường.

Trong phòng bệnh, Phó Thành cầm bản báo cáo, càng đọc càng nhíu mày, Tần Thất Bảo ngoan ngoãn ngồi trên giường, kéo góc áo của anh, nhìn biến hóa trên khuôn mặt anh, liền đoán được kết quả không tốt.

Nhắc tới cũng kỳ quái, làm trắc nghiệm tinh thần tổng cộng lại có vài lần, nhưng lần nào cũng có quỷ xuất hiện ở bên cạnh hù dọa hoặc là quấy rối cô!

Bị giật mình như vậy, tim cô có thể không đập mạnh, không lo lắng hay không? Kết quả bình thường mới đúng là không bình thường!

"Có lẽ phải tăng lượng thuốc lên một chút." Phó Thành cẩn thận xem xong báo cáo, rồi sau đó mở ngăn kéo ra bỏ vào, đưa ra quyết định.

"Bác sĩ Phó, có thể đừng tăng thêm thuốc không?" Tần Thất Bảo nghe vậy vội vàng kéo ống tay áo anh hỏi.

Căn bản là thêm thuốc hay không đều không sao cả, dù sao lần nào cũng nhổ ra, nhưng quan trọng là hai viên thuốc đã khó khăn lắm rồi, nếu ba viên đặt dưới đầu lưỡi, đảm bảo không thể nói chuyện rõ ràng, đến lúc đó sẽ khiến người ta nghi ngờ.

"Không được, kết quả kiểm tra lần này rất tệ, nhất định phải thêm một viên thuốc." Phó Thành nghiêm túc nói.

"Có thể kiểm tra lại lần nữa hay không? Vừa nãy khi làm kiểm tra cảm xúc của tôi bị người khác ảnh hưởng, làm lại lần nữa kết quả đảm bảo sẽ không tệ như vậy đâu!" Tần Thất Bảo kích động nói.

Tiểu quỷ đi tìm chứng cứ, một lát chưa chắc đã về, hiện tại đi làm kiểm tra đảm bảo không thành vấn đề!

"Trong phòng thí nghiệm ngoại trừ bác sĩ Lưu, không còn ai nữa." Phó Thành âm thầm từ chối, tất nhiên không ủng hộ cách nói của cô.

"Vậy trước có thể thêm nửa viên thuốc có được không, mỗi lần uống tôi đều không thoải mái, choáng váng đầu óc muốn nhổ ra, cơ thể lại không chút sức lực, mềm nhũn, chỉ muốn đi ngủ..."

Cảm xúc của Tần Thất Bảo suy sụp, ngay cả giọng nói cũng nhỏ xuống, bàn tay nhỏ nắm góc áo Phó Thành nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt đỏ ửng.

"Thuốc vẫn phải tăng lên, hai tuần sau chỉ tăng nửa viên, hai tuần sau nữa thì tăng lên ba viên." Phó Thành thấy bộ dạng của cô đáng thương, không nhịn được giơ tay xoa đầu cô, giải thích.

"Được rồi." Thiếu nữ nghe vậy cúi thấp đầu, chỉ có thể đồng ý.

Chuyện thêm thuốc, trong khoảng thời gian ngắn cô không thể nghĩ ra cách giải quyết, nhưng còn thời gian hai tuần, từ từ nghĩ cũng kịp, chẳng qua cố gắng tranh thủ hai tuần sau làm kiểm tra tinh thần một lần nữa.

...

Phó Thành ngồi trong phòng bệnh nói chuyện với Tần Thất Bảo một hồi, sau đó có chuyện phải về văn phòng, thời điểm hắn ra ngoài liền gọi y tá vào trong bồi cô.

Thật sự rất không khéo, bác sĩ Phó vừa bước chân ra khỏi cửa, tiểu quỷ liền từ ngoài bay vào, cũng mặc kệ có ai ở đây hay không, lập tức như một cơn gió bay tới đầu giường, kích động chỉ tay vào di động trong túi y tá.

"Cái này, bên trong cái này có tin tức, đặc biệt đưa tin của em, thiên sư tỷ tỷ, chị mau xem đi!"

Chẳng biết hồi nãy tiểu quỷ chạy đi đâu, chắc là trộm di động người khác hoặc là máy tính của bệnh viện, tra tin tức về cái chết của chính mình, sau đó chạy như điên về để chứng minh cho cô xem.

Tần Thất Bảo không có trí nhớ trước đây, đến bệnh viện cũng không dùng điện thoại, nhưng cô biết thao tác căn bản, dưới sự "uy hiếp" của tiểu quỷ mượn điện thoại của y tá, bật browser tìm tin tức.

"Đúng, là cái này, là cái này!" Nhìn thấy màn hình hiện lên, tiểu quỷ vui mừng chỉ vào.

Trong ô tìm kiếm tiểu quỷ nói cho Tần Thất Bảo biết, bắt đầu đánh vào mấy chữ "Lưu Vũ", "Tiểu khu Tây Hoa", "trúng độc".

"Thất Bảo, em đang tìm kiếm cái gì vậy? Đừng xem mấy tin tức này, rất dọa người nha."

Tìm đúng trang rồi, Tần Thất Bảo đang định nhấn vào xem, nhưng y tá bên cạnh vội vàng dùng tay che màn hình, định lấy lại di động.

Tin tức đứng đầu hot search Weibo này cô đã sớm xem qua, bên trong có đứa trẻ chết thảm, uống phải thuốc độc cơ thể lại bị cắm vài nhát dao, mặc dù ảnh chụp đã được che, nhưng vẫn nhìn ra cơ thể người bị chết rất thảm.

Thất Bảo vốn là người bệnh, nếu như bị mấy hình ảnh này kích thích, bệnh tái phát thì không tốt chút nào.

"Không sao đâu, chị Tiểu Hà em không sợ đâu."

Tần Thất Bảo đẩy bàn tay y tá ra, cố chấp nắm chặt di động, xoay người sang một bên, tiện thể tránh khỏi tầm mắt "nóng bỏng" của tiểu quỷ.

Sau khi xem xong tin tức, trên màn hình dừng lại hình ảnh cuối cùng của nạn nhân trước khi chết, hai mắt đã được làm mờ, nhưng cũng không ảnh hưởng quá nhiều, vẫn có thể nhìn thấy được đứa bé trong tấm ảnh cười rất rực rỡ, làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn mủm mỉm, cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, vô cùng ngây thơ đáng yêu.

...

Cái "Người chết" trong tin tức này còn đang bay lượn lờ bên cạnh cô, nhưng ngược lại so sánh hai cái với nhau, thì hình ảnh và văn bản hiện lên trên màn hình điện thoại thật sự không đáng sợ.

"Đây là ảnh chụp hai năm trước của em trong nhà trẻ, sau khi mẹ em kết hôn với cha kế, em liền không chụp ảnh nữa." Tiểu quỷ một bên nói.

Tần Thất Bảo nghe vậy quay đầu nhìn nó một cái, quả nhiên phát hiện có chút không giống, ngũ quan y hệt, làn da cũng trắng, nhưng khuôn mặt không còn nhỏ nhắn mủm mỉm đáng yêu, mà rất gầy hai má hóp lại.

"Có phải chị cảm thấy ngày trước em đẹp hơn đúng không? Mẹ em đi làm, cha dượng ở nhà không cho em ăn, mấy ngày mới có miếng rau xanh ăn, cho nên em gầy đi rất nhiều."

Tiểu quỷ thấy Tần Thất Bảo nhìn mình chằm chằm, có chút tự ti cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của mình.

"Không có gì, em vẫn rất đáng yêu."

Chẳng trách tiểu quỷ vừa thấy thịt bộ dạng liền như điên nhào lên cướp, hóa ra hai năm qua chưa từng được ăn no, càng không được ăn thức ăn mặn.

Tần Thất Bảo cúi đầu nhìn di động lần nữa, nhìn chằm chằm khuôn mặt cười sáng lạn của em bé, bổ sung thêm một câu, "Nếu em không làm chị sợ thì càng đáng yêu hơn rồi."

"Hiện tại sao em dám chêu trọc thiên sư tỷ tỷ! Em đang nhờ vả xin chị giúp đỡ, để em báo thù!" Tiểu quỷ nghe vậy lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt cầu xin.

Y tá đứng một bên thấy thiếu nữ nhìn chăm chú hình đứa trẻ đã chết trên màn hình, xong nói như vậy, da gà lập tức nổi lên, vội vàng giựt lại điện thoại, "Thất Bảo, đã nói em đừng đọc mấy cái này mà."

"Em biết rồi, em không xem nữa." Tần Thất Bảo ngoan ngoãn gật đầu đáp.

Hồi nãy cô quá mức chăm chú, nên không chú ý có người bên cạnh, nhìn thấy sắc mặt chị Tiểu Hà có vẻ bị dọa không ít.

*

Nhìn thời gian đưa tin, Tần Thất Bảo cực kì đồng tình với tiểu quỷ, hơn nữa xác định nó không nói dối, lại vâng lời cô, cho nên cảm giác sợ hãi không còn mãnh liệt nữa.

"Chị có thể giúp em như thế nào?"

Giả vờ ngủ để y tá rời đi, xong Tần Thất Bảo ngồi dậy, nhìn về tiểu quỷ phía cuối giường, do dự mở miệng.

Cô tự nhận là không biết làm gì để giúp người ta, nhưng tiểu quỷ quấn cô như vậy, tốt xấu gì cũng nên hỏi thăm một chút.

Nhưng nó đáng thương như vậy, bị cha dượng ngược đãi, mẹ ruột cũng không quan tâm, bây giờ bị giết hại, hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà nó thì biến thành lệ quỷ, quanh quẩn ở nhân gian không đi đầu thai cũng không thể báo thù.

"Thiên sư tỷ tỷ chỉ cần giúp em đi vào nhà là được, trên cửa có lá bùa ngăn cản." Tiểu quỷ vội vàng nói.

"Bùa... đúng rồi, lúc chị vừa tới liền thấy trong balo có mấy thứ giống như bùa chú!"

Tần Thất Bảo chợt nhớ tới chuyện này, xuống giường xỏ dép vào, chạy tới ngồi xổm trước bàn, mở ngăn dưới ra, lấy balo từ trong ra.

Balo màu xanh, cũng khá cũ, nhưng bên trong phồng lên, tất nhiên chứa không ít đồ.

Tần Thất Bảo lấy balo từ trong tủ ra, sau đó mở khóa, lấy mấy vật ra ngoài.

"Thiên sư tỷ tỷ, chị nói mình không phải đạo sĩ, vậy chị nói thử xem chị lấy mấy thứ này ở đâu?!"

Tiểu quỷ thấy thiếu nữ lấy một đống bùa màu vàng ra, một túi đựng mực đỏ, hai chiếc bút lông, còn có lư hương đủ loại đạo cụ, liền lên tiếng tố cáo.

"Những thứ này chị cũng không biết ở đâu ra, chuyện trước đây chị không còn nhớ rõ nữa."

Tần Thất Bảo thấy nhiều đồ, nên dốc ngược cái balo lại, đổ hết mọi thứ ra ngoài.

"Oa, đây là cái gì?"

Vật rầm rầm rớt xuống đất, Tần Thất Bảo thấy bên trong có vật nhỏ phát sáng, giơ tay cầm nó lên, phát hiện là một cái chuông màu bạc, nhỏ nhắn tinh xảo.

"Đừng lắc, đó là chuông chiêu hồn!"

Tiểu quỷ vẫn đắm chìm trong câu nói "Chuyện trước đây không còn nhớ rõ nữa" chưa kịp hồi phục tinh thần, đột nhiên nghe thấy tiếng đinh đang, vội vàng xông lên giữ tay Tần Thất Bảo.

"A! Em làm cái gì vậy?!"

Mặc dù đã sớm tin tưởng, giảm bớt sợ hãi đối với tiểu quỷ, nhưng khi cánh tay lạnh buốt của tiểu quỷ chạm tới tay cô, Tần Thất Bảo vẫn la lên, tóc gáy toàn thân dựng lên.

"Rất nhiều đạo sĩ sử dụng chuông chiêu hồn, dùng để gọi hồn, nhưng chị không thi chú, sẽ dẫn các cô hồn dã quỷ ở xung quanh tới đây!" Tiểu quỷ giải thích nói.

Nó còn muốn Tần Thất Bảo giúp mình quay về nhà báo thù, tất nhiên không để mấy tiểu quỷ khác chiếm lợi thế!

"Sẽ dẫn rất nhiều quỷ tới?!!"

Cô gái nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch, theo bản năng quay đầu nhìn ra cửa, quả nhiên, ngoài cửa đứng một nữ quỷ tóc dài!