Yêu Đương Tự Nguyện

Chương 16: Bỏ nhà ra đi



Bùi Vũ Ninh không ngờ mình nói một hồi mà Chu Thời Duật vẫn không tiếp chiêu, cô nói không nên lời lùi về sau mấy bước nhìn Chu Thời Duật: “Anh muốn ở cạnh tôi đến như vậy?”

Mặc dù đây là câu hỏi, nhưng theo một ý nghĩa nào đó cũng thể hiện lập trường của Bùi Vũ Ninh.

Chu Thời Duật không nhịn được cũng hỏi lại cô: “Em không muốn nhìn thấy tôi đến như vậy?”

Bùi Vũ Ninh im lặng một lúc, lại giải thích: “Tôi không có ý đó, không phải tôi không muốn nhìn thấy anh, chỉ là ——”

“Vậy được rồi.” Chu Thời Duật không muốn nghe những lời tiếp theo cái chỉ là đó: “9 giờ sáng mai tới văn phòng tôi.”

“…”

Cuộc trò chuyện không bệnh mà chết, Bùi Vũ Ninh nhất thời cứng lại, không nhịn được dùng túi xách đánh Chu Thời Duật: “Không thể nào, anh nghĩ cũng đừng nghĩ!”



Bởi vì là ngày đầu tiên Bùi Vũ Ninh đi làm, Vân Hòa đã sớm bàn bạc với chú Vương trang trí nhà cửa một chút, để đại tiểu thư tan tầm trở về vui vẻ.

Vì vậy, buổi sáng sau khi Bùi Vũ Ninh ra ngoài, Vân Hòa cùng một nhóm người giúp việc liền tích cực chuẩn bị điều bất ngờ. Ai ngờ mới 11 giờ sáng, tiếng còi xe vang lên, Bùi Vũ Ninh đã về rồi.

Cửa vừa mở ra, mọi người còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã cảm nhận được áp lực nặng nề từ trên mặt Bùi Vũ Ninh tỏa ra, gần như là che trời lấp đất, nháy mắt bao phủ cả căn phòng.

Cô còn chẳng thèm liếc mắt nhìn những đồ trang trí kia, trực tiếp đi giày cao gót trở về phòng ngủ ở tầng hai: “Đặt vé máy bay về Luân Đôn ngay cho tôi.”

Lâm Úy: “…”

Mọi người quay sang nhìn nhau, không biết nên làm gì. Lâm Úy âm thầm nhìn chú Vương ra hiệu, chú Vương nhạy bén xua tay, nhỏ giọng nói: “Đừng làm nữa, dỡ xuống, nhanh lên.”

Nói xong lại sai Vân Hòa: “Đến tủ lạnh lấy kem.”

Vân Hòa bối rối: “Bây…… Bây giờ?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh lên.”

“…Vâng.”

Trong phòng ngủ tầng hai, Bùi Vũ Ninh tức đầy bụng kéo va li ra, nhét quần áo vào bên trong.

Buổi sáng trước khi ra ngoài, cô còn ảo tưởng mình sẽ thể hiện khát vọng ở Quân Đình như thế nào, không ngờ mới qua có mấy tiếng, cô lại thành tùy tùng của Chu Thời Duật.

Nếu chuyện này mà lan truyền trong giới, không phải thành trò cười lớn sao.

Lâm Úy đi theo an ủi cô: “Chủ tịch làm như vậy nhất định có nguyên nhân của ông ấy, hơn nữa Chu tổng trẻ tuổi đầy hứa hẹn, em có thể đi theo anh ấy thực tập cũng là một chuyện tốt.”

“Cái gì mà chuyện tốt, chuyện tốt này cho chị chị có muốn hay không?”

Lâm Úy ngậm miệng, vốn định thành thật nói muốn, lại sợ chọc giận Bùi Vũ Ninh, chỉ đành uyển chuyển nói: “Vẫn còn tốt hơn so với dọn WC nhiều mà.”

Mấy đạo lý này, Bùi Vũ Ninh đều hiểu, nhưng cô vẫn không hiểu nguyên nhân ông nội làm như vậy.

Rõ ràng có một cái công ty lớn như vậy, có nhiều tiền bối như vậy, vì sao muốn đưa mình đến công ty người khác, để cho người khác chỉ dạy.

“Em thà dọn WC còn hơn.” Cô ủ rũ nói lời giận dỗi.

Bùi Vũ Ninh không tưởng tượng nổi tin tức mình đi theo Chu Thời Duật làm việc bị truyền ra ngoài thì mọi người sẽ cười cô như thế nào. Vốn là một nước không thể có hai vua, bây giờ mình lại thành tùy tùng của anh ta.

Bùi Vũ Ninh càng nghĩ càng bực bội, một khi bực bội liền nhịn không được muốn đi rửa tay.

Cô vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, liên tục rửa tay dưới vòi nước. Sau khi lặp đi lặp lại sáu lần, tâm trạng vẫn chưa bình ổn.

Lâm Úy ở bên ngoài gõ cửa: “Vân Hòa mang món ngon cho em nè.”

Bùi Vũ Ninh đi ra: “Không ăn.”

Vân Hòa túng túng lấy kem ra, cố gắng làm Bùi Vũ Ninh vui vẻ: “Chị, chị có muốn ăn không ——”

Nhưng Bùi Vũ Ninh thậm chí chưa nhìn, cô kéo vali vừa mới chất đầy đồ đạc đi ra ngoài.

Vân Hòa giật mình: “Chị——”

Vân Hòa vội đặt kem xuống đi giữ người. Lâm Úy cũng không ngờ Bùi Vũ Ninh lại nghiêm túc như vậy, bước tới ngăn cô lại: “Vũ Ninh, em bình tĩnh một chút.”

Chú Vương đang nép ở hành lang quan sát, thấy Bùi Vũ Ninh xách va li đi ra thì vô cùng ngạc nhiên: “Cô chủ, cô đang muốn đi đâu?”

“Tránh ra.”

Năm phút trước, chú Vương được Chu Thời Duật nhắc nhở ——【Tâm trạng của cô ấy hôm nay có thể không tốt, chú quan tâm một chút.】

Còn tưởng là hai người cãi nhau, ai có thể nghĩ đã tới mức muốn kéo va li bỏ đi.

Nếu để người đi mất, chú Vương cũng không biết phải ăn nói với Chu Thời Duật như thế nào.

Ông vội ngăn Bùi Vũ Ninh lại, giữ chặt cái va li: “Cô chủ đừng nóng giận, có gì từ từ nói. Cô nói với tôi, tôi nhất định có thể giúp cô giải quyết vấn đề!”

Bùi Vũ Ninh dừng lại, liếc nhìn ông một cái: “Giúp tôi giải quyết?”

Cô cười lạnh: “Ông nội của tôi bây giờ muốn tôi đến công ty chủ cũ của chú thực tập, bảo tôi đi theo anh ta làm việc. Chú nói xem, phải giải quyết như thế nào?”

Chú Vương: “…”

Thấy ông nghẹn lời, Bùi Vũ Ninh thu hồi ánh mắt, lạnh mặt tiếp tục đi, ai ngờ chú Vương lại ngăn cô lại: “Cô chủ, cơ hội tới rồi!”

Bùi Vũ Ninh: “?”

Bên cạnh còn có Lâm Úy và Vân Hòa, chú Vương ho khan một tiếng, đi đến nói vài câu bên tai Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh khẽ cau mày nhìn chú Vương, mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì.

Cô vẫn đi xuống cầu thang, Lâm Úy và Vân Hòa đều đi theo, cuối cùng cũng không thể giữ cô lại.

Bọn họ đều hiểu, Bùi Vũ Ninh nói một là một, ở Bắc Kinh này, không ai có thể ngăn được suy nghĩ và quyết định của cô.

Cửa đóng lại, xe rời đi.

Trong biệt thự, Vân Hòa còn chưa hoàn hồn: “Cô chủ… Đi rồi?”

Bùi Vũ Ninh rời đi không phải là chuyện nhỏ, Lâm Úy lập tức gọi điện thoại báo cho ông Bùi, ai ngờ ông cụ rất bình tĩnh: “Để nó đi, nếu nó đi thật thì cũng không xứng làm người thừa kế của nhà họ Bùi.”

Bên kia, chú Vương “lơ là nhiệm vụ” cũng kinh hồn táng đảm nhắn tin báo cho Chu Thời Duật:

【Cậu chủ, cô Bùi xách hành lý đi rồi, nói là trở về Luân Đôn.】

Chu Thời Duật nhận được tin nhắn này thì nhíu mày, ngay sau đó liền gọi điện cho Bùi Vũ Ninh, không ngờ chuông mới reo hai tiếng đã bị cắt đứt.

Gọi lại thì đã tắt máy.

“Xin lỗi.” Anh đứng dậy nói với khách hàng: “Tôi có chút việc gấp cần xử lý, nội dung còn lại trợ lý của tôi có thể thay tôi trình bày.”

Khách hàng sững sờ: “Chu tổng? Này Chu ——”

Ngay cả Mạnh Trạch cũng chưa hoàn hồn, Chu Thời Duật cứ như vậy đi mất.

Anh ngồi vào xe, vừa lái về phía sân bay, vừa không ngừng gọi cho Bùi Vũ Ninh, nhưng gọi liên tục mười mấy cuộc đều trong trạng thái tắt máy.

Anh gọi cho Tống Nguyên Nguyên, Bùi Chiêu, hai người đều nói Bùi Vũ Ninh không liên hệ với họ.

Chu Thời Duật không tìm được người, chỉ có thể nhờ bạn làm ở sân bay kiểm tra chuyến bay thì biết tên của Bùi Vũ Ninh không có trong danh sách các chuyến bay đến Luân Đôn trong hai ngày tới.

Nghe tin này, Chu Thời Duật mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cũng chỉ thả lỏng trong chớp mắt ngắn ngủi, anh vẫn chưa tìm được Bùi Vũ Ninh, không biết cô đi đâu, liệu cô có đến thành phố khác hay không.

Không muốn làm lớn chuyện, Chu Thời Duật cũng không tiết lộ với người khác, chỉ âm thầm tìm người một mình. Trên đường Lâm Úy gọi cho anh để báo tin, nói Bùi Vũ Ninh kêu tài xế chạy vài vòng không có điểm đến, cuối cùng xuống xe ở con đường nào đó trên đường vành đai số năm, không cho tài xế đi theo.

Chu Thời Duật vừa mắng cô gái này có phải điên rồi hay không, vừa lái xe đến đường vành đai số năm.

Lúc đó đã gần 6 giờ chiều.

Đường phố đã lên đèn, bóng người vội vã trên đường, dòng xe cộ đan xen như dệt, Bắc Kinh nhộn nhịp ban ngày đã bị bóng đêm phù hoa bao phủ. Vốn dĩ là khung cảnh phồn hoa, nhưng Chu Thời Duật lại không có tâm trạng thưởng thức.

Anh chạy dọc phố lớn ngõ nhỏ của đường vành đai số năm để tìm Bùi Vũ Ninh rất lâu, nhưng từ đầu đến cuối không tìm được bóng dáng cô.

Bạn bè ở sân bay, khách sạn, thậm chí là ga tàu hỏa đều nói với anh hiện tại vẫn chưa thấy thông tin Bùi Vũ Ninh đặt vé hay đặt phòng.

Nói cách khác, cô còn ở bên ngoài.

Ngã tư đường, Chu Thời Duật đang chờ đèn đỏ, cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng mà nới lỏng cà vạt.

Đúng lúc này, một người họ hàng xa trong nhà gọi điện thoại tới: “Thời Duật, cậu có quen cô tiểu thư nhà họ Bùi kia không?”

Chu Thời Duật đang khó chịu trong lòng: “Làm sao vậy?”

“Là như thế này.” Người gọi điện thoại tới chính là người phụ trách nghiệp vụ bảo hiểm cho xe của hai nhà Chu, Bùi: “Anh vừa nghe một người bạn nói, đại tiểu thư nhà họ Bùi ngồi ở một tiệm rửa xe trên đường vành đai số năm 2 tiếng rồi, không làm gì cả, chỉ ngồi đó nhìn người ta rửa xe.”

Chu Thời Duật: “…”



Trời càng lúc càng tối, trong một tiệm rửa xe nào đó ở ngoại ô đường vành đai số năm, mấy anh thợ rửa xe trẻ khỏe đang cầm vòi phun nước cao áp, bận rộn quây xung quanh một chiếc Volvo trông như chưa được vệ sinh mười năm.

Chiếc quạt lớn màu đen đang thổi, bọt nước bắn tung toé, trong không khí trộn lẫn hơi nóng và mùi mồ hôi.

Bên ngoài lại có một người đang ngồi đầy lạc lõng với khung cảnh.

Hai nhân viên rửa xe xúm lại nhỏ giọng bàn tán:

“Người đẹp kia không bị gì chứ, cứ nhìn như vậy hai tiếng.”

“Để ý cô ấy làm gì, người ta cho tiền để xem chúng ta rửa xe, ngày thường làm gì có chuyện tốt thế này.”

“Tôi lo lỡ như cô ấy ——” Đối phương chỉ vào đầu mình: “Lỡ như lát nữa người nhà cô ấy tới nói chúng ta lừa tiền thì làm sao?”

“…”

Bùi Vũ Ninh không nghe thấy bọn họ nói gì, cô dựa trên chiếc sô pha êm ái mà ông chủ dọn riêng ra cho cô, chống cằm, đeo kính râm.

Cho dù là bỏ nhà ra đi cũng không thể ném thể diện của đại tiểu thư đi được.

Đây đã là chiếc xe thứ tư Bùi Vũ Ninh xem.

Khi vòi nước cao áp rửa sạch bụi đất, khi dơ bẩn trở nên mới tinh sáng loáng, cô sẽ cảm thấy thỏa mãn và thư giãn vô cùng.

Trước đây khi ở Luân Đôn một mình, lúc gặp chuyện không vui cô cũng làm như vậy, tìm một tiệm rửa xe ở ven đường, nhâm nhi tách cà phê, xem cả một buổi trưa, hiệu quả hơn bất kỳ phương thức giải tỏa áp lực nào khác.

Hôm nay không có cà phê, nhưng có nước bạc hà của ông chủ.

Bùi Vũ Ninh cầm ly nước bạc hà lên, mới uống vào miệng thì thoáng thấy một chiếc màu đen xe dừng trước cửa tiệm rửa xe.

Ngay sau đó, một hình bóng quen thuộc bước xuống.

Ánh đèn ngoài cửa mờ nhạt, hai người nhìn nhau, tiếng quạt điện kêu vo ve.

Bùi Vũ Ninh mím môi, chỉ cảm thấy cảnh tượng này xa xăm mà quen thuộc.

Cực kỳ giống khi còn nhỏ cãi nhau với Chu Thời Duật, cuối cùng anh sẽ bất lực chịu thua.

Thường thì đến cuối cùng, cô sẽ không nói lời nào bước xuống bậc thang anh đưa, chấp nhận làm hòa.

Hóa ra nhiều năm như vậy, cách bọn họ xử lý mâu thuẫn vẫn giống hệt như quá khứ.

Bùi Vũ Ninh đặt ly nước xuống, nhẹ giọng nói với ông chủ: “Tôi đi đây, cảm ơn.”

Mấy nhân viên rửa xe cũng theo âm thanh nhìn ra ngoài, xì xào bàn tán:

“Người nhà tới?”

“Cái gì mà người nhà, vừa nhìn đã thấy là bạn trai, tôi đoán nhất định là đôi tình nhân cãi nhau.”

“Trai xinh, gái đẹp rất xứng đôi.”



Bùi Vũ Ninh kéo va li chậm rãi đi đến trước mặt Chu Thời Duật, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Anh còn tưởng khi gặp nhau anh sẽ mắng cô, sẽ trách cô tùy hứng không hiểu chuyện, sẽ nói rất nhiều, rất nhiều.

Nhưng đến lúc gặp, đến một câu Chu Thời Duật cũng không nói nên lời.

Cảm giác này giống như nhìn thấy cô năm ấy mất đi ba mẹ, thất hồn lạc phách dọn tới nhà anh.

Không nỡ, cũng không muốn.

Chu Thời Duật hít một hơi thật sâu, không nói gì, xách va li bỏ vào cốp xe.

“Về thôi.”



Trên đường trở về rất yên tĩnh, không ai chủ động nói chuyện.

Thỉnh thoảng Chu Thời Duật sẽ liếc nhìn Bùi Vũ Ninh, thấy cô vẫn luôn nhìn ra cửa sổ. Thật lâu sau, anh mới khẽ thở dài: “Nếu em thật sự không muốn thì thôi, ngày mai tôi sẽ nói với ông nội em.”

“Không cần.” Bùi Vũ Ninh nói.

Mặc dù thường nói trong cơn giận người ta không thể nghĩ thông suốt, nhưng qua một buổi chiều, Bùi Vũ Ninh đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cô 23 tuổi, gánh vác sự tin tưởng và kỳ vọng của Bùi Tổ Vọng, phía sau còn có tập đoàn Quân Đình đang đợi cô tiếp quản.

Bùi Vũ Ninh hiểu rằng mình nên trưởng thành hơn, tin tưởng ông nội, thậm chí là…

Tin tưởng Chu Thời Duật.

Bọn họ sẽ không làm hại mình.

“Tôi sẽ nghe lời ông nội.” Bùi Vũ Ninh xoay người nhìn Chu Thời Duật: “Anh cũng phải nói được thì làm được, phải hết lòng dạy tôi.”

Cũng không biết tại sao, nghe câu này Chu Thời Duật bỗng dưng thả lỏng.

Mặt anh không đổi sắc mà tiếp tục lái xe: “Vậy là nhìn mấy chiếc xe bẩn được rửa sạch giúp em nghĩ thông suốt?”

Thành thật mà nói, cũng có nguyên nhân khác.

Bùi Vũ Ninh nhìn một ngày nắng nóng như vậy, những nhân viên rửa xe đó cũng chỉ có hai cái quạt điện, mà cô —— một tiểu thư muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, được ông nội lo lắng, được bạn bè đồng ý đích thân dạy cô.

Chuyện tốt trên đời hình như đều bị cô chiếm hết, cô còn có gì không hài lòng.

Bùi Vũ Ninh hiểu được trách nhiệm trên vai mình, đó là nguyên nhân chính cô nghĩ thông suốt chuyện này.

Mà thứ yếu……

Trước khi ra ngoài, chú Vương nói bên tai cô:

“Đến chỗ Chu tổng, tới gần cậu ấy cô có thể phát hiện bí mật lớn nhất của cậu ấy, nhất định cô sẽ khiếp sợ.”

Vì cái bí mật sẽ làm cô khiếp sợ này ——

Bùi Vũ Ninh nhìn về phía Chu Thời Duật, khóe môi cong lên: “Cũng có một số lý do đặc biệt, có điều không thể nói với anh.”

Chu Thời Duật không thể nhịn được cười, bỏ qua những lời vô nghĩa của cô.

Bùi Vũ Ninh chú ý tới vẻ mặt giống như khinh thường này của anh, hừ mũi: “Chu Thời Duật, có phải anh rất đắc ý hay không?

“Tôi đắc ý chuyện gì?”

“Lại có thể quản tôi như khi còn nhỏ.”

“…”

Xe chạy với tốc độ ổn định về hồ Phỉ Thúy, Bùi Vũ Ninh cũng bắt đầu lôi chuyện cũ ra lải nhải:

“Anh có biết lúc nhỏ, tôi sợ nhất mỗi lần anh giảng bài cho tôi, nói xong còn muốn tôi suy một ra ba, chủ nhiệm lớp cũng không nghiêm khắc như anh.”

“Bây giờ ông nội lại muốn tôi học cách quản lý công ty từ anh, thật không biết ông nghĩ như thế nào.”

“Từ nhỏ đến lớn cái gì ông cũng lấy ra để so sánh tôi với anh, lúc nào tôi cũng phải đi theo dấu chân của anh, bao giờ anh mới đi theo tôi đây?”

Chu Thời Duật không ngờ Bùi Vũ Ninh sẽ có ý nghĩ như vậy, anh trầm mặc vài giây mới hít sâu một hơi nhẹ giọng nói:

“Sao em biết anh không đi theo em?”

Đợi hồi lâu, người bên cạnh vẫn chưa trả lời.

Chu Thời Duật quay đầu lại nhìn.

Không biết có phải vì lang thang ở bên ngoài lâu nên mệt mỏi hay không, Bùi Vũ Ninh nói một hồi thì ngủ mất.

Cô nhắm nghiền mắt, mày hơi nhíu, tóc dài buông xõa một bên.

—— Hóa ra không nghe thấy.

Chu Thời Duật cười tự giễu.

Là ông trời cũng cảm thấy… không đúng thời cơ sao?

Không biết vì sao, giờ khắc này, Chu Thời Duật đột nhiên nhớ tới ngày Bùi Vũ Ninh tổ chức lễ trưởng thành. Khi anh tới tặng quà thì nghe mấy cô gái đùa giỡn trò chuyện với nhau.

Khi đó, họ đang nói về những chàng trai xung quanh mình. Lúc Chu Thời Duật đi tới, vừa vặn có người hỏi Bùi Vũ Ninh:

“Vậy Chu Thời Duật thì sao, cậu có thích anh ấy không?”

Bước chân của Chu Thời Duật bên ngoài phòng dừng lại.

“Không thể nào.” Bùi Vũ Ninh ở trong phòng nhẹ nhàng cười: “Tớ và anh ta bát tự không hợp, không phóng điện được.”



Xe chạy đến hồ Phỉ Thúy, Chu Thời Duật dừng ở ven đường kéo phanh tay, nhưng anh không đánh thức Bùi Vũ Ninh ngay.

Anh lẳng lặng nhìn cô gái ngủ say ở trước mặt, sau một lúc lâu, anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên mặt cô.

Năm đó, dường như chấp niệm của Chu Thời Duật không có kết quả.

Vậy thì sao chứ?

Người sẽ thay đổi, trăng sẽ tròn.

Ngay cả khi không tròn ——

Anh cũng sẽ tiến từng bước, chờ đến ngày đó.