Cứ như vậy, câu chuyện về cô nàng tóc hồng bị Tống Nguyên Nguyên lan truyền cả nhóm chat.
Bữa hôm đó cũng không ăn yên ổn, Chu Thời Duật nhận được điện thoại từ Tống Tinh Dã và Thịnh Thiêm, cả hai đều gọi tới hỏi anh chuyện cô nàng tóc hồng.
Cũng không thể trách bọn họ lại tích cực như vậy được, chủ yếu là do mấy năm nay Chu Thời Duật quá cô đơn.
Trong nhóm của họ, Bùi Cận sắp đính hôn, Tống Tinh Dã cũng từng theo đuổi phụ nữ, Thịnh Thiêm thì tai tiếng liên tục, chỉ có Chu Thời Duật…
Chỉ có anh, đừng nói là phụ nữ, đến cả một nữ thư ký còn không có.
Cho nên tin nóng này của Tống Nguyên Nguyên không khác gì sét đánh, trực tiếp đánh cho mọi người trợn mắt há miệng.
Hơn nữa, bốn chữ “cô nàng tóc hồng” thật sự dễ dàng làm cho người ta sinh ra tưởng tượng hương diễm mông lung, chả trách bọn họ lại truy hỏi Chu Thời Duật.
Mặc dù “đầu sỏ gây tội” Bùi Vũ Ninh thấy rất có lỗi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Chu Thời Duật khi bị bọn họ tra hỏi, cô lại không có không lương tâm mà buồn cười.
“Rất xin lỗi, chuyện ồn ào này chỉ do ngoài ý muốn.”
Tuy cô đang xin lỗi, nhưng Chu Thời Duật lại không cảm thấy cô áy náy một chút nào. Không chỉ có không có, vì để xóa tan nghi ngờ, cô còn gửi một biểu tượng người qua đường hóng hớt vào trong nhóm.
Chu Thời Duật hỏi Bùi Vũ Ninh: “Em không chịu trách nhiệm sao?”
Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Việt, bị tổn hại thể diện nghiêm trọng lại không thể giải thích, Bùi Vũ Ninh nghẹn cười trấn an Chu Thời Duật: “Chịu chịu chịu, anh muốn tôi chịu trách nhiệm như thế nào?”
–
Ngày đó, cuối cùng Chu Thời Duật cũng không đưa ra phương án chịu trách nhiệm nào, chỉ nói sau khi nghĩ ra sẽ nói với cô.
Đi làm một tuần, Bùi Vũ Ninh rất vất vả mới nghênh đón cuối tuần.
Tuy nói đến chỗ Chu Thời Duật thực tập, nhưng những lời mời tham gia sự kiện dưới cương vị cá nhân của Bùi Vũ Ninh mà Lâm Úy nhận cho cô vẫn đến liên tục. Bây giờ cô cũng chỉ có thể dùng thời gian rảnh cuối tuần đi hoàn thành một số việc xã giao tất yếu trong kinh doanh.
Nhận lời mời phỏng vấn của tạp chí Thiên Kiều chính là hoạt động tiếp theo sau sự kiện từ thiện mà Lâm Úy đã nhận. Cho nên mặc dù Bùi Vũ Ninh rất muốn nghỉ ngơi vào cuối tuần, nhưng sáng thứ bảy vẫn không thể không ra ngoài.
Trên đường đi, Tống Nguyên Nguyên lại gửi tin nhắn cho Bùi Vũ Ninh.
Ngủ một giấc dậy, lòng hóng chuyện nhiệt tình của người này vẫn không giảm chút nào, hăng hái phân tích cùng Bùi Vũ Ninh ——
“Cậu nói xem cô nàng tóc hồng đó là ai?”
“Không thể nào có chuyện người ở tầng lớp nào anh Duật cũng thích, cô gái kia nhất định cũng thuộc tầng lớp của chúng ta.”
“Thật là, nếu hôm qua cậu cũng ở đó thì tốt rồi, cậu biết nhiều người hơn tớ, nói không chừng cậu có thể nhận ra.”
Bùi Vũ Ninh thật sự không muốn ăn đi ăn lại quả dưa thối của chính mình.
Cô thử định hướng cho Tống Nguyên Nguyên: “Có thể nào là do bọn họ vô tình đụng vào nhau thôi không?”
Ngay sau đó, Tống Nguyên Nguyên phản bác mạnh mẽ: “Không thể nào! Tớ tận mắt nhìn thấy hai người họ ôm nhau rất chặt.”
Bùi Vũ Ninh:…
Có sao?
Hôm qua cô và Chu Thời Duật ôm nhau rất chặt?
Lúc ấy chỉ lo trốn Tống Nguyên Nguyên, bây giờ nghĩ lại ——
Bùi Vũ Ninh chớp mắt, đột nhiên nhớ tới hương gỗ mát lạnh trên người Chu Thời Duật, mùi hương này dường như còn đọng lại trên mũi cô.
Cũng không biết tại sao, cô vô thức sờ lên mũi.
Lâm Úy thấy cô bần thần, liền hỏi cô: “Em sao vậy? Rất mệt sao?”
Bùi Vũ Ninh hoàn hồn, lắc đầu, điều chỉnh lại nhịp thở vừa ngắt quãng một cách khó hiểu của mình, bình tĩnh xem qua câu hỏi phỏng vấn đã được gửi đến từ trước.
Hai mươi phút sau, bọn họ tới trụ sở của Thiên Kiều.
Xe dừng ở bãi đậu xe, Bùi Vũ Ninh còn chưa xuống xe, tổng biên tập Tô Kỳ đã tới đón, phía sau còn có mấy trợ lý biên tập đi theo.
Tô Kỳ nhiệt tình chào đón cô: “Cưng à, cuối cùng em cũng tới rồi!”
Có thể trở thành tổng biên tập của một trong ba tạp chí thời trang lớn nhất, Tô Kỳ lăn lê bò lết đi lên con đường danh lợi, từ lâu đã luyện được bản lĩnh nhìn người gọi món. Tô Kỳ khoác tay Bùi Vũ Ninh, nhỏ giọng cười nói đầy thân mật: “Chị chuẩn bị cho em vài sản phẩm mới ra mắt của tuần lễ thời trang vừa rồi, lát nữa em đi lên thử xem.”
Bùi Vũ Ninh cũng ứng xử thong dong với những mối quan hệ giả tạo trong kinh doanh này, cười nói: “Được.”
Nhóm người đi tới thang máy, vừa mới vào thang máy, Bùi Chiêu không biết từ đâu xuất hiện: “Chị!”
Bùi Vũ Ninh ngạc nhiên, vội vàng bảo Lâm Úy giữ cửa thang máy: “Chiêu Chiêu? Sao em lại ở đây?”
Bùi Chiêu bước vào, mỉm cười với Tô Kỳ: “Xin chào, tổng biên tập Tô.”
Tô Kỳ cũng lễ phép cười: “Chào cô Bùi.”
Cửa thang máy đóng lại, lúc này Bùi Chiêu mới kề sát tai Bùi Vũ Ninh nói: “Hôm nay Trình Trí chụp ảnh tạp chí Thiên Kiều, em đến đây thăm!”
Bùi Vũ Ninh hiểu rõ: “Vậy là đu thần tượng thành công rồi sao?”
Bùi Chiêu cười trộm gật đầu, lại hỏi Bùi Vũ Ninh: “Đúng rồi, sao chị không tới công ty? Anh của em còn nói sẽ tổ chức cho chị một buổi tiệc giới thiệu, mời mọi người tới chiêu đãi một bữa nữa đấy.”
“…”
Bùi Vũ Ninh nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, vừa vặn thang máy tới studio tầng 19 của tạp chí, cửa mở ra kịp thời cắt ngang cuộc nói chuyện giữa cô và Bùi Chiêu.
Cô liền nói: “Lát nữa chị nói chuyện đó với em sau nhé.”
Bùi Chiêu gật đầu, cô đứng ở gần cửa thang máy, đang muốn nhấc chân bước ra ngoài trước, lại bị Tô Kỳ khéo léo ngăn lại.
Tô Kỳ cười khoác tay Bùi Vũ Ninh: “Cưng à, đi thôi.”
Bùi Vũ Ninh không chú ý tới hành động kín kẽ này của Tô Kỳ, đi thẳng ra ngoài.
Mấy trợ lý biên tập như đàn ong đi theo Tô Kỳ ra ngoài, thậm chí có người đụng vào vai Bùi Chiêu cũng không thèm để ý.
Bùi Vũ Ninh đi được một đoạn mới phát hiện Bùi Chiêu không đi bên cạnh, quay đầu lại tìm cô, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.
Bùi Vũ Ninh nhíu mày, bước đến trước mặt biên tập kia, đôi mắt xinh đẹp nhìn xuống, ánh mắt đầy áp bức: “Cô không thấy cô đụng vào em gái tôi sao?”
Bùi Vũ Ninh nổi tiếng khó phục vụ, Tô Kỳ thấy không ổn, nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho trợ lý, trợ lý lập tức quay sang xin lỗi Bùi Chiêu: “Rất xin lỗi cô Bùi, tôi nhất thời không cẩn thận, xin cô thứ lỗi.”
Bùi Chiêu lúng túng cười: “Không sao, không sao.” Nói xong lại nói với Bùi Vũ Ninh: “Chị, em đến chơi với Trình Trí trước, lát nữa sẽ đến thăm chị.”
“Đi đi.”
Bùi Chiêu rời đi, nhưng vẻ mặt của Bùi Vũ Ninh vẫn không dịu đi.
Bùi Chiêu là con cháu của anh trai ông nội Bùi Vũ Ninh, mặc dù cũng họ Bùi, nhưng lại giống như con vợ lẽ không được sủng ái thời xưa, khác một trời một vực với Bùi Vũ Ninh. Một người là người thừa kế chính thức của tập đoàn Quân Đình, mà Bùi Chiêu và Bùi Cận chẳng qua chỉ là người nâng đỡ, trợ giúp người thừa kế phát triển.
Lợi thế của những người trong ngành này chính là bọn họ hiểu hơn ai hết hai vị tiểu thư họ Bùi đứng đây, ai mới là người mà họ phải lấy lòng.
Nhưng Bùi Vũ Ninh ghét nhất chính là kiểu phân biệt đối xử như vậy.
Cô mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên vô cùng coi trọng tình thân. Cho nên từ lâu trước kia, khi đi chơi cô đều dẫn Bùi Chiêu theo cùng, cũng sắp xếp cho cô ấy một chức vụ trong Hội tỷ muội, chính là không hy vọng gặp phải chuyện giống như hôm nay.
Sắc mặt Bùi Vũ Ninh tối sầm nhìn trợ lý va phải Bùi Chiêu, giọng điệu lạnh lùng: “Cô cảm thấy em gái tôi dễ bắt nạt đúng không?”
Trợ lý không dám nói gì, nhìn về phía Tô Kỳ cầu cứu.
“Cưng à, người mới tới không hiểu chuyện, em đừng so đo với cô ấy, hay là ——” Tô Kỳ am hiểu kỹ năng xã giao, cũng là người biết làm việc, phản ứng cực nhanh: “Tuần lễ thời trang tháng mười chị để lại một chuyên đề cho Bùi Chiêu, được không?”
Bùi Vũ Ninh hạ mí mắt nhìn Tô Kỳ, hồi lâu mới không nói gì nữa, xoay người đi vào studio.
Tô Kỳ cũng hiểu, đại tiểu thư này chịu rồi.
Cô nhẹ nhàng thở ra, cũng bước nhanh theo sau, lúc đi lên hung hăng trừng mắt nhìn trợ lý biên tập vài lần.
Mấy trợ lý lần đầu gặp vị Bùi đại tiểu thư này, cúi đầu nhìn nhau, toát mồ hôi hột.
–
Mặc dù Bùi Vũ Ninh mới 23 tuổi, nhưng từ khi 18 tuổi đã bắt đầu tham gia những dịp thế này. Lớn có các loại tiệc rượu xã giao ở trong nước, những buổi vũ hội nổi tiếng ở nước ngoài, nhỏ có những buổi trình diễn của các loại nhãn hiệu xa xỉ, cô luôn được đứng ở vị trí trung tâm nhờ vào gương mặt xinh đẹp và gia thế vững chắc.
Ngay cả cuộc phỏng vấn trên Thiên Kiều cũng do Tô Kỳ đích thân mời ba lần bốn lượt, đúng lúc Bùi Vũ Ninh cũng cần xây dựng các mối quan hệ sau khi về nước nên mới đồng ý.
Mặc dù có một chút rắc rối nhưng khi vào studio, Bùi Vũ Ninh vẫn hoàn thành công việc một cách chuyên nghiệp.
Phỏng vấn đơn giản chính là hỏi những vấn đề giống nhau với chút biến tấu nhỏ, Bùi Vũ Ninh không cần xem bản thảo Lâm Úy chuẩn bị cho cô, nhắm mắt lại cũng biết nên trả lời như thế nào.
Sau khi kết thúc, Tô Kỳ kêu người lấy hơn hai mươi bộ quần áo khác nhau tới. Bùi Vũ Ninh chọn vài bộ khá ổn, chụp vài ảnh bìa với phong cách khác nhau.
Các đường nét trên khuôn mặt của Bùi Vũ Ninh thuộc kiểu quyến rũ, khi cười rộ lên có thể thấy có chút đáng yêu, nhưng hầu hết thời điểm không cười, cô ấy đều cho người ta ấn tượng cao sang, lạnh lùng, xa cách.
Vì vậy, cho dù chỉ là ngồi tạo dáng đơn giản trên sô pha, hơi ngửa đầu về sau, mái tóc xoăn dài rũ xuống, đôi mắt hơi nhướn lên là có thể làm nhiếp ảnh gia trầm trồ với việc thành thạo thể hiện quyền lực khi giơ tay nhấc chân của cô.
Quá trình chụp hình tiến hành rất thuận lợi, chỉ là cho đến khi chụp xong, Bùi Vũ Ninh cũng chưa thấy Bùi Chiêu tới tìm cô.
Sau khi thay quần áo, Bùi Vũ Ninh hỏi Tô Kỳ: “Trình Trí chụp hình ở studio nào vậy?”
Tô Kỳ biết Bùi Vũ Ninh muốn đi tìm Bùi Chiêu, vội vàng kêu người dẫn đường, nhưng khi Bùi Vũ Ninh đến tìm thì chỉ thấy Trình Trí và trợ lý.
Trình Trí hình như cũng mới chụp xong đang uống nước, thấy Bùi Vũ Ninh đi vào thì sửng sốt, chủ động đi tới: “Cô Bùi?”
Bùi Vũ Ninh nhìn xung quanh: “Chiêu Chiêu đâu, không phải nó tới thăm anh sao?”
“Cô ấy có tới, nhưng xem một hồi thì nói có việc phải đi trước rồi.”
“…”
Bùi Vũ Ninh “ồ” một tiếng, muốn đi luôn lại cảm thấy hơi bất lịch sự, liền tìm đại vài đề tài nói chuyện: “Đúng rồi, lần trước lúc ăn tối chúng ta ngồi xa quá, tôi còn chưa nói cảm ơn anh, cảm ơn anh đã tới quyên góp từ thiện cho Hội tỷ muội.”
“Là tôi nên cảm ơn cô Bùi mới đúng.” Trình Trí bảo trợ lý đi, nhẹ nhàng cười nói: “Cảm ơn cô cho tôi cơ hội giúp đỡ những đứa trẻ đó.”
Giọng nói của Trình Trí rất ôn hòa, tốc độ nói cũng từ tốn, cùng anh nói chuyện phiếm có cảm giác như tắm trong gió xuân, rất dễ chịu, thoải mái.
“Nhưng thật ra có chút đáng tiếc.” Trình Trí dừng một chút lại nói: “Không thể có được viên kim cương màu cam của cô Bùi.”
Bùi Vũ Ninh cũng lịch sử mỉm cười: “Đừng nói như vậy, mọi người đều đang làm từ thiện thôi.”
“Cô nói đúng.”
Hai người vốn không thân quen, sau khi nói với nhau vài câu, Bùi Vũ Ninh đang muốn chào tạm biệt đi về thì Trình Trí đột nhiên lại nói:
“Lần trước cô Bùi mời tôi ăn tối, hôm nay tôi làm chủ xị mời cô ăn trưa, không biết cô Bùi có chịu nể mặt không?”
Bùi Vũ Ninh dừng lại: “Mời tôi đi ăn?”
“Không có ý gì khác, một bữa cơm bình thường mà thôi.” Trình Trí lại giải thích.
Công bằng mà nói, ấn tượng của Bùi Vũ Ninh với Trình Trí rất tốt. Anh được Tống Nguyên Nguyên hết lời khen ngợi, ngay cả Vân Hòa cũng khen anh hiền lành lễ phép, cho nên trên lý trí, Bùi Vũ Ninh cũng không thấy phản cảm khi người này tiến vào giới của mình.
Anh là nhân vật chạm tay là bỏng có sức ảnh hưởng trong giới giải trí, tập đoàn Quân Đình cũng có kế hoạch mở rộng sang ngành giải trí, trước đó quen biết thêm một số bạn bè trong giới này, mở rộng mạng lưới mối quan hệ đối với Bùi Vũ Ninh mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng mà ăn một bữa thì, dường như còn chưa tới mức đó.
Bùi Vũ Ninh đang nghĩ ngợi nên uyển chuyển từ chối như thế nào, điện thoại bất chợt đổ chuông.
Cô nhìn thoáng qua: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.”
Trình Trí làm một tư thế mời, sau đó bước sang một bên nhường chỗ cho Bùi Vũ Ninh.
Là Chu Thời Duật gọi tới.
“Em đang ở đâu?”
Giọng điệu của Bùi Vũ Ninh nháy mắt dịu xuống: “Tôi ở bên ngoài, sao vậy?”
“Em tới đường Nam Bình một chuyến, có việc.”
“…?”
Đường Nam Bình ở ngoại thành Bắc Kinh, Bùi Vũ Ninh có chút không nói nên lời: “Anh không sao chứ, hôm nay cuối tuần, ngày nghỉ anh cũng không tha cho tôi sao?”
“Em không nghe nói cuộc sống của tôi chưa bao giờ có cuối tuần sao?”
“…”
Bùi Vũ Ninh bỗng nhiên tự hỏi, liệu có phải chú Vương Tử căn bản không chịu nổi sự áp bức của Chu Thời Duật cho nên mới rời đi hay không.
“Nếu tôi không đi anh có thể làm gì tôi?” Bùi Vũ Ninh không muốn bị nhà tư bản bóc lột, tự tin nói: “Cho dù anh có báo cho ông nội tôi, lý cũng thuộc về tôi.”
Nhưng Chu Thời Duật trả lại cho cô bốn chữ: “Cô nàng tóc hồng.”
“…”
Trái tim của Bùi Vũ Ninh run rẩy dữ dội.
Dường như cô đã nhìn thấy đủ loại cảnh tượng sau khi bạn bè biết cô chính là cô nàng tóc hồng trong truyền thuyết. Bùi Vũ Ninh nhắm mắt, hít sâu một hơi thỏa hiệp: “Chu Thời Duật, anh giỏi lắm.”
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Vũ Ninh quay lại nói với Trình Trí: “Xin lỗi, hôm nay tôi có việc, lần sau đi.”
“Được.” Trình Trí cũng không miễn cưỡng, ngừng một chút mới nói: “Vậy, cô có thể cho tôi phương thức liên hệ với cô không?”
–
Thời điểm Bùi Vũ Ninh cười nhạo Chu Thời Duật, trăm triệu lần không ngờ cô nàng tóc hồng sẽ trở thành nhược điểm để anh bắt chẹt mình.
Chuyện say rượu ở nước ngoài lúc trước chỉ có hai người họ biết, cho dù Chu Thời Duật có muốn nói với người khác cô còn có thể đánh chết vẫn không thừa nhận từng có chuyện đó. Nhưng chuyện ở nhà hàng có Tống Nguyên Nguyên tận mắt nhìn thấy, muốn chống chế cũng không chống chế được.
Bùi Vũ Ninh hùng hổ tới số 8 đường Nam Bình mà Chu Thời Duật nói, mới phát hiện hóa ra địa chỉ đó là một rạp chiếu phim.
Mặc dù xa xôi nhưng rất yên tĩnh, cũng không nhiều người lắm.
Bùi Vũ Ninh không biết Chu Thời Duật làm cái quỷ gì, nghi hoặc mà lên lầu liền thấy người đàn ông kia đang ngồi nhàn nhã trên ghế sô pha uống cà phê.
Bùi Vũ Ninh đi tới, ngồi xuống hỏi: “Anh hẹn khách hàng ở đây sao?”