*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong phòng trà nước yên tĩnh, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, khoảng cách rất gần.
Ngoài cửa sổ, mơ hồ có tiếng ô tô hú còi chạy qua dưới lầu, máy cà phê trên bàn cũng phát ra tiếng hơi nước nhè nhẹ, nhưng tất cả âm thanh xung quanh dường như đều bị ánh mắt lúc này của Chu Thời Duật nhấn chìm.
Bùi Vũ Ninh không nghe thấy gì khác, chỉ nghe thấy anh nói ——
“Tôi sẽ tự gánh hậu quả.”
Mấy chữ đơn giản phát ra từ đôi môi mỏng với giọng trầm thấp, âm thanh đầy cám dỗ.
Bùi Vũ Ninh dường như bị cái gì đó đánh trúng, không hiểu sao hai má nóng bừng. Cô nuốt nước miếng, tầm mắt lại bất giác mà rơi xuống môi anh.
Chỉ nhìn một giây, Bùi Vũ Ninh đã xoay đầu. Cô mất tự nhiên mà khảy tóc, rồi đưa tay tìm ly cà phê của mình, nhưng bởi vì bị kéo đến đầu bên này nên không sờ được gì.
“…… Tôi, tôi uống nước.” Cô nói với cổ họng khô khốc.
Rõ ràng chỉ là đang nói chuyện mà thôi, không biết vì sao Bùi Vũ Ninh lại cảm thấy hơi thở của Chu Thời Duật đang len lỏi tràn ngập trong hơi thở của mình.
Đó không phải là cảm giác tốt, nó chỉ khiến cô không khống chế được mà nghĩ về 5 nụ hôn chưa hoàn thành kia.
Xuyên tim cào gan, bứt rứt khắp người.
Chu Thời Duật lướt qua cô, rót cho cô một ly nước rồi đưa qua.
Anh vừa rời đi, gió từ ngoài cửa sổ thổi vào phòng, Bùi Vũ Ninh mới cảm thấy cảm giác ngột ngạt dần dần tan đi.
Cô liếc nhìn Chu Thời Duật từ khóe mắt, hít vào một hơi thật sâu.
Chết tiệt, biết anh lâu như vậy, vì sao gần đây luôn cảm thấy anh……
Bùi Vũ Ninh cũng không biết phải diễn tả cảm giác đó như thế nào.
Có vẻ như sau một nụ hôn, ánh mắt cô nhìn Chu Thời Duật thiếu đi sự đơn thuần lúc trước.
Bùi Vũ Ninh cúi đầu uống nước, ổn định nhịp tim mới hỏi: “Hoa Việt có dự án ở Nam Á sao, sao tôi lại không biết?”
“Là Trung Hằng và Triệu thị hợp tác.” Chu Thời Duật nhẹ nhàng nói: “Gần đây ba tôi bận không đi được nên bảo tôi đi một chuyến.”
Tập đoàn Trung Hằng là tổng công ty của nhà họ Chu, kinh doanh ở nhiều lĩnh vực, cũng là sản nghiệp Chu Thời Duật sẽ kế thừa trong tương lai.
Bây giờ ba Chu bảo con trai thay ông đi công tác là chuyện hết sức bình thường.
Chỉ là Triệu thị này…
Bùi Vũ Ninh nghe hơi quen quen, suy nghĩ vài giây cô bừng tỉnh: “Nhà của Triệu Thạc Nhi chính là Triệu thị?”
“Ừm.”
“…”
Bùi Vũ Ninh bất chợt cảm thấy không thoải mái: “Vậy anh dẫn tôi đến đó không sợ cô ấy không vui sao?” Dù sao sau chuyện Triệu Thạc Nhi bị Bùi Vũ Ninh đả kích ở đợt từ thiện lần trước thì đã xám mặt quay về Nam Á, trong lòng không chừng sẽ ghi hận cô.
“Cô ấy có vui hay không đâu liên quan đến tôi.” Chu Thời Duật liếc nhìn cô một cái, dừng một chút lại nói: “Hơn nữa, người gặp tôi chính là CEO Triệu thị, không liên quan tới cô ấy.”
“…”
Không biết vì sao, nghe những lời này khiến Bùi Vũ Ninh dễ chịu một cách khó hiểu.
Cô bình tĩnh mím môi, cầm vé máy bay lên xem lần nữa.
Hành khách, số hiệu chuyến bay, ngày……
Đến khi nhìn thấy ngày, vẻ mặt của Bùi Vũ Ninh bỗng dưng thay đổi.
Ngày mốt là thứ năm.
Bọn họ sẽ bay vào thứ năm?
Bùi Vũ Ninh tức khắc không khỏe: “Thứ năm đi?”
Chu Thời Duật: “Em bận việc?”
Bùi Vũ Ninh không bận việc gì, chỉ là cô có thói quen đi xa nhà vào ngày liên quan tới số 6, nhưng ngày mốt lại là ngày 4, còn là thứ năm, đối với cô mà nói không khác gì debuff* tới hai lần.
* Hiệu ứng tiêu cực thường dùng trong game, trái nghĩa với buff.
Chiếc vé đột nhiên có chút nóng phỏng tay.
Cô chỉ có thể lấy cớ: “Ngày mốt tôi muốn đi cùng Lý tổng đến gặp kiến trúc sư xem bản thiết kế dự án Hồng Nhân Quán.”
“Tôi sẽ bảo Mạnh Trạch sắp xếp sang ngày mai.”
“……”
Bùi Vũ Ninh há miệng thở dốc: “Ngày mốt tôi phải đi sinh nhật của một người bạn.”
Yên tĩnh một hồi, Chu Thời Duật nhìn Bùi Vũ Ninh: “Nếu em không muốn đi có thể nói thẳng với tôi.”
Bùi Vũ Ninh: “Không phải tôi không muốn đi.”
“Vậy thứ năm đi với tôi.”
“……”
Bùi Vũ Ninh còn định tiếp tục đấu tranh, nói cô sẽ đi sau anh hai ngày, nhưng đột nhiên Chu Thời Duật lại nói:
“Ngày mốt họ có một buổi tiệc tối để chào đón, tôi không có bạn đồng hành.”
Ngụ ý là anh đã lên kế hoạch để Bùi Vũ Ninh làm bạn tiệc của mình.
Câu này có tác dụng an ủi không nhỏ, cũng thực sự tác động tới Bùi Vũ Ninh.
Cố ép khóe môi hơi vểnh lên, nhìn sang chỗ khác khinh thường nói: “Anh đừng tưởng bở, tôi lớn như vậy còn chưa từng làm bạn tiệc của ai đâu.”
Lại là một cụm từ quen thuộc.
“Vậy thật khéo.” Chu Thời Duật khẽ cong môi: “Tôi lại được hời thêm một lần.”
Bùi Vũ Ninh cũng không được mà cười theo, cảm giác khó chịu dồn nén trong lồ ng ngực cả ngày kia lặng lẽ tan đi, ‘khoảng cách’ ràng buộc hai người chỉ mới một ngày đã vô hình trung được giải trừ một cách ăn ý.
–
Mặc dù cô không thể thay đổi lịch trình cho chuyến đi thứ năm, nhưng cũng may lần này Bùi Vũ Ninh không phải đi xa một mình. Hơn nữa có lẽ là vì có sự đồng hành của Chu Thời Duật nên cô cũng không lo lắng như trong tưởng tượng.
Trước đêm đó, Bùi Vũ Ninh thông báo với Bùi Tổ Vọng chuyện muốn đi công tác, ông cụ vui tươi hớn hở cười: “Tốt lắm, cháu cứ đi với Thời Duật để học hỏi thêm, làm quen với các dịp xã giao trong kinh doanh. Sau này cháu buộc phải quen với cuộc sống như thế.”
Nói tới “sau này” ——
Bùi Vũ Ninh trầm mặc một lát, hỏi: “Ông nội, ông cảm thấy cháu thật sự có thể chứ?”
Với một tập đoàn lớn như Quân Đình, chỉ riêng công nhân viên ở các nơi đã tới mấy vạn người. Thật ra Bùi Vũ Ninh cũng từng có áp lực, từng có lúc không tự tin.
Trước cô có ông, có ba, họ đã quản lý Quân Đình tốt như vậy nhiều năm, liệu khi tới tay mình sẽ có kết quả khác hay không.
Ông cụ vuốt tóc cháu gái, an ủi cô: “Đương nhiên là được.”
“Cháu không tin.” Bùi Vũ Ninh cố ý nói: “Ông là ông nội của cháu, đương nhiên sẽ nói vậy rồi.”
Ông cụ cười sang sảng: “Được, được, được. Ông nói cháu không tin, vậy Thời Duật nói cháu có tin không?”
Bùi Vũ Ninh hơi giật mình: “Anh ấy nói cái gì?”
“Lần trước ở nhà chú Chu của cháu, ông từng hỏi Thời Duật, thằng bé nói cháu rất thông minh, không thua nó khi mới vào nghề chút nào.”
“……”
Ở công ty, Chu Thời Duật bình thường rất nghiêm khắc với Bùi Vũ Ninh, không có chút tình người nào, không ngờ sau lưng lại đánh giá cô như vậy.
Còn khen mình thông minh?
Bùi Vũ Ninh mím môi, cúi đầu bật cười, ông cụ nhìn ra chút manh mối, cũng cười theo: “Thế nào, ở cùng Thời Duật nhiều ngày như thế có phải cháu cảm thấy thằng bé cũng không tệ lắm?”
“Nào có ạ.” Bùi Vũ Ninh ngừng cười, làm bộ xụ mặt: “Anh ta thật sự đáng ghét, lúc nào cũng chọc cháu tức giận.”
Bùi Tổ Vọng nhìn lại nhìn: “Nhưng sao ông lại cảm thấy lúc nhắc tới Thời Duật cháu rất vui vẻ.”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Buổi tối khi trở về phòng ngủ, Bùi Vũ Ninh mở di động lên, nhìn hình đại diện WeChat có dòng ghi chú ‘chọc tức tôi 66 lần mỗi ngày‘, qua một hồi lâu, mới nhấn vào sửa thành ‘chọc tức tôi 56 lần mỗi ngày‘.
Vì khoảng thời gian xem như cũng quan tâm mình này, cho anh ta thêm 10 điểm vậy.
Sau khi sửa ghi chú, Bùi Vũ Ninh đang chuẩn bị đi ngủ thì tầm mắt vô tình nhìn thấy ngày hiển thị trên màn hình điện thoại.
Đã qua 0 giờ, bên trên hiện thị thứ năm, ngày 4 tháng 10.
Tim Bùi Vũ Ninh đập mạnh vô cớ, nhanh chóng nhấn tắt màn hình, lừa mình dối người giả vờ không biết, xem như không nhìn thấy.
Cũng may chỉ là một chuyến đi ngắn, chỉ có hai tiếng rưỡi, lại còn có Chu Thời Duật và các trợ lý đi theo, chắc là sẽ ổn thôi.
Bùi Vũ Ninh biết rất rõ rằng mọi thứ cũng chỉ là hoang tưởng trong tâm trí của mình, cho nên lần này cô đồng ý không dời lịch trình, cũng là muốn nhân cơ hội này để thực hiện bước đầu khắc phục nó.
–
Chiều ngày hôm sau, sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Tập đoàn Trung Hằng, tổng công ty của nhà họ Chu có sản nghiệp khổng lồ, đặt chân vào cả ngành hàng không. Ba Chu thời trẻ đã đầu tư vào các công ty hàng không bằng vốn tư nhân từ những năm đầu tiên, cho nên những chuyến bay của người nhà họ Chu luôn được hưởng dịch vụ đặc biệt của hãng hàng không.
Chu Thời Duật ngồi trong phòng VIP hơn hai mươi phút, Bùi Vũ Ninh mới khoan thai tới muộn.
Đại tiểu thư khi đi ra ngoài chỉ riêng vali đã mang theo sáu cái, Chu Thời Duật vẫn luôn nghe nói về tác phong xa xỉ của cô nên tập mãi thành quen, cũng không ngạc nhiên.
Hai người lên máy bay, đoàn người của Hoa Việt đều ngồi ở khoang phổ thông, khoang hạng nhất chỉ có hai trợ lý đặc biệt là Mạnh Trạch và Lâm Úy ngồi ở hàng sau, hai ghế có tầm nhìn đẹp nhất dành cho Chu Thời Duật và Bùi Vũ Ninh.
Để Bùi Vũ Ninh không cần cải trang theo mình, Chu Thời Duật đã đặc biệt giải thích Quân Đình có thể sẽ tham gia dự án hợp tác nên cùng đi khảo sát, vì vậy Bùi Vũ Ninh mới có danh nghĩa để đi theo, như vậy mọi người cũng sẽ không nghi ngờ.
Chỉ là trong mắt người ngoài, Chu Thời Duật và vị đại tiểu thư nhà họ Bùi này vẫn luôn nhìn nhau không thuận mắt.
Cho nên hiện tại, hai người ngồi cùng nhau, toàn bộ đội tiếp viên hàng không đều rất cẩn thận, sợ lỡ như hai vị người thừa kế nhà tài phiệt này xảy ra cãi vã trên máy bay, đến lúc đó ai họ cũng không đắc tội nổi.
Đúng 1 giờ, máy bay bắt đầu chạy trên đường băng cất cánh.
Thật ra, Bùi Vũ Ninh đã không bất an từ lúc rời giường vào buổi sáng. Mặc dù cô thầm tự cổ vũ bản thân để chiến thắng nỗi sợ số “4” nhưng đến khi ngồi trên máy bay, nhớ tới một sự cố hàng không ở trong nước cách đây không lâu cô không kìm được mà nghĩ lung tung.
Khi máy bay ngẩng đầu bay lên không trung, Bùi Vũ Ninh nhìn mình càng ngày càng xa mặt đất thì tim đập vừa mạnh vừa nhanh. Cô thu hồi tầm mắt không dám nhìn, định làm gì đó để phân tán sự chú ý của bản thân, quay đầu liền nhìn thấy Chu Thời Duật đang bình tĩnh đọc hồ sơ.
Nhìn thấy người bên cạnh bình tĩnh như vậy, Bùi Vũ Ninh cũng thả lỏng một chút.
Cô nghiêng người qua hỏi: “Anh đang xem gì thế?”
Chu Thời Duật: “Hợp đồng phát triển của Quân Đình.”
Bùi Vũ Ninh hơi giật mình: “Phương án của anh tôi? Anh đồng ý hợp tác rồi?”
Chu Thời Duật gật đầu.
Nhưng Bùi Vũ Ninh cũng không vui vì công ty nhà mình có thêm một cơ hội kiếm tiền. Cô nhíu mày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được nói với Chu Thời Duật: “Thật ra tôi cảm thấy phương án của Bùi Cận có chút vấn đề, anh ấy nhắc tới bên thứ ba là công ty ở Canada, bao gồm cả phương thức thanh toán mà anh ấy đề cập……”
Bùi Vũ Ninh do dự: “Anh có muốn suy xét lại không, tôi cảm thấy có rủi ro.”
Nhưng Chu Thời Duật dường như không nghe thấy, anh đóng hồ sơ lại, không dao động trả lời: “Có vấn đề hay không, hợp tác rồi mới biết được.”
Bùi Vũ Ninh: “……”
Bùi Vũ Ninh biết, vấn đề mà đến cô cũng nhìn ra được, Chu Thời Duật không thể không thấy.
Cô không biết Chu Thời Duật đang suy tính gì, nhưng nếu anh đã có quyết định, chuyện này lại liên quan đến Quân Đình, thân phận ủa cô nhạy cảm, bị kẹt ở trong khó có thể nói quá nhiều.
Cô dứt khoát không nói nữa: “Thế thì tùy anh vậy.”
Lúc này, tiếp viên hàng không đi tới hỏi: “Chu tổng, cô Bùi có muốn uống gì hay không?”
Chu Thời Duật không ngẩng đầu: “Lấy cho tôi ly nước.”
“Vâng.” Tiếp viên lại hỏi Bùi Vũ Ninh: “Vậy còn cô, cô Bùi?”
Bùi Vũ Ninh nhìn độ cao 10.000 mét này, chớp mắt: “Cho tôi một ly vang sủi bọt.”
Vang sủi bọt/sparkling wine
“Vâng, xin chờ một lát.”
Tiếp viên hàng không vừa rời đi, Chu Thời Duật nhíu mày nhìn cô: “Em biến thành ma rượu từ khi nào vậy?”
Bùi Vũ Ninh đương nhiên sẽ không nói cho anh cô chỉ muốn uống chút rượu để ngủ một giấc trên máy bay, đỡ phải nghĩ đến những cảnh tượng kỳ quái đáng sợ trong đầu.
Cô hừ một tiếng: “Anh quản tôi đấy à?”
Chu Thời Duật: “……”
Tiếp viên hàng không nhanh chóng đưa rượu tới cho Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh uống một hơi cạn sạch. Có lẽ do tối qua cô ngủ không ngon nên sau khi uống một ly rươu, dưới sự xóc nảy nhẹ của máy bay, cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Khi tiếp viên hàng không tới hỏi về bữa ăn, Chu Thời Duật mới thấy Bùi Vũ Ninh đã ngủ.
Khoang máy bay hơi lạnh, anh nhỏ giọng nói với tiếp viên hàng không: “Lấy giúp tôi một cái chăn.”
“Được.”
Lúc chăn được đưa tới, Chu Thời Duật mới nghiêng người qua nhẹ nhàng đắp lên người Bùi Vũ Ninh.
Tiếp viên hàng không bị hành động này làm sững người, cho đến khi Chu Thời Duật lạnh nhạt ngước mắt lên: “Còn có chuyện gì sao?”
Tiếp viên hàng không mới lấy lại tinh thần xin lỗi rời đi, sau khi trở về kéo rèm lại khiếp sợ nói: “Tôi có nhìn lầm không vậy, Chu Thời Duật tự tay đắp chăn cho Bùi Vũ Ninh?”
Một tiếp viên hàng không khác cũng trợn to mắt: “Không thể nào? Không phải họ như nước với lửa sao?”
“Cho nên tôi mới bị sốc đây này! Tôi không hiểu cuối cùng bọn họ là quan hệ gì nữa!”
“Bỏ đi, quan hệ trong giới tài phiệt không phải người như chúng ta có thể hiểu đâu.”
“Cũng phải……”
Một nhón tiếp viên đang tám chuyện ở bên trong, trong khoang, Bùi Vũ Ninh ngủ ngon lành không biết gì.
Chu Thời Duật xử lý công việc, thỉnh thoảng nhìn Bùi Vũ Ninh.
Cô nhắm mắt, lông mi vừa dày cừa dài, lúc ngủ trông rất ngoan.
Chu Thời Duật hơi cong môi, thấy chăn của cô hơi tụt xuống anh lại nghiêng qua, đang định chỉnh lại cho cô thì đột nhiên nghe cô nói mớ: “Chu Thời Duật……”
Chu Thời Duật tưởng mình đánh thức cô, vì vậy dừng động tác lại, không nhúc nhích, nhìn cô.
Nhưng mắt cô vẫn đang nhắm, giống như đang nằm mơ, một lúc sau cô lại nói:
“Để cho tôi hôn thêm 5 lần nữa……”
“Đều tại anh……”
Chu Thời Duật: “……?”
Chu Thời Duật sững sờ tại chỗ, đột nhiên nhớ lại chuyện đêm đó khi Bùi Vũ Ninh đến nhà vào nửa đêm, cưỡng ép muốn hôn anh thêm 5 lần nữa.
Chỉ là, tại sao cô lại cố chấp muốn hôn mình thêm 5 lần như vậy?
Chu Thời Duật mơ hồ cảm thấy đằng sau chuyện này có gì đó mà anh không biết, hoặc là ——
Hoặc là sau khi cô uống rượu thì lại nói linh tinh cũng không chừng.
Chu Thời Duật nhất thời không hiểu ra sao, đành phải giúp Bùi Vũ Ninh chỉnh lại chăn trước.
Đúng lúc này, máy bay đột nhiên rơi tự do một khoảng. Ly rượu trước mặt Bùi Vũ Ninh vì vậy mà nghiêng ngả rớt xuống đất khiến cô choàng tỉnh.
Thần kinh Bùi Vũ Ninh lập tức căng thẳng tột độ, cả người căng cứng ngồi thẳng dậy: “Làm sao vậy?”
Tiếp viên hàng không đi tới giải thích: “Xin lỗi Chu tổng, cô Bùi, máy bay gặp nhiễu động không khí cho nên xóc nảy mạnh, vui lòng thắt chặt dây an toàn.”
Đây không phải lần đầu tiên Bùi Vũ Ninh ngồi máy bay, càng không phải lần đầu tiên gặp nhiễu động không khí, nhưng khi những điều dị thường thỉnh thoảng xảy ra này có liên quan tới số 4 thì đều sẽ bị phóng đại vô hạn, trở thành sự kiện nguy hiểm đáng sợ.
Bóng ma ba mẹ bị tai nạn xe vào ngày 4 hiện lên, Bùi Vũ Ninh có chút căng thẳng, hai tay bất giác nắm chặt thành ghế.
Chu Thời Duật nhận ra cô không ổn, nhẹ giọng nói: “Chỉ là dòng khí mà thôi, không sao đâu.”
Bùi Vũ Ninh trấn định gật đầu, nhưng cả người lại căng thẳng như thoát khỏi chỗ ngồi, chỉ còn lại một linh hồn lơ lửng bất an.
Máy bay lại xóc nảy mạnh liên tiếp vài cái.
Nhịp tim Bùi Vũ Ninh càng dữ dội hơn, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Cuối cùng, sau khi đột nhiên rơi tự do một lần nữa thì đã tới giới hạn chịu đựng của Bùi Vũ Ninh, cô không nhịn được nhắm mắt lại gọi: “Chu Thời Duật ——”
Cô theo bản năng túm lấy tay người bên cạnh.
Bàn tay mềm mại đột nhiên túm lấy mình, Chu Thời Duật không thể tưởng tượng được trố mắt lên. Anh nhìn tay hai người dán sát nhau, nhận ra Bùi Vũ Ninh hoảng sợ thì hơi dừng lại, trở tay bao bọc tay cô trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm chặt: