Bùi Vũ Ninh vốn không phải tuýp người lòng dạ sắt đá, huống chi là đang đối mặt với những lời tỏ tình chân thành của bạn trai.
Cô không tránh khỏi xúc động.
“Cho nên năm ngoái lúc em uống say gọi cho anh, anh nói anh đang công tác ở Luân Đôn nhưng thực ra là đến thăm em?”
“Ừm.”
“Em có thể mua được biển xe số 6 dễ dàng như vậy là do anh chuẩn bị trước?”
“Ừm.”
“…”
Những chuyện này, Bùi Vũ Ninh hoàn toàn không biết gì cả.
Sự ngượng ngùng và xấu hổ của cô nhờ có sự giải bày nỗi lòng của Chu Thời Duật mà dần nguôi ngoai, dù sao chẳng thì có mấy ai ngờ, mẫu người ưu tú lại lạnh lùng như anh, người đàn ông khiến cho vô số cô nàng trong giới nhìn được nhưng không chạm được cũng từng ghi ba chữ “Bùi Vũ Ninh” lên giấy, âm thầm làm nhiều việc vì cô.
Yên lặng một lúc, Bùi Vũ Ninh mới dần mở lòng: “Nhưng em cảm thấy bản thân đã không còn hoàn hảo trước mặt anh.”
Cô ngẩng đầu lên: “Lúc anh biết em bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế có phải cảm thấy em rất buồn cười không.”
“Chưa từng cảm thấy” Chu Thời Duật: “Anh chỉ cảm thấy đau lòng và tự trách, cho nên mới cố ý giả say để em không còn phải lăn tăn về chuyện 5 nụ hôn kia nữa, hơn nữa –“
Chu Thời Duật sờ đầu cô: “Không ai là hoàn hảo cả, anh thích em thì đương nhiên sẽ thích mọi thứ thuộc về em.”
“Bao gồm chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của em?” Bùi Vũ Ninh bỗng cảm thấy tủi thân không tả được, là cảm giác khi cô đang một mình đợi chờ trong bóng tối dài đằng đẵng thì đột nhiên có người ấm áp ôm lấy cô, nói cô đừng sợ.
“Đương nhiên.”
“Nếu…” Bùi Vũ Ninh nói: “Nếu sau này chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của em tái phát, có lẽ sẽ yêu cầu anh làm một vài chuyện ngớ ngẩn như 5 nụ hôn kia, anh có thấy phiền không?”
“Không phiền.” Chu Thời Duật trả lời cô chắc nịch: “Anh sẽ làm cùng em.”
“…”
Bùi Vũ Ninh thừa nhận mặc dù sự xấu hổ vẫn chưa biến mất hết nhưng cô đã được anh dỗ dành cho tốt hơn.
Cô xoay người lại, mím môi: “Nghe trước đã, ai biết được liệu anh có nói lời ba hoa không.”
Chu Thời Duật cũng hiểu rõ chỉ trong chốc lát thì không thể dỗ cho đại tiểu thư hoàn toàn vui vẻ được, nhưng ít nhất anh đã nói ra những lời chân thành rồi, Bùi Vũ Ninh nhất định sẽ hiểu.
Anh bèn đứng dậy chào tạm biệt: “Mai là ngày đầu tiên em đến Quân Đình làm việc, anh không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.”
Bùi Vũ Ninh không lên tiếng.
Chu Thời Duật đi về phía cửa, đi đến cạnh cửa thì dừng lại nhìn cô: “Em không tiễn anh à?”
Các cặp đôi trẻ đang trong giai đoạn yêu đương nồng cháy đều hận không thể dính bên nhau như sam, Bùi Vũ Ninh cũng không ngoại lệ. Mặc dù hai ngày nay cô đang giận anh nhưng cũng rất nhớ anh.
Cô đứng im vài giây rốt cuộc cũng không kìm được, bước tới định mở cửa giúp anh thì lòng bàn tay đã bị Chu Thời Duật giữ lấy, anh kéo nhẹ cô một cái, ôm vào lòng: “Để anh một em.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Bùi Vũ Ninh tựa vào trong ngực Chu Thời Duật, mặc dù còn có chút xấu hổ, nhưng khóe miệng vẫn không khỏi cong lên.
Hai người ôm nhau vài giây rồi buông ra, Chu Thời Duật mở cửa, nào ngờ vừa mở ra thì có người xém tí thì ngã vào.
Bùi Vũ Ninh giật mình: “Ông….nội?”
Bàn tay đang nắm lấy tay Chu Thời Duật nhanh chóng buông ra.
Ông cụ thấy lần này hai người hình như cãi nhau rất nghiêm trọng, vừa định đi lên xem thử có chuyện gì thì lại hết chuyện.
Nhưng cũng không uổng công ông đi một chuyến, thế mà thấy được chuyện thú vị khác.
Ông cụ nhìn chằm chằm tay của hai người, hết nhìn Chu Thời Duật lại nhìn Bùi Vũ Ninh, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ cùng mãn nguyện: “Ông nội làm phiền hai đứa rồi hả? Hai đứa tiếp tục, tiếp tục đi.”
“Cháu – không -“
Không đợi Bùi Vũ Ninh mở miệng, ông cụ đã đi xuống lầu nhanh như gió.
Bùi Vũ Ninh và Chu Thời Duật nhìn nhau, từ bỏ ý định giải thích.
Dù sao sớm hay muộn thì không chỉ hai nhà Chu Bùi, bạn bè, người trong giới, thậm chí là cả Bắc Kinh này đều sẽ biết chuyện hai người đang yêu đương.
Chu Thời nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh về đây.”
“Ừm.”
Có những lời từ tận đáy lòng của Chu Thời Duật khiến tâm trạng của Bùi Vũ Ninh đã dịu đi rất nhiều. Sau khi Chu Thời Duật rời đi, cô không còn suy nghĩ lung tung nữa, đi ngủ sớm để chuẩn bị cho buổi làm việc ngày mai, cô nhất định phải lấy trạng thái tốt nhất để xuất hiện.
–
Bảy giờ bốn mươi phút sáng hôm sau.
Bầu trời phủ đầy sương, cả trung tâm thành phố như vẫn còn yên giấc. Trung tâm CBD đứng cao sừng sững, hai tòa nhà rực rỡ nhất của Tập đoàn Quân Đình được thiết kế đan chéo nhau, nơi cao nhất như xuyên thẳng qua tầng mây, gần như không nhìn thấy điểm cuối.
Trước cửa thang máy, nhân viên văn phòng từ khắp nơi trong thành phố nối đuôi nhau chạy đến công ty, có người vừa nghe điện thoại vừa nhai sandwich, có người cầm ly cà phê trên tay cố xua đi cơn buồn ngủ buổi sáng sớm, có người tụ tập với nhau để phàn nàn về việc làm thêm giờ tối qua.
Giữa những tiếng nói chuyện có quy luật và bận rộn, bỗng có người nhận ra gì đó, ngạc nhiên chỉ tay về phía cổng công ty.
Mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Hai chiếc xe từ từ dừng lại trước cổng công ty từ lúc nào không hay. Dẫn đầu là một chiếc Mercedes-Benz, sau khi dừng lại, có ba người nhìn giống như trợ lý bước xuống xe, một trong số đó là người ai cũng biết – thư ký cũ của chủ tịch Bùi cũng là trợ lý đặc biệt hiện tại của đại tiểu thư Quân Đình – Lâm Úy.
Lâm Úy dẫn theo hai trợ lý đi về phía chiếc Maybach màu đen biển số 6 đằng sau.
Cửa sổ của chiếc xe Maybach màu đen được đóng chặt, không nhìn thấy khe hở, một nam vệ sĩ mặc âu phục đi giày da bước xuống từ ghế phụ, đi đến hàng ghế sau, cung kính cúi người mở cửa xe.
Anh ta giơ tay lên, Bùi Vũ Ninh từ trong xe bước ra, cô đứng thẳng người, lạnh nhạt liếc nhìn xung quanh.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo măng tô sẫm màu, đường may đơn giản mà không mất đi vẻ sang trọng, đôi giày cao gót mũi nhọn tôn lên đôi chân dài thẳng tắp, mái tóc dài cũng được búi gọn gàng sau đầu, trong khoảnh khắc cô đứng yên ở đó, mọi người trước thang máy đều cảm thấy không hiểu sao áp lực không khí xung quanh bỗng tăng vọt lên.
Một giám đốc bộ phận vừa đến trước cửa công ty đã giật mình, thấy Bùi Vũ Ninh sớm như vậy đã đến công ty, vội vàng khom người: “Chào cô Bùi.”
Bùi Vũ Ninh nhìn anh ta không chút biểu tình, trực tiếp đi vào.
Lâm Úy đi theo phía sau, dừng lại trước mặt vị giám đốc kia, nói với anh ta, cũng như nói với mọi người: “Giám đốc Trần hôm qua không nhận được email bổ nhiệm nhân sự à? Từ hôm nay cô Bùi chính thức tiếp quản chức vụ phó chủ tịch của Quân Đình.”
Ngụ ý là cô Bùi và phó chủ tịch Bùi là hai thân phận khác nhau.
Giám đốc Trần lập tức hiểu ra, gật đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, là sơ xuất của tôi.”
Lâm Úy không nói nữa, đi theo Bùi Vũ Ninh cùng với một vài trợ lý thư ký mới được bổ nhiệm đến thang máy chuyên dụng, vệ sĩ đã nhấn thang máy sẵn, đợi Bùi Vũ Ninh bước vào, mọi người mới đi vào theo.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, đám người cách đó không xa há hốc miệng, đột nhiên bùng nổ.
“Mẹ kiếp, tôi bị ảo giác đúng không, lần này nhìn cô Bùi khang khác.”
“Tôi cũng vậy! Lần trước nhìn cứ như cô chiêu vậy, lần này đột nhiên lại có khí thế như thế!”
“Mới 7h40 mà công chúa đã đi làm, giỡn hả?”
“Tôi xin rút lại lời nhận xét nói cô ấy không được khi trước, vừa rồi nhìn tôi cảm thấy cô ấy rất có khả năng, ít nhất đã có khí thế.”
“Ha ha, cậu bị sao vậy, đây là nhà họ Bùi, thật sự cho là chỉ nuôi sâu gạo thôi à”
…
Văn phòng phó chủ tịch ở tầng 56, đây là tầng mà Bùi Vũ Ninh chọn cho mình, giống như số tầng lúc cô làm ở Hoa Việt.
Lâm Úy đã bố trí thỏa đáng mọi thứ cho cô, còn dày công làm một tấm bảng treo trước cửa.
Bùi Vũ Ninh đi đến trước cửa nhìn tên mình trên tấm bảng, rồi đẩy cửa ra.
Cửa sổ kính được thiết kế theo kiểu sát đất, đứng bên cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh thành phố xinh đẹp, thậm chí còn lờ mờ nhìn thấy hai tòa nhà Cảng Duyệt ở phía xa xa kia..
Như thể Chu Thời Duật đang ở bên cô vậy.
“Lát nữa em định triệu tập các bộ phận để mở cuộc họp đúng không?” Lúc này Lâm Uy mới hỏi.
Bùi Vũ Ninh quay người lại, gật đầu: “Ông nội nghỉ ngơi điều dưỡng đã lâu, em cần biết một ít về định hướng phát triển của các bộ phận ở công ty. À đúng rồi…”
Bùi Vũ Ninh bảo Lâm Úy đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Em cần toàn bộ tài liệu của dự án phát triển ở nước ngoài, chị nghĩ cách âm thầm tìm giúp em.”
Lâm Úy: “Là cái giám đốc Bùi phụ trách sao?”
“Vâng.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi Lâm Úy rời đi, Bùi Vũ Ninh ngồi trên ghế xoay, thở phào nhẹ nhõm.
Thành thật mà nói, lúc trước ở Hoa Việt cô toàn trốn sau lưng Chu Thời Duật giả làm chủ tịch, nhưng bây giờ đã khác, cô không còn là thực tập sinh nữa, cũng không còn ai gợi ý giúp cô, tất cả mọi chuyện cô đều phải tự mình gánh vác.
Nhưng Bùi Vũ Ninh lại có một sự tự tin không thể giải thích được.
Cũng cùng một con đường từ cửa công ty đến văn phòng, nhưng lần này lại có tâm trạng khác với lần trước.
Nói cách khác, cô đã tự tin hơn.
Bùi Vũ Ninh đứng trước cửa sổ, chợt giống như đứa trẻ lần đầu rời cha mẹ để đi nhà trẻ, rất muốn gửi tin nhắn cho Chu Thời Duật.
Cô đang gõ chữ trên điện thoại thì Lâm Úy đột nhiên gõ cửa, cầm bó hoa đi vào.
Bùi Vũ Ninh kinh ngạc: “Ai tặng vậy?”
Vừa dứt lời, âm thanh WeChat đột nhiên vang lên.
Là Chu Thời Duật gửi: “Đi làm vui vẻ.”
Bùi Vũ Ninh sửng sốt một chút, mím môi, thực ra cô cũng đoán được anh sẽ biểu hiện gì đó.
Cô trả lời lại: “Thêm cho anh 1 điểm.”
Chu Thời Duật hỏi: “Có phải điểm của anh bị trừ hết rồi không?”
Bùi Vũ Ninh nhìn lên ghi chú “Mỗi ngày yêu em 26 lần” cố tình nói: “Âm rồi.”
Chu Thời Duật: “…Vậy anh sẽ cố gắng hơn.”
Bùi Vũ Ninh khẽ cười rồi cất điện thoại vào, ngửi hương hoa do bạn trai gửi, chợt nảy ra một ý nghĩ, cô gỡ bó hoa ra đếm từng bông một.
Đếm xong… người này vậy mà thật sự mua 66 bông.
Như thể cảm nhận được sự quan tâm cẩn thận của Chu Thời Duật đối với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô, Bùi Vũ Ninh đột nhiên rất muốn cười, sự giận dỗi lúc trước nhất thời tan thành mây khói, không cách nào tức được nữa.
Lúc này Lâm Úy gõ cửa thông báo với cô: “Mọi người đều đã đến rồi, đang ở phòng họp đợi em.”
Bùi Vũ Ninh thu lại biểu tình, gật đầu: “Được.”
Đây là lần đầu tiên Bùi Vũ Ninh chủ trì một cuộc họp với hơn 30 người tham gia.
Mà lúc này đây, bầu không khí trong phòng họp có chút náo nhiệt.
Nhân lúc Bùi Vũ Ninh chưa đến, một nhóm giám đốc điều hành cùng các thành viên hội đồng quản trị đều đang thảo luận sôi nổi, đại khái đều đang nghi ngờ về năng lực của Bùi Vũ Ninh.
Tuy nói là phó chủ tịch nhưng ai có con mắt tinh tường đều biết đó chỉ là chức vụ tạm thời, tiếp theo chính là trực tiếp tiếp quản vị trí của chủ tịch Bùi.
“Tuổi tác chủ tịch Bùi đã cao thì chúng ta có thể hiểu, nhưng để một con nhóc 23 tuổi lãnh đạo chúng ta thì sao mà được.”
“Đừng nói như vậy, tôi nhìn Vũ Ninh lớn lên, con bé thông minh không kém gì chủ tịch Bùi và ba nó, chúng ta cũng phải cho lớp trẻ cơ hội chứ.”
“Cho, ai nói không cho. Những năm qua bộ phận phát triển và đầu tư ở nước ngoài của giám đốc Bùi làm rất tốt, chỉ riêng năm ngoái chúng ta đã mở cửa thị trường ở 6 quốc gia, có cho cơ hội thì cũng nên trao cho người có kinh nghiệm phong phú như giám đốc Bùi. Mọi người nói đúng không?”
“Đúng vậy……”
“Bùi Cận đúng là có năng lực.”
Bùi Cận – người đang ngồi ở góc của bàn dài hình ê-líp chỉ cười không nói gì.
Ngoài cửa truyền đến tiếng giày cao gót, sau đó là giọng nói như cười như không cười của Bùi Vũ Ninh: “Quản lý Lưu nói rất đúng.”
Tất cả mọi người đều im lặng nhìn sang.
Bùi Vũ Ninh treo nụ cười trên môi, khách sáo lại xa cách. Sau khi ngồi xuống ghế chủ tịch, cô trực tiếp gọi tên quản lý Lưu: “Tôi vừa dành mười phút trước cuộc họp để đọc báo cáo kinh doanh của các bộ phận trong quý trước. Bộ phận tiếp thị của quản lý Lưu trong quý trước chỉ đóng góp 3% cho lợi nhuận và hiệu suất của công ty, thua xa các bộ phận khác. Liệu tôi có thể hiểu lời của quản lý Lưu là –“
Bùi Vũ Ninh hơi nhướng mày, một giây sau, nụ cười lạnh hẳn đi: “Anh không đủ kinh nghiệm, không thể đảm nhiệm được trọng trách quản lý bộ phận tiếp thị.”
Mọi người: “…”
Quản lý Lưu vừa rồi còn ba hoa chích chòe bây giờ lại cúi đầu im như thóc: “Ý tôi không phải vậy.”
“Không phải thì tốt.” Bùi Vũ Ninh sớm đã biết hôm nay cô đến sẽ không suôn sẻ như vậy, may mà mấy tháng trước cô cùng Chu Thời Duật mở đủ loại cuộc họp, loại nghệ thuật nói chuyện này cô sớm đã khắc sâu trong lòng, hôm nay cho dù có diễn cũng phải cố gắng diễn một cảnh hay nhất.
Cô khẽ cụp mắt xuống, bình thản ra hiệu cho Lâm Úy bắt đầu cuộc họp.
Tất cả các bộ phận lần lượt bắt đầu báo cáo công việc gần đây, Bùi Vũ Ninh chăm chú lắng nghe. Khi đến lượt bộ phận phát triển và đầu tư nước ngoài thì Bùi Cận khàn giọng nói: “Xin lỗi Ninh Ninh”, anh chỉ vào cổ họng mình:
“Mấy ngày nay anh bị cảm nặng, không nói được, anh bảo trợ lý chỉnh thành email rồi gửi cho em được không?”
Bùi Vũ Ninh nhìn anh vài giây, sau đó mỉm cười: “Được.”
Ba tiếng “giám đốc Bùi” vừa thốt ra mọi người đều tế nhị nhìn nhau.
Bùi Vũ Ninh rõ ràng không đồng ý cách gọi “Ninh Ninh” của Bùi Cận, đồng thời ám chỉ anh đừng lợi dụng quan hệ cá nhân và công việc nhập làm một.
Bùi Cận cũng có chút kinh ngạc, hơi ngừng một chút, gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Cuộc họp tiếp tục trong bầu không khí như vậy, trước đây cứ cảm thấy thời gian đi họp cùng Chu Thời Duật trôi qua quá chậm, không ngờ đến cuộc họp đầu tiên của bản thân đã trôi qua hai tiếng rồi nhưng lại không thấy dài chút nào.
Sau khi kết thúc cuộc họp, Bùi Vũ Ninh kêu Bùi Cận lại.
Đợi mọi người rời đi, cô cười nói: “Anh à, vừa rồi anh không trách em chứ, anh cũng biết, ngày đầu tiên em đến công ty, nếu không thiết lập quy củ thì sau này rất khó thu phục lòng người.”
Bùi Cận vẫn rất dịu dàng: “Đương nhiên anh không trách em, là do anh không chú ý, luôn coi em như một đứa trẻ.”
Trước đây, Bùi Vũ Ninh có thể xem đó là sự yêu thương của anh họ dành cho cô, nhưng bây giờ khi ngẫm lại thì Bùi Vũ Ninh lại cảm thấy hình như từng câu từng chữ đều chứa ẩn ý khác.
Cô chỉ có thể cười nói bóng gió: “Em không còn là con nít nữa.”
–
Sau một ngày bận rộn thì cũng đến 5h chiều, Bùi Vũ Ninh cuối cùng cũng được tan làm.
Rõ ràng không phải lần đầu tiên cô được tan làm, nhưng hôm nay cô lại có cảm giác thành tựu khó hiểu, tuy ngày đầu làm việc còn chưa thành thạo nhưng cô vẫn đang không ngừng làm quen.
Ngồi trong văn phòng, Bùi Vũ Ninh đột nhiên rất muốn gặp Chu Thời Duật.
Cô rất muốn chia sẻ với anh cảm giác ngày đầu tiên cô đi làm.
Cầm điện thoại lên, vừa định gửi tin cho anh thì đúng lúc anh lại gửi tin đến.
“Tối nay cùng ăn cơm?”
Bùi Vũ Ninh mím môi cười, thầm nghĩ hai người đúng là tâm linh tương thông.
“Ở đâu?”
“Nhà của anh.”
Bùi Vũ Ninh không biết tại sao đột nhiên Chu Thời Duật lại muốn ăn ở nhà, nhưng cô không hề nghĩ nhiều, thu dọn đồ xong thì nhờ Lâm Úy đưa cô đến căn hộ của Chu Thời Duật.
Sau khi đến nơi cô liền gõ cửa, người mở cửa là chú Vương.
Cảnh tượng có chút xấu hổ.
Vương Tử lúng túng xoa xoa tay, khách khí nói: “Cô chủ….cô đến rồi à, mau vào đi.”
Bùi Vũ Ninh đi vào, nhớ đến chú Vương khi trước bịa chuyện nói dối cô, không khỏi trêu chọc một câu: “Người ba bị mắc bệnh tương tư của chú đâu.”
Vương Tử co được dãn được, chỉ tay về hướng ban công: “Đang gọi điện thoại.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Đúng là có tiền đồ mà, thế mà còn nhận thật.
Chu Thời Duật nghe điện thoại xong đi qua: “Em đến rồi à?”
Bùi Vũ Ninh vòng qua chú Vương, nhìn bàn ăn đã bày đủ món, tò mò hỏi: “Sao anh đột nhiên muốn ăn ở nhà thế.”
Chu Thời Duật chỉ vào chú Vương ở phía sau cô: “Hôm nay chú Vương làm chủ, toàn bộ thức ăn đều là chú ấy làm, nói muốn xin lỗi em.”
Bùi Vũ Ninh:?
Vương Tử vội vàng đi đến trước mặt Bùi Vũ Ninh: “Xin lỗi cô chủ, tôi thật sự không phải cố ý lừa cô đâu, xuất phát điểm của tôi là hy vọng cô và cậu chủ tốt đẹp, hy vọng hai người sớm ở bên nhau. Tôi tuyệt đối không hề có ý nghĩ muốn đùa bỡn cô.”
“…”
Thật lòng mà nói, trước đây Bùi Vũ Ninh ít khi tiếp xúc với người giúp việc trong nhà, bình thường ngoài phân phó công việc thì sẽ không nói chuyện riêng gì. Nhưng chú Vương là ngoại lệ, vì đằng sau có thân phận quản gia cũ của Chu Thời Duật, Bùi Vũ Ninh phá lệ chú ý và có cảm tình với chú ấy.
Bao gồm cả khoảng thời gian chú ấy cổ vũ cô tìm kiếm bí mật của Chu Thời Duật, có thể xem như đang trợ giúp cho chuyện tình cảm của hai người.
Chú ấy là được Chu Thời Duật sắp xếp đến chăm sóc cô, khoảng thời gian qua cũng rất tận tâm tận lực, kỳ thật đúng là không làm gì sai cả.
Trong lòng Bùi Vũ Ninh đều hiểu rõ, chỉ là ngày hôm đó đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, cô nhất thời tức giận nên mới kêu chú ấy về lại chỗ Chu Thời Duật.
“Bỏ đi.” Bùi Vũ Ninh không so đo nữa: “Tôi tha thứ cho chú rồi.”
Hai mắt Vương Tử sáng lên: “Thật sao? Vậy tôi có thể quay về không?”
Bùi Vũ Ninh: “….Chú đã thành công nghỉ hưu rồi còn muốn quay về làm gì?”
Vương Tử đứng thẳng người, giọng điệu từ tốn mà kiên định: “Trước khi cô chủ trở thành mợ chủ thì tôi vẫn chưa được tính là nghỉ hưu.”
Bùi Vũ Ninh: “…”
Chu Thời Duật bật cười: “Còn đứng đó làm gì?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, cậu chủ với cô chủ ăn ngon miệng.” Vương Tử cầm theo hành lí đã chuẩn bị sẵn, dứt khoát đóng cửa rời đi.
Bùi Vũ Ninh chết lặng, hỏi Chu Thời Duật: “Anh lại tính làm gì?”
“Anh nào dám làm gì.” Chu Thời Duật mở nút chai rượu vang trên bàn: “Sợ lần sau người bị đuổi đi là anh.”
Bùi Vũ Ninh cố nén nụ cười, giả vờ nghiêm túc: “Em vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh đâu.”
Chu Thời Duật bày chén bát ra cho cô: “Không tha thứ thì cũng đợi ăn xong rồi tính tiếp.”
Đồ ăn hôm nay đều do chú Vương tự mình nấu, cho nên trên cơ bản đều là món Bùi Vũ Ninh yêu thích. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, nhìn thấy toàn món mình thích, đương nhiên sẽ k1ch thích khẩu vị.
Hai người cụng nhẹ ly, như một nghi thức trước bữa ăn.
“Hôm nay đi làm thế nào.” Chu Thời Duật hỏi
Bùi Vũ Ninh uống một ngụm rượu, vị chát và ngọt của rượu vang đỏ lan tỏa trên đầu lưỡi, nhớ đến khúc nhạc đệm trong cuộc họp khi sáng, vốn dĩ muốn nói với Chu Thời Duật nhưng lại sợ anh lo lắng cô không ứng phó được nên chỉ mỉm cười:
“Khá tốt, em lợi hại lắm.”
“Thật à.” Chu Thời Duật nhìn cô vài lần, vờ như cái gì cũng không biết, gắp thức ăn cho cô: “Vậy sau này đành nhờ phó chủ tịch Bùi đây quan tâm Hoa Việt.”
Bùi Vũ Ninh bĩu môi: “Anh ít nói ngon ngọt lại, tư bản anh đừng cướp mối làm ăn của em là được.”
Chu Thời Duật: “Miệng không ngọt sao thêm điểm được, bạn gái anh đã chấm anh âm điểm rồi.”
“…”
Hai người cứ anh một câu em một câu, xem như đã khôi phục lại bầu không khí ngọt ngào như trước, đang ăn dở thì Chu Thời Duật đột nhiên kêu cô: “Ninh Ninh.”
“Ừm?”
“Em…có ngại khi nói cho anh tại sao em mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế với số 6 không?”
Đây là điều Chu Thời Duật luôn muốn biết.
Anh muốn tiến vào lòng cô, giúp cô thoát ra thì bắt buộc phải hiểu rõ để bốc thuốc đúng bệnh.
Nếu là vì áp lực quá lớn thì ít nhất cũng phải biết được là áp lực điều gì.
Sau khi Chu Thời Duật hỏi câu hỏi này, động tác ăn của Bùi Vũ Ninh dừng lại, cô cúi đầu, một lúc sau mới ngẩng đầu lên nhìn Chu Thời Duật: “Em không ngại, nhưng…”
Bùi Vũ Ninh không muốn nhắc lại những chuyện đó vào hôm nay, mỗi lần nhớ lại cô đều cảm thấy hổ thẹn.
Cô thấp giọng nói: “Sau này có được không? Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm.”
Chu Thời Duật cũng nhận ra mình đã chọn sai thời điểm, hôm nay vốn là ngày vui của Bùi Vũ Ninh
Anh xoa đầu cô: “Xin lỗi em, khi nào em muốn nói thì hãy nói.”
May mà tâm trạng của Bùi Vũ Ninh không bị ảnh hưởng quá nhiều, lúc sắp ăn xong, cô đột nhiên nhớ đến những điều Bùi Chiêu đã nói với mình ngày hôm qua, hỏi Chu Thời Duật: “Chiêu Chiêu nói em khu bình luận của Trình Trí vẫn luôn bị chặn, là ý của anh à?”
Động tác Chu Thời Duật dừng lại, thản nhiên nói: “Là anh, sao nào.”
“…”
Từ lúc xóa hot search, Bùi Vũ Ninh đã đoán ra là Chu Thời Duật, mặc dù anh đối xử với cô rất dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng với người khác thì tác phong rất bá đạo.
Nếu Bùi Chiêu không nói cho cô chuyện này thì có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ biết. Trình Trí lẽ ra có thể nhờ cô giúp đỡ nhưng có lẽ vì không muốn bị hiểu lầm lần nữa nên anh cũng không đăng gì trên Weibo nữa.
Bùi Vũ Ninh nói: “Chuyện này vốn là hiểu lầm, anh có thể đừng tham dự vào không. Trình Trí là thần tượng của Chiêu Chiêu, làm như vậy mọi người sẽ rất khó xử.”
Chu Thời Duật mặt không biểu tình, giọng điệu nhàn nhạt: “Chừng nào fan của anh ta không ghép cp hai người nữa thì khi đó kết thúc.”
Bùi Vũ Ninh chậc lưỡi: “Trước đây sao em lại không phát hiện ra anh lại “chua” như thế nhỉ.”
Chu Thời Duật bình tĩnh nhìn cô: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
Bùi Vũ Ninh: “…” Hũ giấm này!
Sau khi ăn xong bữa tối ấm áp đơn giản, Chu Thời Duật vào bếp một mình, không để cho đại tiểu thư sống trong nhung lụa này dọn dẹp,
Bùi Vũ Ninh ngồi trên sô pha đợi Chu Thời Duật, lúc chán thì tiện tay cầm mấy cuốn tạp chí trên bàn lên xem, phát hiện thế mà lại là bài phỏng vấn của cô ở Thiên Kiều.
Nhìn qua thì có vẻ được xem đi xem lại rất nhiều lần.
Sau khi tưởng tượng ra cảnh người này mỗi ngày ở nhà đều lật tạp chí của cô ra xem, Bùi Vũ Ninh không khỏi trộm cười, cô nhìn bóng lưng Chu Thời Duật, thấy anh hình như đang định đi ra, trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng.
–
Sau khi Chu Thời Duật dọn dẹp xong, nhìn thấy Bùi Vũ Ninh đang nhắm mắt nằm trên sô pha, như thể đã ngủ thiếp đi.
Anh đi tới, vừa định tìm chăn đắp cho cô, nhưng khi cúi xuống thì thấy lông mi cô chợt run lên.
Động tác Chu Thời Duật dừng lại, cong môi cười.
Anh ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ngắm nhìn gương mặt cô.
Mái tóc được bới lên của Bùi Vũ Ninh đã được thả xuống, buông xõa tán loạn trên sô pha, tuy nhắm mắt nhưng lại lộ ra vẻ ngây thơ đáng yêu.
Chu Thời Duật nghiêng người về phía trước và hôn nhẹ lên môi cô.
Im như tượng.
Lại hôn một cái, vẫn không nhúc nhích.
Khóe miệng Chu Thời Duật không ngừng cong lên, tiếp tục hôn lần thứ ba.
Lông mi của Bùi Vũ Ninh không kìm được lại chớp chớp mấy cái, tựa hồ sợ bị phát hiện, theo bản năng nhắm chặt lại.
Chu Thời Duật buồn cười, cúi đầu hôn cô lần thứ tư.
Hơi thở mang theo vị rượu phả vào mặt Bùi Vũ Ninh, cô liều mạng kiềm chế bản thân, thầm nghĩ rằng cảnh tượng này cuối cùng cũng được tái diễn, cô đã được trải nghiệm cảm giác bị hôn trộm, đang đắc chí chờ đợi nụ hôn thứ 5 thì giọng nói như cười như không của Chu Thời Duật vang lên:
“Còn giả vờ ngủ không phải là bất lịch sự lắm sao?”
Bùi Vũ Ninh: “….”
Bùi Vũ Ninh đột nhiên mở mắt ra, mặt ửng đỏ, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh lật người ôm lên trên.
Đêm đó ở Nam Á, Chu Thời Duật đè cô dưới anh để hoàn thành nụ hôn thứ năm.
Bây giờ đổi ngược lại cô ở trên còn Chu Thời Duật ở dưới.
Anh ôm mặt cô, dỗ dành: “Cái cuối cùng, đến lượt em.”