Hạ Vãn Quyên có hẹn với một người bạn vào buổi chiều, bà đợi thật lâu mà vẫn chưa thấy Đỗ Tẫn Thâm rời khỏi phòng nên lại đi lên lầu gõ nhẹ cửa phòng hắn.
"Dì Trương đã nấu canh bí đỏ cho con, con hâm nóng lại là ăn được. Buổi chiều mẹ có việc bận nên mẹ đi ra ngoài trước đây."
Dì Trương là bảo mẫu trong nhà, Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên lại không thích người hầu ở lại qua đêm do đó bọn họ chỉ đến đây vào ban ngày và buổi sáng.
"Không biết tối nay ba con sẽ về lúc mấy giờ. Con không cần chừa cơm cho ông ấy đâu."
Khi dưới lầu cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Trình Huyễn Chu bắt đầu rón rén thay quần áo. Không biết điện thoại đã hết pin từ lúc nào, y khởi động máy lên thì thấy rất nhiều tin nhắn xuất hiện.
Thẩm Huyên gửi cho y một tin nhắn: [Sao cậu về sớm vậy?]
Trình Huyễn Chu không biết trả lời như thế nào, chỉ đành mơ hồ đáp: [Tôi đang vội nên đi về trước.]
Đúng lúc Đỗ Tẫn Thâm cũng đang nhìn vào màn hình, hắn thản nhiên hỏi một câu, "Mối quan hệ của cậu và cô ấy trở nên tốt đẹp như vậy từ khi nào?"
Tốt cái gì?
Đó không phải chỉ là một cuộc trò chuyện giữa những người bạn bình thường thôi sao?
Trình Huyễn Chu đáp: "Gần đây tôi với cô ấy đi thực tập chung một chỗ."
Đỗ Tẫn Thâm không nói gì thêm.
Trong nồi canh bí đỏ siêu lớn có cả thịt hầm, khoai tây và miến, nấu vừa mềm vừa non nên quá đủ cho hai người ăn.
Sau khi ăn xong, Đỗ Tẫn Thâm kiểm tra trán của Trình Huyễn Chu một lần nữa để xác nhận thân nhiệt của y đã trở lại bình thường.
Đỗ Tẫn Thâm suy nghĩ một lát mới nói: "Tôi vẫn muốn đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra." Hắn không biết tại sao Trình Huyễn Chu lại không muốn đi bệnh viện, nói: "Đừng lo lắng, tôi có một người bạn ở bệnh viện cơ sở 2..."
Trình Huyễn Chu lập tức từ chối không chút do dự: "Không."
Đỗ Tẫn Thâm cau mày.
Trình Huyễn Chu thật sự không muốn hợp tác, hắn cũng không thể trói y đến đó được.
Hắn để mắt tới tình trạng hiện tại của Trình Huyễn Chu giống như chưa từng bị gì cả, tựa như người đột ngột sốt cao đêm qua không phải là y. Dẫu vậy Đỗ Tẫn Thâm vẫn chưa yên tâm, bèn gửi một tin nhắn cho người bạn Vương Húc Kỳ đang làm việc ở bệnh viện cơ sở 2.
Thành thật mà nói Vương Húc Kỳ chính là con trai của người chú họ xa, anh ta lớn hơn Đỗ Tẫn Thâm khoảng mười tuổi.
Hồi nhỏ họ có một mối quan hệ thân thiết, Vương Húc Kỳ cũng từng gặp Trình Huyễn Chu sống trong nhà họ Đỗ vài lần, hiện tại mặc dù Đỗ Tẫn Thâm không thường xuyên liên lạc với anh ta nhưng họ thỉnh thoảng vẫn hỏi thăm nhau.
Tin nhắn gửi tới như đá chìm trong biển, Đỗ Tẫn Thâm biết anh ta thường xuyên bận rộn tới mức bốc hơi khỏi thế gian cho nên cũng không gấp gáp.
Đến chủ nhật, Vương Húc Kỳ trực tiếp gọi điện thoại cho Đỗ Tẫn Thâm.
"Xin lỗi xin lỗi, anh mới xem tin nhắn của em." Vương Húc Kỳ ở đằng kia nói.
"Hôm nay anh có rảnh không?"
"Anh đang làm thêm giờ."
"Nhưng anh sẽ được nghỉ nửa tiếng vào hai giờ. Em đang làm gì vậy?"
Đỗ Tẫn Thâm nói, "Em sẽ qua đó."
Bệnh viện cơ sở 2 là một trong những bệnh viện lớn và nổi tiếng nhất thành phố, thường thì việc vào đây đăng ký khám bệnh rất khó khăn. Những ngày cuối tuần bệnh viện càng có nhiều xe cộ tấp nập, người ra người vào đông đúc.
Đỗ Tẫn Thâm bắt đầu xuất phát sau khi gọi điện thoại xong. Hắn đến sớm, hiện tại mới khoảng hơn một giờ rưỡi.
Vì Vương Húc Kỳ chưa xong việc, nên Đỗ Tẫn Thâm ngồi trên băng ghế ở hành lang bên ngoài văn phòng của anh ta.
Bên cạnh là khoa sản, hắn nhìn Alpha ôm Omega đang mang bụng bầu đi qua trước mặt mình. Hầu hết trên gương mặt của các cặp đôi đều nở nụ cười hạnh phúc, tràn đầy kỳ vọng vào sinh mệnh bé bỏng sắp chào đời.
Đỗ Tẫn Thâm ngồi yên lặng.
So với hầu hết mọi người, hắn hẳn đã được sinh ra trong một gia đình truyền thống nhưng khá hòa thuận và hạnh phúc. Mẹ hắn là con gái lớn của gia tộc giàu nhất Hạ thị, bà và Đỗ Thành quen nhau qua ba mẹ, mới hẹn hò được một vài lần là phụ huynh hai bên đã tính đến chuyện cưới hỏi.
Hai gia tộc có thế lực ngang nhau, Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên lại có ấn tượng tốt về nhau, cặp Alpha và Omega xứng đôi vừa lứa này chính là một mối duyên phận trời ban. Trong thời đại mà phương tiện kỹ thuật số còn chưa phát triển, đám cưới của Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên được đưa tin suốt một tuần, đây gần như trở thành một sự kiện chấn động toàn thành phố.
Những cuộc hôn nhân thương mại không hiếm gặp, nhưng những cặp đôi có tình cảm gắn bó như bọn họ lại rất hiếm. Bức ảnh cưới của ba mẹ hắn vẫn được treo trong nhà Đỗ Tẫn Thâm. Đỗ Thành tuấn tú cùng với Hạ Vãn Quyên có dung mạo diễm lệ trong bộ váy cưới màu trắng đang ngồi bên nhau, trên khuôn mặt họ nở nụ cười rạng rỡ và ngọt ngào.
Hạ Vãn Quyên là giám đốc tài chính của tập đoàn Hạ thị khi bà mới ngoài 20. Tuy là một Omega nữ nhưng bà không hề thua kém bất kỳ người đàn ông nào trong tập đoàn, sau khi sinh Đỗ Tẫn Thâm thì bà chỉ nghỉ hai tháng rồi lập tức trở lại làm việc.
Tuy nhiên, khi Đỗ Tẫn Thâm mới ba bốn tuổi, Hạ Vãn Quyên mắc một căn bệnh nặng phải cắt bỏ tuyến thể và mất khả năng sinh sản. Nếu không vì căn bệnh đột ngột kia, chắc bây giờ hắn đã có rất nhiều em trai.
Lúc đó hắn còn quá nhỏ nên không nhớ được nhiều chi tiết, ấn tượng để lại là một người hiếu thắng và giỏi giang như mẹ hắn đột nhiên thay đổi tính cách.
Đỗ Thành và Hạ Vãn Quyên đã ký kết một đánh dấu vĩnh viễn, việc loại bỏ các tuyến thể sẽ không chỉ ảnh hưởng lớn đến lượng hormone của cơ thể mà còn xóa bỏ đánh dấu đã để lại.
Trong một thời gian dài, Hạ Vãn Quyên thường xuyên cãi vã gay gắt với Đỗ Thành. Bà trở nên nóng nảy, kích động và đập phá mọi thứ một cách vô lý, lý do cãi vã cũng chẳng to tát mà hầu hết chỉ là những chuyện vặt vãnh.
Đỗ Thành là một người đàn ông hiền lành biết chăm lo cho gia đình, ông biết Hạ Vãn Quyên mới hồi phục sau cơn bạo bệnh sức khỏe còn yếu nên luôn bao dung cho tính xấu của vợ mình.
Nhưng ngay cả một vị thánh đôi khi cũng không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.
Khi cả hai rơi vào tình huống tồi tệ nhất. Đỗ Tẫn Thâm đứng ở một bên, thậm chí còn nghĩ rằng người phụ nữ cuồng loạn trước mặt có phải là người mẹ thanh lịch và đoan trang của mình không?
Hắn không hiểu vì hắn còn nhỏ chưa đủ chín chắn. Trong quan niệm của hắn, hắn không thể hiểu tại sao chỉ một cuộc mổ lấy nội tạng bình thường làm mất đi một đánh dấu vô hình lại có thể khiến mẹ hắn trở thành con người hoàn toàn khác biệt như thế.
Đó là khoảng thời gian khó khăn nhất đối với cả gia đình họ.
Nhưng Đỗ Thành không lựa chọn rời đi.
Ông có lẽ đã từng rất vật vã, bởi trong nhà luôn luôn có thể ngửi thấy mùi khói thuốc. Đỗ Tẫn Thâm nhỏ tuổi lẳng lặng nhìn Đỗ Thành hút thuốc dưới lầu, khi Đỗ Thành phát hiện Đỗ Tẫn Thâm sẽ tỏ vẻ mặt ngượng ngùng với cậu con trai nhỏ của mình rồi lặng lẽ dập tắt điếu thuốc.
Mãi đến khi Đỗ Tẫn Thâm lên sáu bảy tuổi, Hạ Vãn Quyên mới dần trở lại trạng thái ban đầu.
Họ đã bán ngôi nhà tân hôn mua trước khi Đỗ Tẫn Thâm được sinh ra vì cho rằng nơi đó không may mắn, sau cùng họ chuyển về ngôi nhà cũ. Từ đó bà không bao giờ quán xuyến mọi công việc của Hạ thị nữa, mà chỉ ở nhà chăm sóc chồng con và lo cho cuộc sống hàng ngày của gia đình.
Bà đã trở thành một người vợ hiền, người mẹ tốt hoàn hảo.
Trong cuộc hôn nhân có đoạn sau hài hòa và hạnh phúc này, cuối cùng cũng thật khó để tìm ra ai đã hy sinh và trả giá nhiều hơn.
Có lẽ trong mắt người ngoài thì một Alpha có đầy đủ tiền tài, địa vị lẫn quyền lực lại không ngoại tình càng không có con ngoài giá thú như Đỗ Thành, ông giữ gìn hôn nhân cùng với gia đình suốt mười năm như một chỉ vì không muốn đắc tội với Hạ thị.
Những người nhà giàu thường có quá nhiều chuyện dơ bẩn, ngoài mặt nghiêm túc giả bộ tình cảm hài hòa nhưng mấy ai thật sự biết được chuyện gì đang xảy ra phía sau. Họ không tin vào sự tồn tại của cái gọi là lòng trung thành thực sự, chưa kể Hạ Vãn Quyên còn là một người phụ nữ đã bị cắt bỏ tuyến thể nên việc Đỗ Thành ly hôn rồi tái hôn cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng qua nhiều năm, Đỗ Tẫn Thâm biết rằng ba chắc chắn rất yêu mẹ. Nếu không đã không nhiều năm như vậy mà ông vẫn cứ muốn ở bên cạnh bà bất cứ khi nào rảnh rỗi, ngay cả sự nghiệp của mình cũng sẵn sàng bỏ lại một bên.
Mặc dù rất chú ý giữ gìn sức khỏe nhưng Hạ Vãn Quyên vẫn khó tránh khỏi bị ho khan mỗi khi chuyển mùa, nhiều loại thuốc hay và bài thuốc cổ truyền đều vô ích nên bà chỉ đành từ từ điều trị.
Nấu canh và đun thuốc, xoa bóp cho tay chân không còn sức lực của Hạ Vãn Quyên khi trời trở lạnh, Đỗ Thành luôn tự mình làm hết những việc tưởng chừng như nhỏ nhặt này.
Một lần nào đó, Hạ Vãn Quyên nhẹ nhàng sờ đầu của Đỗ Tẫn Thâm nhỏ tuổi. Trên khuôn mặt dịu dàng rất mỹ lệ của bà lại hiện lên một nỗi u buồn: "Con yêu, người ta nói đứa con là kết tinh từ tình yêu của ba mẹ."
"Mẹ và ba đã yêu nhau vì vậy mới có con."
"Bây giờ, chúng ta chỉ còn lại tình thân."
Đỗ Tẫn Thâm hồi nhỏ nghĩ, liệu tất cả tình yêu rồi cũng sẽ trở thành tình thân sao? Hoặc bởi vì Omega mất đi tuyến thể và đánh dấu nên mẹ hắn cũng mất khả năng duy trì tình yêu.
Đây cũng là một loại tiếc nuối sao?
Hắn không nhận được câu trả lời từ mẹ mình, đây dường như là câu hỏi nan giải nhất đối với tất cả nhân loại.
....
Trình Huyễn Chu cũng đi ra ngoài không lâu sau khi Đỗ Tẫn Thâm rời đi.
Y không hẹn mà gặp mà rời đi vì cùng mục đích với Đỗ Tẫn Thâm, y mặc một chiếc áo khoác và một chiếc khăn lông lớn che gần như toàn bộ cổ và nửa mặt dưới, như thể đang muốn trở thành một tên trộm cướp ngân hàng.
Y đến gặp bác sĩ Trần.
Thật không may, bác sĩ Trần hôm nay có vài bệnh nhân nên Trình Huyễn Chu phải đợi bên ngoài gần một giờ đồng hồ.
Nhìn thấy Trình Huyễn Chu, vẻ mặt của bác sĩ Trần gần như rất hoảng hốt.
"Tại sao cậu lại tới đây?"
Trình Huyễn Chu vẫn mặc chiếc áo khoác và khăn quàng cổ, giống như một người lính mặc áo giáp hạng nặng đứng chờ quân địch trong phòng khám của bác sĩ Trần.
Y chưa biết nên giải thích tình huống của mình như thế nào.
Bác sĩ Trần khó hiểu nhìn y: "Trong phòng đang bật máy sưởi, cậu mặc nhiều đồ như vậy không thấy nóng sao?"
Trình Huyễn Chu quả thực rất nóng nhưng yếu tố tâm lý lại chiếm phần nhiều hơn, y do dự vài giây cuối cùng cũng quyết định từ từ cởi chiếc khăn quàng cổ ra.
Để lộ ra cái cổ sạch sẽ đang dán một cái gì đó.
Bác sĩ Trần chưa hiểu được tình hình hiện tại nên nói, "Tại sao cậu lại dán miếng dán hạn chế nữa rồi? Kỳ mẫn cảm của cậu vẫn chưa kết thúc..."
Sau đó, anh dừng lại.
Đó không phải là một miếng dán ức chế, mà là một miếng băng gạc.
Trình Huyễn Chu cương mặt, không cảm xúc nói: "Tôi bị cắn, anh xử lý được không?"
Cây bút bác sĩ Trần đang dùng viết chữ phát ra tiếng "cạch".
"Ai có thể cắn cậu, ai dám cắn cậu chứ?" Anh gần như không thể tin tưởng hỏi, "Anh bạn à, cậu là Alpha..."
Tiếp theo anh như đã nhận ra điều gì đó nên không nói tiếp.
Một lúc lâu sau, bác sĩ Trần thở dài rồi nói với giọng điệu nghiêm khắc: "Tình hình của cậu thật khó giải quyết…"
Trình Huyễn Chu dấy lên một số linh cảm không tốt: "Sao vậy?"
"Cậu không giống bị sốt cao bình thường." Bác sĩ Trần nói.
"Đó là động dục giả."
.....
Vương Húc Kỳ cũng nói như vậy với Đỗ Tẫn Thâm.
Hơn 2 giờ 10 phút, Vương Húc Kỳ tạm thời xong việc nên đến chào hỏi Đỗ Tẫn Thâm rồi hai người trao đổi ngắn gọn vài câu.
Đỗ Tẫn Thâm mô tả ngắn gọn tình hình cho anh ta, tất nhiên bỏ qua nhiều chi tiết lẫn thân phận của Trình Huyễn Chu mà chỉ nói rằng đối phương đã bị hắn cắn tuyến thể, sau đó bắt đầu bị một cơn sốt cao kỳ lạ.
"Alpha bị động dục giả vì đã bị truyền một lượng lớn tin tức tố vào tuyến thể, nó còn liên quan đến thể lực của Alpha. Nếu chỉ là một vết cắn bình thường sẽ không xảy ra tình huống này."
"Hơn nữa anh nghe lời kể của em, cậu ta bị sốt cao như thế nhất định là do em đã dằn vặt người ta rất nhiều."
"Đỗ Tẫn Thâm, anh hỏi em, em rốt cuộc đã truyền vào bao nhiêu tin tức tố vào rồi?"
Đỗ Tẫn Thâm tối tăm cau mày, suy tư hồi lâu: "Có lẽ tại em đã làm quá trớn."
"Anh không muốn nói đâu, nhưng đây đúng là lỗi của em rồi."
Vương Húc Kỳ chỉ trích, "Người ta bị em làm thành ra thế này mà em còn như thể mình chưa làm gì hết, nghe có khác gì cởi quần xì hơi* đâu chứ? Mặc dù cấu tạo sinh lý của Alpha không giống Omega, Alpha sẽ không mất cọng lông nào sau khi bị cắn nhưng em tính làm trò đồi bại rồi không muốn chịu trách nhiệm hả?"
(*): Cụm từ này thường được dùng để chế giễu những lời nói và hành động thừa thãi của người khác.
Đỗ Tẫn Thâm bỏ qua sự so sánh thô tục của anh ta, nói, "Trước đây em thật sự không biết chuyện đó."
Hắn lại hỏi rõ hơn một số điều cần lưu ý.
"Nói tóm lại, đây là một hiện tượng bình thường..." Vương Húc Kỳ nói.
"Em đừng quá căng thẳng. Một Alpha khỏe mạnh thường sẽ tự hồi phục sau một thời gian động dục giả. Nếu lần sau cắn..."
"Nhớ nhẹ nhàng."
Trước khi rời đi, Vương Húc Kỳ dựa vào cửa rồi nói với một nụ cười hờ hững, "Hai A không dễ dàng, nhớ đối xử tốt với người ta."