Sáng hôm sau, nó lê bước vác khuôn mặt buồn ngủ ra ngoài, “BỤP” đụng lần ba. Nó mở to mắt ra, lại là hắn, nó hét ầm ĩ lên:
- Anh bị điên hả. Đi đứng mắt mũi để đâu vậy?
- Cô mới là người để mắt mũi ở chỗ khác đó. Nếu cô muốn trễ học thì cứ vô nằm tiếp đi. Còn nếu đi học bây giờ thì xách cặp cho tôi.- hắn trả lờilạnh ngắt.
Nó lẽo đẽo xách cái cặp đi phía sau hắn. Lâu lâu hắn lại quay ra sau nhìnnó, nó thì chẳng hề hay biết và cũng như thường lệ nó vừa đi vừa ngủ.
- Heo! Cô ăn gì chưa?- hắn lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng.
- Chưa.- nó nhăn nhó.
Nó vừa dứt lời hắn đã lôi nó vào một quán ăn gần đó.
- Cô ăn gì?
- Cơm.
Hắn gọi cơm cho nó, quay lại bàn ngồi thì thấy nó ngủ mất:“Có thời gianngắm cô ta rồi.” hắn vui vẻ nghĩ. Hắn nhìn thật kỹ gương mặt đang ngủsay của nó, trông khác hẳn với các nàng hay vây quanh hắn. Gương mặt của nó không son phấn hay mỹ phẩm, đẹp một cách tự nhiên:“Dễ thương thật”hắn cười. Đúng lúc đó người phục vụ mang thức ăn tới, vừa ngửi thấy mùithức ăn nó đã tỉnh dậy ngay, nó ăn ngấu nghiến, vẻ mặt để lộ rõ sự vuivẻ hẳn lên.
- Cô ăn no chưa?
- Rồi.
- Ăn no rồi thì trả tiền đi.
- Hả? Tôi không có tiền.
- Không có tiền sao ăn nhiều vậy?
Máu điên dồn lên não, nó hâm hực đi lại chỗ hắn, đạp cho hắn một cái rõ đau vào chân rồi đi lại chỗ tính tiền. Nó vui vẻ tính tiền, lúc ra khỏiquán, nó quay qua nói với hắn:
- Trả bóp cho anh nè.
Nó quăng qua hắn.
- Sao cô lấy được.
- Tại sao không được?- nó quay lại nhìn hắn nở một nụ cười gian xảo.
Hắn nhìn nó không nói gì “Thú vị thật“. Hắn chạy lại chỗ nó, vừa chạy vừa nói:
- Chờ tôi nữa!
Tại trường học...
- Như!
Nó quay mặt về chỗ phát ra giọng nói, tươi cười đáp lại:
- Chào Huy!
______________________________
Tên: Nguyễn Quang Huy
Xuất thân: Con gia đình kế bên nhà nó. Quen Như từ nhỏ. Tất cả bí mật của nó Huy đều biết. Cùng lớp với nó, chỗ ngồi kế bên nó.
______________________________
- Như đi học một mình hả?
- Không Như đi với tên côn đồ kia kìa.- nó chỉ tay về phía hắn.
- Là Phong hả?
- Sao Huy biết?
- Phong nổi tiếng quá mà.
- Đây là ai vậy?- hắn chạy lại chỗ nó hỏi.
- Là bạn thân của tôi.
- Bạn thân hả?
- Uh! Đi vô lớp thôi trễ học bây giờ.- nó khoát tay hai chàng hoàng tửcủa trường kéo cả hai đi vô mà không để ý rằng bao nhiêu ánh mắt ghentức đang dồn vô nó.
Vừa vào lớp nó đã nằm gục xuống bàn ngủ. Làm hắn và Huy phải tìm đủ mọi cách để che nó lại.
- Lợn! Dậy đi! Tới giờ về rồi kìa.
Nó ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở, tóc thì rối bù lên.
- Hôm nay cô trực nhật phải không?
- Ờ! Anh về trước đi hay đứng đợi tôi trước cổng trường cũng được.
- Biết rồi. Trực lẹ đi.
Hắn vừa đi khỏi lớp thì một đám nữ sinh kéo tới lớp nó.
- Mấy người là ai vậy?
- Mày không cần biết. Đi theo tao.
Đám nữ sinh đó lôi nó ra sân sau trường.
- Mày là con bé bám theo anh Phong phải không?
- Hồi nào? Anh Phong nào?
- Mày muốn bị đánh hả? Giả ngu hả mày.
- Mấy người mà đụng vô tui là...là...bạn trai tui không để yên cho mấy người đâu.
- Bạn trai mày hả? Ai?
- Là...là Trần Nhật Phong.
Nó vừa dứt câu, một đứa trong đám giơ tay lên định đánh nó thì bỗng dừng lại giữa không trung. Hắn xuất hiện từ đằng sau.
- Các người không được đụng vô bạn gái tôi.- hắn lạnh lùng.
Sau đó hắn đi lại kéo tay nó đi.
- Bỏ tay tôi ra.
- Không thích!
- Anh kéo tôi đi đâu vậy?
- Đi theo thì biết!
Sau một hồi đi qua hàng tá cầu thang thì hiện giờ nó và hắn đang đứngtrên sân thượng của trường. Hắn đẩy nó đứng đối diện hắn. Hắn nhùn nó,ngó qua phải rồi ngó qua trái, sau đó hắn cười:
- Cô chẳng có gương mặt đẹp cũng chẳng ốm nhưng mà...tôi thích như vậy.
- Anh nói nhảm gì vậy?
- Chẳng phải khi nãy cô nói tôi là bạn trai cô sao?
- Ờ...thì...
- Ngày mai tôi chờ trước cửa nhà cô nha. Cô mau trực nhật nhanh lên để về nữa.
Nói rồi hắn lại kéo nó xuống lớp, phụ nó trực nhật, cả hai không biếtrằng có một cô gái đang theo dõi hai người, gương mặt tối sầm lại, miệng thù lẩm bẩm:
- Trần Nhật Phong! Anh phải là của tôi. Là của tôi.
Trên đường về nhà nó..
Hắn nắm tay nó kéo đi về nhà. Miệng nở nụ cười tươi. Nó quay qua hắn:
- Anh xách cặp cho tôi đi.
- Ừm. Đưa đây.
- Nè. Nhưng mà Phong nè! Tôi đói.- nó nhìn hắn bằng cặp mắt vô cùng dễ thương khiến hắn xiêu lòng.
- Vậy đi ăn đi.
- Thiệt hả? Yêu anh quá!- nó quên luôn mình đang ở ngoài đường nhào vô ôm hắn.
Hắn chẳng biết làm gì chỉ biết nhìn những người qua đường rồi cười trừ.
Tại quán ăn...
- Cho em món này...món này...món này... bla bla bla...
Hắn nhìn nó ngạc nhiên:
- Cô gọi nhiều như vậy ăn sao hết?
- Sao không hết?
- Cô đúng là đồ lợn mà.
- Anh nói gì!
Nó giơ tay lên định đanh hắn thì thức ăn ra tới, nó ngồi lại đàng hoàng, lấy đũa cho cả hắn và nó.
- May cho anh đó!- nó gằn giọng.
- Cô trẻ con thật.
- Anh muốn ăn đấm thiệt hả?
- Đấm đi! Cô mà đánh tôi thì không biết bao nhiêu fan nữ của tôi sẽ nhào vô đánh cô đâu nha.
- Xấu mà còn chảnh! Không thèm cãi với anh nữa tôi ăn đây! Thức ăn nguội hết rồi.
Sau một hồi, bàn ăn đã được nó dọn sạch sẽ, hắn thì không ăn được baonhiêu vì thấy nó ăn ngon quá, không giành. Sau khi tính tiền xong hắnđưa nó về nhà.
- Cô vô nhà đi rồi tôi mới đi.
- Rồi rồi biết rồi. Anh về cẩn thận. Cám ơn về bữa ăn.
- Biết rồi vô nhà đi.
Hắn đứng đó nhìn theo nó cho đến khi cửa nhà nó đã được khoá lại cẩn thận và tất nhiên hắn đã kiểm tra rồi.