Cô đứng trên bậc thang cao đó, đôi tay anh vươn ra, cô không hề sợ hãi mà buông thả mình xuống để anh đỡ lấy cô
Khoảng khắc mà cô ôm chặt được vào cổ anh, cô không muốn anh là của ai hết, chỉ là của cô thôi
"Cậu có sao không?"
"Chúng ta đi ăn cơm đi..."
"Được!"
Anh bỏ cô xuống rồi dắt cô vào trong bếp, đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn, nhìn qua tất cả đều là những món đắt tiền. Anh nhìn vào mà không ngại thốt lên
"Đây là đồ cậu ăn hằng ngày sao?"
"Đúng vậy..."
"Có vấn đề gì sao?"
"Toàn những món ăn đắt tiền như vậy! Ngưỡng mộ cậu ghê!"
Chỉ là một vài câu nói đùa từ anh mà cũng khiến cô đỏ hết mặt
"N...nếu cậu muốn thì có thể đến đây ăn hằng ngày!"
"Haha...vậy chắc tôi sẽ đến đây thường xuyên mất!"
Nghe được câu đó cô yên tâm lắm
Ngồi xuống chiếc bàn ăn hằng ngày, cô có một cảm giác gì rất mới, mỗi khi cô ăn với ba mẹ thì đều chỉ cắm mặt vào chiếc điện thoại không nói bất cứ câu gì cả nhưng hôm nay cô lại không hề muốn cầm nó, không phải vì hỏng mà là vì có anh ở đây
Cô muốn nói chuyện với anh, tiếp xúc với anh nhiều hơn nữa
Trên chiếc bàn ăn đó, cô và anh đã nói chuyện rất nhiều, mọi câu chuyện gần như không có hồi kết
Kết thúc bữa ăn, cô đứng dậy định đi lên lầu thì thấy anh cất dọn đống bát mà cô vừa mới ăn đi
"Ơ cậu làm gì vậy?"
"Tôi cất dọn..."
"Nè cậu không biết nhà tôi có quản gia rồi sao?"
"Đi lên lầu với tôi đi..."
Cô tiến đến kéo cánh tay anh lại, không may là dùng lực quá mạnh khiến cánh tay đang cầm chiếc bát sứ rơi xuống đất
"Choang!"
Tiếng bát rơi vang vọng trong đấy, nghe tiếng vỡ đồ quản gia chạy vào trong
"Tiểu thư sao vậy?"
Nhìn thấy cô đang cố gắng kéo anh ra khỏi chỗ mảnh thuỷ tinh đó
"Đi ra nhanh...!"
"Nó làm chảy máu tay cậu đấy..."
"Sao mà nặng thế không biết!"
"Nhưng tôi phải dọn nó!"
"Nhà tôi không nghèo..."
"Mau lên tôi nói cậu có nghe không?"
Cô thẳng thừng quát to, thấy vậy quản gia lên tiếng chen vào
"Cậu nhóc không phải nhặt mảnh thuỷ tinh đó đâu!"
"Tôi sẽ dọn!"
"Chúng tôi có đồ nghề!"
Nghe thấy vậy anh mới dừng lại, đứng dậy hỏi cô
"Lúc nãy rơi có bị bắn vào chân cậu không?"
"Hả?"
"Cậu còn vẫn hỏi tôi trong khi tay cậu đang chảy máu sao?"
Anh vô thức mới nhìn xuống tay mình
Bắt đầu anh mới nhận thức ra, cô nắm lấy tay anh kéo đi
"Quản gia John làm nốt nhé!"
Cô kéo anh một mạch lên trên lầu, mở cánh cửa phòng cô ra, một căn phòng của một tiểu thư nhà giàu với bao nhiêu quần áo rồi đồ trang sức vô cùng đắt giá
"Cậu ngồi ngay xuống đây cho tôi!"
"Chưa thấy ai cứng đầu như cậu đấy Victor!"
Cô than vãn với anh nhưng tay cô lại đi tìm băng để băng cho anh, lục lọi mãi trong ngăn kéo tủ mới thấy được một chiếc
Vớ được nó như vớ được vàng, cô chạy nhanh ra chỗ của anh
"Đưa tay cậu đây cho tôi!"
Anh chìa bàn tay kia ra, trên đầu ngón tay đó, một vết xước dài đang chảy máu, cô vội thấm máu hết đi rồi lấy cái băng nhỏ đó quấn chặt vào vế thương của anh
"Phụt...!"
"Hả?"
"Cậu cười cái gì?"
"Tôi cười vì nhìn chiếc băng đó kìa!"
"Cậu thích mèo con sao?"
Anh nói như vậy cô mới ngộ ra, nhìn xuống một chiếc băng trên đó in hình những chú mèo đáng yêu, cô không biết mình đã mua nó từ bao giờ
"Hả..."
"Nó đáng yêu mà?"
"Cậu cười gì tôi chứ?"
Cô lập tức phản bác lại, nhìn dáng vẻ của cô như vậy, anh cảm thấy cô còn đáng yêu hơn cả cái băng đó
"Ồ vậy mà tôi còn thấy một thứ đáng yêu hơn cơ?"
"Hả thứ gì cơ?"
"Một con mèo con nhỏ khác đấy!"
"Đâu!"
"Nhà tôi không có nuôi mèo!"
"Không phải...!"
"Ý tôi là..."
Nói đến đây anh ghé sát vào tai cô rồi thì thầm
"Là Diana cơ..."
Cô tự nhiên khựng lại, đỏ hết cả má và tai, nhìn thẳng vào mắt anh, không gian bỗng nhiên yên tĩnh
"Ch...chuyện gì đây?"
"Mình...mình bị sao vậy?"
"Tiếng tim mình đập liệu có to quá không?"
"Chết rồi!"
"Cảm giác gì vậy?"
Một con người xa lạ chỉ mới gặp lần đầu mà dẫn về nhà, liệu cô có phải đã quá tin người rồi không?
Bỗng nhiên một cánh tay vươn ra, vén mái tóc mềm mượt của cô vào mang tai, lộ ra đôi má ửng hồng, cô không dám nhìn thẳng vào anh, bàn tay còn lại thì chạm vào tay cô, mân mê một chút
"Cậu có thấy tôi lạ không?"
Nói vậy cô bất giác nhìn lên anh, thấy người con trai lãng tử như vậy mà cô không cầm được giọng nói
"Kh...không..."
"Ồ là vậy sao?"
Trong căn phòng tối đó chỉ có lờ mờ ánh điện ngủ, cả hai đều lặng im
Cô khẽ liếc nhẹ nhìn anh
"Hả?"
"Biểu cảm đó là sao?"
Đôi má của anh cũng đỏ ửng lên, mồ hôi chảy nhẹ bên hai thái dương, nhìn anh cũng đang rất ngại
"May quá!"
"Diana không thấy mình lạ!"
"Mình không bộc lộ ra bên ngoài sao?"
"Tim mình nãy giờ đập nhanh quá!"
"Cảm giác gì vậy?"
"Cô ấy có thấy mình kỳ cục khi mới quen chưa được một ngày mà đã đến nhà con gái không?"
Cảm xúc của anh hiện giờ cũng giống như cô, tiếng sét ái tình có lẽ đã đánh trúng hai người
Phá vỡ không gian yên lặng đó là tiếng gõ cửa của quản gia, cả hai như định hình được mọi chuyện, vội vàng quay đi hốt hoảng
"Ha...!"
"Để tôi ra mở cửa!"
"Ừ...cậu ra đi!"
Cô mở cánh cửa ra, quản gia đưa cho cô một túi đồ bên trong là quần áo rồi đồ dùng cá nhân đều mới và nói
"Đồ mà tôi chuẩn bị cho tiểu thư đây!"
"Quần áo đều được tôi giặt sạch sẽ rồi ạ!"
"Ồ cảm ơn quản gia John!"
"Vậy chúc tiểu thư vui vẻ!"
"Hả?"
Chưa kịp nói xong quản gia đã đóng cửa lại, cô hơi khó hiểu
"Vui vẻ là sao?"
"Bình thường mình buồn sao?"
Tiến đến chỗ giường, cô đưa cho anh cái túi đồ kia
"Quần áo của cậu nè!"
"Cậu đi tắm đi!"
"Hử?"
"Cậu mua cho tôi thứ này sao"
"Sao cậu lại làm vậy?"
"Thì tại không lẽ lại để cậu mặc đồng phục suốt đêm sao?"
"Cậu cũng phải đi tắm nữa chứ!"
"Nhưng..."
"Không sao đâu! Những thứ này không hề đắt!"
"Nó có đủ đồ cậu cần rồi nên không lo đâu!"
"Cứ thoải mái như ở nhà đi!"
"Cậu hãy nhận lấy đi Victor"
Anh đành nhận lấy mà mỉm cười
"Cảm ơn cậu!"
Chỉ với câu nói đó mà trái tim cô như rụng rời, cô không kiềm được lòng mình nữa rồi mà nhanh chóng
"Cậu đi tắm đi!"
"Rồi quay lại đây với tôi!"
Cô vừa dứt thì nghe được từ anh câu rất nhỏ
"Với cậu sao?"
"Hả?"
"Cậu nói gì vậy?"
"À không có gì đâu!"
"Nhà tắm ở cuối hành lang đó! Cậu đến nhanh đi không muộn!"
"Tôi hiểu rồi!"
Anh vừa đứng đi, cô liền nằm bịch xuống giường, ôm chặt chiếc gối vào lòng, cô đỏ bừng mặt trong đầu không thiếu những suy nghĩ vớ vẩn
"Chết rồi!"
"Sao cứ ở gần cậu ra là mặt lại đỏ ửng lên thế này!"
"Không...không được Diana ơi!"
"Cậu ta chỉ là tiện đường nên mới vậy!"
"Không được nghĩ gì thêm!"
Cô lăn lộn trên giường với những suy nghĩ đó, cô vươn tay lấy chiếc điện thoại mới ở trong tủ ra, mở nguồn lên và cài đặt lại mọi thứ
Chỉ trong chốc lát tất cả đã xuất hiện trong chiếc điện thoại mới đó, cô mở phần tin nhắn trong box chat lên
Hàng loạt những dòng thông báo, cô bấm vào trong tin nhắn nhóm thì thấy toàn nhắc đến cô
"Mày đâu rồi Diana ơi?"
"Ô con này nay đi đâu rồi!"
"Nè nay mưa mà mày mất tích luôn đấy à?"
"Đi bar quên chị em rồi à?"
Các tin nhắn đều tìm đến cô, cô mới bắt đầu nhắn trong nhóm
"Tao đây!"
"Nay tao đi học nên quên không nhắn!"
"Vãi chúng mày ơi!"
"Diana này!"
"Tao tưởng mày chết chui chỗ nào rồi chứ?"
"Lo muốn chết à!"
"Xin lỗi điện thoại của tao hỏng bất chợt nên không xem được tin nhắn!"
Vào mỗi tối như vậy, nhóm chat này của cô là lại loạn lên, đây là niềm vui nho nhỏ của cô khi cô đơn trong căn phòng này
Cảnh cửa phòng đột nhiên mở ra, anh bước vào mà cô không hề biết, tiến gần đến chiếc giường cô đang nằm, cúi người xuống thì thầm vào tai cô
"Tôi xong rồi đấy!"
"Aaa..."
Cô giật mình hét toáng lên
"S...sao cậu không nói câu gì hết vậy?"
"Tôi vừa nói đấy thôi!"
"Làm tôi giật mình đấy!"
Anh liếc nhìn cái điện thoại đang phát sáng đó
"Ô cậu có điện thoại mới rồi sao?"
"Ah..."
"Đúng vậy!"
"Nhà tôi không bao giờ thiếu cái này!"
"Ừ..."
Anh nói rồi nhìn chằm chằm vào cô, cô nhận ra liền ấp úng
"Gì...!"
"Tôi có gì mà cậu nhìn!"
Anh đột nhiên lấy tay che mặt đi, đôi má đỏ ửng lên cúi gằm người xuống, mùi thơm toả ra từ bộ quần áo mới và mùi xà bông ở trên người anh
Cô chợt nhận ra, anh không hề đeo kính, khuôn mặt đó đẹp trai thực sự. Cùng với mái tóc bạch kim, đôi mắt vàng đó như phát sáng trong đêm, khuôn mặt tuấn tú kia dù có lấy tay che đi cũng không thể giấu được
"Sao lại quen thế này?"
"Lẽ nào....?"
Cô nhẹ đưa tay lên má anh, kéo sát anh lại gần mặt mình, khoảng cách này quá gần ngỡ như cô có thể cảm thấy hơi thở của anh ngày một nóng, mùi thơm càng lại gần thì càng một rõ. Anh mở to mắt nhìn cô trước mặt
Cô mới bọc bạch mấy câu
"Để yên tôi nhìn cậu một chút!"
"Chỉ một chút thôi!"
Càng nhìn nó cô càng muốn ăn tươi nuốt sống cái cơ thể này, cô đắm chìm vào trong ánh mắt sáng như sao trời kia, chỉ một chút nữa thôi cô sẽ làm gì?
Cô bỏ đôi tay của mình ra, định đi tắm thì bàn tay anh kéo chặt lấy eo cô lại, anh nói
"Nhan sắc này sinh ra không phải để cậu dùng miễn phí đâu!"
"Cậu nhìn xong thì cũng phải đến lượt tôi!"
"Tôi cũng muốn ngắm khuôn mặt yêu kiều này của cậu Diana à!"
"Hả?"
Cô đỏ mặt, cố gắng lấy tay đẩy anh ra, lấy đôi bàn tay của mình che mắt anh lại
"Bỏ ra nào!"
"Tôi không đẹp như cậu đâu!"
"Buông ra tôi đi tắm nào!"
Cô càng đẩy thì anh lại càng ghì chặt hơn, hết cách cô đành phải nói
"Tí...tí nữa!"
"Tắm xong cậu được nhìn thoải mái!"
"Ồ!"
"Giờ hãy để cho tôi đi tắm đã!"
Nghe vậy anh lập tức bỏ tay ra khỏi người cô, được thời cơ cô vội chạy thẳng ra khỏi phòng, anh đứng ở đó một mình cười đắc ý
"Xinh thật sự!"
"Cả cái biểu cảm đó khiến mình như phát điên!"
"Cậu ấy không khác gì con mèo con nhỉ?"
"Đáng yêu không tưởng rồi!"
"Làm sao đây!"
"Nhỡ mình bị cô ấy ghét thì sao?"
"Mình vốn dĩ rất hậu đậu mà còn hay khiến người ra cảm thấy chán ghét nữa!"
"Mình đắc tội lớn khi làm một tiểu thư nhà giàu như vậy ngã!"
"Lúc đó mình đã rất hoảng loạn! Sợ rằng ba sẽ lại đứng ra xin lỗi rồi phải có khoản tiền để bồi thường nhưng chuyện này là sao chứ?"
"Cậu ấy không những tha cho mình mà còn đối xử với mình một cách như vậy?"
"Chiếc băng bé nhỏ này như cậu ấy vậy!"
"Mình với cậu ấy vốn không thuộc về thế giới của nhau..."
"Hai thế giới hoàn toàn khác biệt, mình thì chỉ là một đứa cố gắng học hành để thoát ra khỏi cái nghèo còn cậu ấy thì lại ăn chơi để biết thế nào là cái nghèo ôm eo...!"
"Được gặp nhau như vậy!"
"Cuộc đời mình rốt cuộc đã trúng số rồi sao?"
Anh ngồi phịch xuống giường, ngoài cửa cô đứng đấy không nói gì chỉ thấy chiếc má đo đỏ, bờ môi cắn chặt lại với nhau
"Được gặp em vào lúc tôi đang tưởng rằng cuộc sống này màu đen tuyệt vọng biết bao...!"