Zoe lết từng bước đi nặng trĩu trên sàn nhà, cô không dám quay lại nhìn anh, cô sợ khi nhìn anh cô sẽ lại thêm mất kiểm soát hơn
Cô đi gần đến phòng hiệu trưởng, tiếng la mắng, quát tháo phát ra từ đó rất lớn, cô chạy vội đến, ngập ngừng đứng sau cánh cửa
"Thầy à! Thầy không nghĩ việc của mình làm là sai sao?"
"Cô là học sinh tuyệt đối không được gây gổ với học sinh khác hay giáo viên! Cô không có quyền phản bác lại lời nói của tôi!"
"Nhưng thầy sai mà? Thầy làm như vậy mất hết danh tiếng của nhà em đó! Tiền ba em đầu tư vào đây đâu phải chuyện đơn giản đâu?"
"Ồ! Cô đang nói tôi là lợi dụng tiền của gia đình cô rồi hại cô chứ gì?"
Ông ta tối sầm mặt với một giọng trầm và đe doạ
"Vâng!"
Tiếng nói cất lên khiến lão ngỡ ngàng!
"Hả?"
"Bộ em nói sai sao? Chuyện thầy cãi nhau với ba em và gây sự với em để coi như trả thù!"
"Không đúng sao thầy?"
"Cô..."
"Thầy có phải trẻ con không mà đi làm mấy chuyện đó vậy?"
"Vì cay cú chuyện ba em từ chối thêm tiền vào quỹ nên bày ra trò tăng học phí, học bổng giảm rồi nhờ những người ghét em ghi âm lại cuộc điện thoại của ba và em..."
"Rồi cho tiền làm công cho lũ học sinh đó!"
"Thầy cũng chẳng phải một lão già bình thường nhỉ?"
"Cô...cô nói gì cơ?"
"Cô đừng có vu oan cho tôi! Tôi biết thừa rằng trong bốn tháng vừa qua lão hiệu trưởng cũ đã chịu rất nhiều áp lực từ gia đình cô và cả cô! Cô chính là nguyên nhân khiến tôi phải lên đây làm hiệu trưởng đấy Diana Taylor ạ!"
"Vụ việc lần này không hề đơn giản nữa! Cô có thể được tha tội bởi lão hiệu trưởng cũ nhưng tôi sẽ không bỏ qua cho cô bất kỳ lỗi lầm nào đâu! Hãy đón nhận hình phạt thích đáng cho tội lỗi của cô!"
"Đánh nhau, gây gổ, hút thuốc trong trường, vu oan cho hiệu trưởng, có ý đồ không tốt về trường học!"
"Những việc kể trên, cô đánh bị đuổi học đấy Diana!"
"Ui! Bây giờ thầy mới biết em như vậy sao? Bộ giáo viên trong trường này không kể cho thầy biết gì về em sao? Haha! Cũng hay đấy! Em vốn cá biệt đến mức không ai động vào được mà...."
"Thầy cứ thoải mái mà làm việc của mình! Còn em không quan tâm! Chuyện này em không hề sai!"
"Cậu ta định lao lên đe doạ còn định đánh cả bạn em! Thầy đừng nên gọi mỗi em lên đây nói chuyện một mình chứ? Những bạn ấy cũng ăn tiền của thầy mà!"
"Đút lót một chút nữa cũng không sao đâu!"
Như bị nói trúng tim đen của mình, ông ta đập mạnh tay vào bàn tay to lớn kia xuống bàn
"Rầm!"
"Láo xược! Cô nên nhớ cô vẫn là học sinh của ngôi trường này...."
"Đừng bao giờ có lệnh chống đối tôi!"
"Xin lỗi! Nhưng em chẳng bao giờ coi đây là một ngôi trường giáo dục cả!"
"Thầy không thấy rằng những cựu học sinh ra khỏi ngôi trường này đều là thành phần thấp hèn à? Tiền chạy vào đây cũng còn chả đủ nuôi một thiên tài nữa!"
"Bảng thành tích của nhà trường còn chẳng đủ mười người trên bảng lưu niệm!"
"Đúng là top đầu vì tiền mà!"
"Cô! Ai cho cô là học sinh mà dám nói năng về trường này như thế?"
"Đến cả học sinh của mình thầy vẫn còn lợi dụng được thì tính gì đến những giáo viên? Đúng là một cái xã hội thu nhỏ mà!"
Những lời nói của cô vô cùng chính chắn, khiến lão hiệu trưởng còn không cãi được lại câu nào mà ôm cục tức trong bụng
"Thôi chào thầy nhé! Em nghĩ là cái gì cần nói em đã nói xong! Giờ em đi đây!"
Cô nói rồi quay đi không một chút do dự, tiến lại gần cửa, cô lên tiếng
"Mày còn đứng đây làm gì? Tao bảo mày về lớp rồi mà? Chuyện này là của tao mày không phải quan tâm đâu Zoe à!"
"Nhưng nãy mày còn bị thương mà? Mày còn nghe ông hiệu trưởng mới này mắng nữa!"
"Kệ đi! Mày không thấy lão ta bị tao vạch trần à? Vì cay cú ba tao nên mới làm vậy với tao đây! Đúng là một lão bần hèn...."
"Việc này chắc chắn sẽ không hề đơn giản đâu!"
"Chúng ta đi thôi!"
Cô vừa dứt câu, kéo lấy tay Zoe đi, nhìn bóng lưng cô gái trước mắt, Zoe có chút ngưỡng mộ
Đôi mắt Zoe sáng lên, cô nhìn bờ lưng nho nhỏ đó mà không ngại thán phục
"Đúng là một người bạn thật sự!"
"Diana còn chẳng ngại đứng ra bảo vệ mình từ ngày đầu đi học rồi khỏi Jennie xong những lần đánh nhau khác cả trong lẫn ngoài trường đều là cậu ấy đứng ra bảo vệ mình!"
"Giờ đến cả vụ này nữa!"
"Haiz!"
Zoe cất tiếng nói phá vỡ bầu yên tĩnh của hai cô gái
"Chán quá Diana! Chúng ta gây ra nhiều tội lỗi quá mà mẹ tao không cho hai đứa chơi cùng nữa! Toàn phải lén lút thế này chán vãi!"
"Tao chẳng muốn xa mày một chút nào!"
"Tao tưởng mày có người yêu rồi chứ?"
"Chúng nó tán thì tao yêu chơi bời thôi! Chứ móc đâu ra tình cảm với chúng nó...Tao kiêu ngạo vãi chưởng mà nhỉ Diana!"
"Haha! Ừ đúng vậy! Zoe kiêu ngạo!"
"Còn đây là Diana vô năng...."
"Hả? Biệt danh gì kỳ vậy? Còn chẳng hợp với tao chút nào!"
"Haha! Rồi mày sẽ hiểu!"
Đâu đó trên hành lang vắng bóng người, hai cô nữ sinh cá biệt đang trốn tiết, dắt tay nhau đi cười nói vui vẻ....
Vậy là cũng gần kết thúc một năm học đầy trắc trở trông gai của hai cô học sinh nghịch ngợm này
Có thể....
Chẳng mấy chốc mà sẽ không còn thấy hình bóng của cô gái trẻ nghịch ngợm, ăn chơi xuất hiện nữa, thay vào đó sẽ là một dáng hình mới, mọi thứ đổi mới không có chút lưu luyến về kỷ niệm cũ
Khắc sâu trong ký ức của hai cô học sinh cá biệt đó có lẽ sẽ là những lần ăn chơi, nô đùa trong giờ học, hay những rung động nhất thời. Sẽ thật tuyệt nếu có người vẫn nắm giữ lại thứ kỷ niệm vô giá này....
"Tao với mày chơi được mãi như này thì tốt nhỉ?
"Ừ! Tao còn nhớ mới đây vừa vào lớp đánh nhau rồi gây chuyện tơi bời luôn!"
"Haha! Tao với mày chẳng thay đổi cái gì! Vẫn như mấy con ngốc suốt ngày ăn chơi phá hoại!"
"Mày có dự định gì khi lên lớp 11 không Zoe?"
"Chắc tao sẽ học theo đúng nghĩa rồi học đại học hàng không!"
"Ồ! Thú vị đấy!"
"Còn mày định thừa kế luôn tập đoàn của ba mày luôn sao?"
"...."
"Tao không biết! Tao chả có dự định gì cả...Tao mông lung lắm!"'
"....."
"Tao vẫn muốn chơi bời! Mới lớp 10 thôi mà nghĩ ngợi tương lai làm gì?"
"Hả? Sắp cuối năm rồi mà mới gì chứ?"
"Ừ nhỉ? Thời gian trôi nhanh quá! Còn chưa nói đã bao chuyện xảy ra rồi nhỉ? Suy cho cùng cũng toàn mình gây ra!"
"Phải rồi ha!"
"Mày đang yêu Victor sao?"
"Có lẽ vậy!"
"Hả? Mày có chứng kiến không vậy? Hỏi gì cũng bảo không biết!"
"Đây là tình cảm của mày với nó mà còn không biết hả?"
"....."
"Chắc vẫn vậy!"
"Nếu cuối cấp thì tao chắc thi vào trường đại học nào đó tạm bợ rồi tính sau...."
"Tao với Victor còn chưa biết sẽ ra sao! Cảm xúc của tao giờ rối loạn quá! Cậu ta nói yêu tao nhưng tao thấy bất an lắm...."
"Cảm giác như có điều gì đó đang chờ đợi chúng tao..."
"....."
Không biết từ bao giờ, khi cô nhận ra rằng tình cảm của mình đã ở một mức độ nào đó có hảo cảm với anh. Trực giác đã luôn nhắc nhở cô, tuy nó chỉ vỏn vẹn chưa nổi trong tích tắc. Cô bất an với nó suốt, cứ mỗi lần bên cạnh hay làm gì là nó cứ như muốn kéo cô lại, cảm giác rất nặng nề. Nhiều lần cô đã muốn bác bỏ nó hoàn toàn khỏi tâm trí cô nhưng không nổi!
"Nó như một cơn nghiện đang dày vò tao!"
Một cảm giác bất an lúc nào cũng quanh quẩn bên mình, cô sợ cái cảm giác đó!
Cô xác định được tình cảm mình, sẵn sàng yêu anh bất cứ lúc nào nhưng cô lại nghĩ cho anh!
Cô lắng nghe ý kiến đến từ anh! Không để mình tự quyết định mọi thứ...Cô biết rằng nếu làm theo ý mình sẽ có thể mất đi anh cũng như mất đi những đứa bạn trong quá khứ. Cô sợ nếu một ngày nào đó anh sẽ rời bỏ cô mà đi
Cô đã từng tự hỏi rằng liệu hai người có thể đến được với nhau chưa?
Tâm trí Diana cả ngày hôm nay không nghĩ được gì thêm về chuyện của hai người, những suy nghĩ mông lung và linh cảm chẳng hề lành cứ quanh quẩn
Cô ngồi trong giờ học viết bài một cách chăm chỉ, chi tiết mà vẫn có thể cắn móng tay, đến mức nó chảy cả máu, cô không ngừng suy nghĩ
Cô có chút khác hôm nay...
Ở bên anh khó thế này sao? Em tưởng nó sẽ rất dễ dàng chứ! Vì cả hai chúng ta đều đang có tình cảm nên em đã nghĩ nó là rất đơn giản
Nhưng....em nhận ra rằng
Thứ ngăn cản chúng ra đó chính là hoàn cảnh
Nhìn lại em là một cô tiểu thư giàu có còn anh thì lại là một thằng nghèo kiết xác!
Em hiểu lý do anh không yêu em ngay từ bây giờ mà đợi khi anh có mọi thứ anh mới yêu em!
Em biết tình cảm anh dành cho em như thế nào, muốn em có tất cả nhưng Victor à....
Em đâu yêu anh qua hoàn cảnh? Em yêu chính con người anh mà!
Làm ơn đừng trốn tránh tình cảm của bản thân mình mà đến với em đi! Em có thể cho anh tất cả....Đừng như thằng ngốc cố gắng làm mọi thứ để ở cùng em, bên cạnh em bao lâu nay
Anh đúng là tên ngốc nhỉ? Anh tưởng em không biết sao hả Victor?
Hồi năm cấp 2 đó, ngày nào em chẳng nhận được những lá thư bé nhỏ của anh chứ? Lúc nào cũng né tránh ánh mắt của em nhưng em quay đi lại nhìn em một cách đắm đuối! Victor à, em đâu phải con ngu đâu mà không biết những chuyện đó
Nhìn cái cách anh yêu em vụng về như vậy! Ngay từ lần đầu được nói chuyện với anh rồi bên cạnh anh, em đã chẳng ngần ngại mà mời anh về nhà luôn cơ mà! Em cũng liều thật đấy! Dám đưa cả con trai về nhà nữa!
Ngày mà em gặp mặt anh thật sự! Em mới hiểu rằng những thời gian qua em chờ đợi điều gì
Một cậu nhóc bé nhỏ còn chẳng bao giờ mói chuyện với em dù một câu nhưng lại mang đến cho em cảm giác bồn chồn, hồi hộp chờ đợi cái tình cảm mong manh
Em chẳng hề thích anh đâu! Nhưng tại anh làm chân em bị thương, tại anh đồng ý vào nhà em chơi và luôn bên cạnh em...Giây phút nào đó, em nhận ra rằng em không hề coi anh là một người bạn nữa rồi
Anh không thể nào bên em ngay lúc này sao?
Một linh cảm xấu xa nào đó đã luôn ngăn cản em tiến xa hơn với anh. Dù cả hai ta đã biết tình cảm thật sự của nhau, em cũng đã biết em ở đâu trong trái tim anh rồi!
Người sẽ chẳng bao giờ buông lời tán tỉnh em, không mở miệng nửa lời khi em than vãn, luôn đỏ mặt trước hành động, cử chỉ của em.
Và lúc nào cũng bên cạnh em, khen em xinh đẹp, mặc kệ em là con người như nào vẫn âm thầm bên em
Một kẻ phiền phức lúc nào cũng nấp sau bức tường chờ đợi em đến và mở chiếc tủ đồ ra. Những bức thư tình bé nhỏ, em đọc mà cười phá lên trong sự ngây thơ của anh
Nó lúc nào cũng đáng yêu hết đó!
Dù là lần đầu tiên hay lần thứ hai, thứ ba, tất cả đều y nguyên như vậy! Tình cảm của em dành cho anh sau ngày hôm đó chắc sẽ chẳng bao giờ phai nhoà....