Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 420



Chương 420:

 

Nhưng trong tối, anh lại quan hệ mật thiết với người kinh doanh súng ống đạn dược có bối cảnh phức tạp như Nam Hành.

 

Và bây giờ, anh lại đứng tại nơi này, giữ chức hiệu trưởng danh dự của Đại học T.

 

“Chân thành cảm ơn các bạn sinh viên đã đến đây tham dự buổi họp mặt chúc mừng cùng tôi.” Tất cả những người ngồi dưới sân khấu đều im lặng.

 

Nam sinh nhìn người đàn ông đứng trên bục, tưởng tượng một ngày nào đó sẽ đạt được thành tựu như anh, còn nữ sinh nhìn lên thì chỉ thấy thèm nhỏ dãi.

 

“Mọi người đều biết Đại học T là trường đại học trọng điểm tốt nhất trong nước, đào tạo rất nhiều nhân tài cho nền kinh tế toàn quốc và các công ty cấp cao khác.

 

Bắt đầu từ bây giờ, Tập đoàn Lục thị không chỉ tài trợ xây dựng tòa thư viện trăm năm ở Đại học T, mà hai bên còn đạt được sự nhất trí, trong tương lai, Đại học T sẽ là lựa chọn đầu tiên trong tất cả các trường đại học cả nước, chúng tôi sẽ ưu tiên tuyển dụng Đại học T.” Nói đến đây, ánh mắt mang theo ý cười hờ hững của Lục Cẩn Phàm vẫn nhìn về phía Hạ Mộc Ngôn đang ngồi ở hàng thứ ba trước mặt.

 

Chỗ ngồi của Hạ Mộc Ngôn không dễ thấy rõ, nhưng ánh mắt anh vẫn cứ một mực đặt trên người cô.

 

Mấy ngàn người trong nhà thể dục đều nghiêm túc chăm chú nhìn người đàn ông trên sân khấu, nhưng vì anh lia mắt nhìn một chỗ dưới sân khấu mà vài người bắt đầu xôn xao.

 

Họ thắc mắc không biết Tổng Giám đốc Lục đang nhìn cái gì? Đang nhìn hướng nào?

 

Chỉ vì một ánh mắt nhìn thoáng qua của anh mà các lãnh đạo trong trường vô thức nhìn theo.

 

Nhưng ánh đèn trên sân khấu quá tối, bọn họ không thấy rõ mặt người, không thể nhận ra vừa rồi anh đã nhìn ai.

 

Trong lúc ai nấy đều tò mò, Lục Cẩn Phàm lại bình tĩnh dời mắt, khóe môi chầm chậm nhếch thành một đường cong hoàn mỹ.

 

Anh giơ tay ra hiệu để thu hút sự chú ý của mọi người, đồng thời cũng khiến trái tim suýt nhảy ra ngoài của Hạ Mộc Ngôn dần ổn định lại.

 

Anh đặt micro để bàn trở lại bục phát biểu, ung dung xắn tay áo lên một nấc nữa, tăng thêm vẻ tự nhiên, bình dị, gần gũi.

 

Hành động này của anh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Vốn vừa rồi ai nấy đều đang thắc mắc xem Tổng Giám đốc Lục nhìn ai, mới chớp mắt mà anh đã thu hút mọi ánh mắt về lại phía mình.

 

Hạ Mộc Ngôn khẩn trương vô cùng.

 

Lúc trước anh nói hay lắm, cái gì mà không muốn để lộ chuyện cô học tại Đại học T, nhưng cái liếc mắt vừa rồi của Lục Cẩn Phàm suýt chút khiến cô lâm vào nguy hiểm.

 

Lăng Phi Phi ngồi bên cạnh Hạ Mộc Ngôn lại lâng lâng trong lòng, cô ta đang suy diễn có phải vừa rồi Tổng Giám đốc Lục đã nhìn mình hay không…

 

Cảm giác rung động lập tức dâng trào, Lăng Phi Phi vừa nghĩ đến khả năng đó thì thẹn thùng giơ tay ôm gò má, kích động đến run rẩy.

 

“Các bạn sinh viên ngồi đây đã trải qua quãng đời học sinh hơn mười năm, có lẽ đã chán nghe những lời phát biểu chính thức, và càng không kiên nhẫn ngồi nghe những lời khách sáo được biên soạn sẵn.” Giọng nói của Lục Cẩn Phàm thanh trong, thoải mái: “Được rồi, nếu mọi người không muốn nghe, tôi sẽ không nói.”

 

Đám sinh viên dưới sân khấu lập tức cười rần, quả thật Đại Boss Lục đã đánh trúng tim đen bọn họ.

 

“Tôi là dân làm ăn bôn ba trong giới thương trường.

 

Mấy năm gần đây tôi đã từng được vài Đại học sở thương nghiệp mời làm giáo sư thỉnh giảng khoa Quản trị kinh doanh và khoa Thương mại, nhưng tôi đều từ chối.

 

Tôi thật sự không có thời gian, cũng không đủ sức lực để làm.

 

Dạy học và giáo dục là công việc vĩ đại, một đao phủ lăn lộn trong giới thương trường, trải qua đủ loại gió tanh mưa máu như tôi không thích hợp làm việc này.” Mọi người dưới sân khấu đều đang nín thở lắng nghe.

 

“Nơi này là Đại học T, đa phần những bạn ngồi đây đều là sinh viên thuộc khoa Thương mại, sau này sẽ chen chân vào giới kinh doanh.

 

Tôi dùng từ gió tanh mưa máu để hình dung, không phải nhằm mục đích hù dọa.

 

Cái các bạn học ở trường chính là kiến thức tổng quát, các bạn thi vào đây, mục đích là gì, không cần tôi phải nhiều lời.

 

Dù sao cái tên đầy đủ phía sau Đại học T chính là hai chữ thương nghiệp’ to lớn.

 

Nơi này không phải là sân chơi, mà là doanh trại quân đội thao luyện chuẩn bị cho cuộc chiến sau này.”