Yêu Một Người Nợ Một Đời

Chương 423



Chương 423:

 

Thật là quá mức trắng trợn! Hạ Mộc Ngôn từng gặp qua không ít tình địch, nhưng ít nhất bọn họ còn có chút tâm cơ, chỉ dùng cách biểu đạt hoặc tranh đoạt mập mờ.

 

Cô chưa từng thấy ai trực tiếp như vậy, dám đứng trước mặt mình mà mời Lục Cẩn Phàm ăn cơm.

 

So với những người chỉ biết câm nín đứng đấy, Lục Cẩn Phàm hờ hững nhìn Lăng Phi Phi, đáp lại một câu không mặn không nhạt: “Cô có gì thì hỏi, sao phải đi ăn cơm?”

 

“Bây giờ đã gần trưa, em sợ Lục tổng đói.

 

Dù gì cũng đã đến giờ ăn, chi bằng chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nhé!”

 

Lăng Phi Phi tươi cười ngọt ngào, giống như nghĩ rằng giá trị nhan sắc của cô ta đủ để khuynh đảo người đàn ông trước mắt.

 

Tuy Hạ Mộc Ngôn và Bạch Vi cùng đi đến, nhưng Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, trên mặt chỉ treo nụ cười thờ ơ, nhìn về phía này, dáng vẻ trông như đang hóng kịch hay.

 

“Nói cũng đúng, bây giờ đã trưa rồi.” Lãnh đạo trường đột nhiên chen ngang: “Lục tổng, chúng tôi đã sắp xếp chỗ dùng cơm rồi.

 

Lãnh đạo của các trường khác và lãnh đạo Cục Giáo dục thành phố đều đã đến.

 

Chúng tôi đưa anh đến chỗ dùng cơm nhé.” Nghe lãnh đạo trường chen miệng vào, Lăng Phi Phi có muốn mặt sưng mày sĩa cũng không dám.

 

Suy nghĩ một lát, đột nhiên cô ta kéo Hạ Mộc Ngôn đứng sau lưng lên: “Lục tổng, bạn cùng phòng em cũng là người Hải Thành.

 

Tuy rằng cô ấy chỉ là quản lý của một phòng giao dịch nhỏ, nhưng trước giờ vẫn chưa có cơ hội gặp anh.

 

Không ngờ lại gặp được ở thành phố T cách xa Hải Thành cả ngàn dặm, đây không phải là duyên kỳ ngộ hiếm có sao? Lục tổng có thể nể mặt, cùng chúng em ăn bữa cơm đi…” Hạ Mộc Ngôn bị cô ta lôi kéo vốn định hất ra, nhưng khi nghe câu nói này, khóe môi cô chợt run run, lặng lẽ đẩy tay Lăng Phi Phi ra, nhìn Lục Cẩn Phàm.

 

Cô thấy anh nhìn mình một cách sâu xa, còn khẽ khàng cười nhạt rồi hỏi cô: “Người ở Hải Thành?” Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

“Lục tổng hỏi cô đấy, sợ đến choáng vàng rồi à? Mau trả lời đi!”

 

Lăng Phi Phi định kéo Hạ Mộc Ngôn, nhưng Hạ Mộc Ngôn cố ý giữ khoảng cách.

 

Lúc cô ta vừa vươn tay ra, cô đã lùi trở về bên cạnh Bạch Vi.

 

Để tránh lúng túng, Lăng Phi Phi cười trừ, chuyển mắt nhìn về phía Lục Cẩn Phàm: “Lục tổng, anh đừng để ý.

 

Bạn em xấu hổ mà thôi, thật ra bọn họ rất muốn có cơ hội trò chuyện với anh.” Lục Cẩn Phàm như cười như không, lại nhìn Hạ Mộc Ngôn một cái.

 

Lúc thu hồi tầm mắt, anh cũng chẳng nhìn Lăng Phi Phi một lần.

 

Lãnh đạo trường đồng thời lên tiếng: “Lục tổng, lãnh đạo bên Cục Giáo dục và hiệu trưởng đã xuất phát đến địa điểm dùng cơm, anh có muốn đến đó cùng chúng tôi không?”

 

“Sắp tới tôi sẽ nán lại thành phố T một thời gian, cơ hội ăn cơm cùng lãnh đạo trường còn dài, không vội.” Lục Cẩn Phàm điềm đạm nói: “Mấy năm trước tôi học ở nước ngoài, có nghe nói về căn tin của trường đại học trong nước.

 

Nếu đã đến giờ ăn trưa, các bạn sinh viên lại có lời mời, hay là tôi đến căn tin Đại học T dùng cơm một lần, thế nào?”

 

“Hả? Căn tin Đại học T?” Ước mơ được ngồi trong nhà hàng Tây cùng Tổng Giám đốc Lục của Lăng Phi Phi tan tành mây khói.

 

Bạch Vi nãy giờ không lên tiếng, chợt mở miệng: “Nếu quả thật Lục tổng có ý định này, đương nhiên căn tin Đại học T cũng là một sự lựa chọn không tồi.

 

Tài nghệ của đầu bếp ở Đại học T tốt hơn bất kỳ căn tin của trường đại học nào.

 

Nếu anh muốn thì chúng ta cùng đến đó nhé?” Lãnh đạo trường sắp phát điên rồi.

 

Lục Cẩn Phàm là vị tôn thần có địa vị gì mà nhà hàng cao cấp bảy sao lãnh đạo trường sắp xếp cũng không níu kéo được anh.

 

Tại sao anh thì chen chúc cùng đám sinh viên ở căn tin chứ không chịu đến nhà hàng mà trường học an bài: Cái này là đẳng cấp gì đây? Hay là do sở thích? Nhưng Lục Cẩn Phàm đã đích thân lên tiếng, lãnh đạo trường vốn định uyển chuyển nhắc lại, nhưng không ngờ Bạch Vi lại mở miệng mới tiếp.

 

Lục Cẩn Phàm hơi nhếch môi: “Được, làm phiền các bạn dẫn đường.” Vậy là Lục Cẩn Phàm định đến căn tin thật.

 

Từ lúc đến Đại học T, Lãng Phi Phi chưa từng ăn cơm ở căn tin bao giờ.