Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 19



Hàn Như Ý hoàn toàn quên đi buổi sinh nhật phóng đãng đó, cô thôi việc, mỗi tối phóng túng bản thân, vô luận tôi và Hàn Kiến An khuyên sao cũng vô dụng. Không cho cô đến quán bar của tôi thì cô đi nơi khác, tôi uy hiếp nói muốn chia tay, cô càng quá đáng tới nỗi đi suốt đêm không về, sau khi say xỉn thì cãi nhau với người ta, mỗi lần tôi đều phải tự mình dỗ cô mới chịu về nhà.

Ngay từ đầu Hàn Kiến An còn oán hận chỉ trích tôi dạy hư chị của anh, nhưng thấy tôi cũng bất đắc dĩ như vậy, anh dần không nói thêm gì nữa.

“Rốt cuộc tại sao chị tôi lại biến thành như thế?” Anh hỏi.

Tôi lắc đầu trong yên lặng, trong lòng cũng rất đau đớn.

Cuối cùng Quách Hướng Nam đưa ra đề nghị: “Bọn cậu nên chú ý nhiều đến cuộc sống và tình hình kinh tế của chị ấy gần đây.”

Thế là Hàn Kiến An lấy hóa đơn ngân hàng gửi mỗi tháng ra, sau khi chúng tôi xem xét một phen, lập tức phát hiện những khoản chi rất lớn, cách một đoạn thời gian sẽ có một số tiền lớn được rút ra. Kế tiếp giao cho Quách Hướng Nam điều tra, Hàn Kiến An rất tin tưởng anh ta, cho nên tôi lại biến thành người rãnh rỗi vô dụng.

Nhưng sự thật chứng minh Hàn Kiến An không tin lầm người, rất nhanh đã tra được kết quả, nguyên lai gần đây Hàn Như Ý dùng thuốc phiện, cô dùng toàn bộ tiền bạc của mình mua ma túy đá. Lúc biết được chân tướng, ngay cả Quách Hướng Nam cũng kinh ngạc không thôi, một cô gái vốn rất dịu dàng thiện lương, vì sao đột nhiên lại thay đổi thành bộ dạng này chứ.

Sau khi Quách Hướng Nam đi, Hàn Kiến An chống cằm ngồi ở ghế bành, thất lâu vẫn không nói tiếng nào, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Tôi nhìn mà đau lòng, bước tới ôm đầu anh vào trong ngực, anh không xua đuổi tôi như bình thường, mà là chậm rãi nhắm mắt lại.

“Nhiễm Dịch” Anh lên tiếng.

“Ở đây, tôi ở đây.” Tôi nói.

“Tôi nên làm sao bây giờ?”

Tôi lấy tay vuốt ve tóc anh, nhẹ nói: “Đừng lo lắng, đã có tôi rồi.”

Hàn Kiến An vùi mặt vào lòng tôi, âm thanh rầu rĩ truyền tới: “Tại sao định mệnh lại trớ trêu đến vậy, lúc Tiểu Như qua đời, cơ hồ tôi không muốn sống nữa……”

“Đừng nói như thế.” Tôi cảm thấy có chút sợ hãi.

“Thật đó, tôi cũng không sợ cậu sẽ chê cười, quả thật tôi từng nghĩ tới việc tự sát, nhưng tôi còn có chị mình, sau khi cha mẹ qua đời chị ấy như bầu trời của tôi, vì báo đáp chị ấy, dù thế nào đi nữa tôi vẫn phải sống sót. Lúc nghe Quách Hướng Nam nói chị ấy dùng thuốc, tôi rất sợ chị ấy sẽ giống Tiểu Như đột nhiên bỏ đi, chỉ còn lại một mình tôi trên cõi đời này.” Anh nói.

“Sẽ không đâu.” Tôi ôm chặt anh, nói: “Dù cho tương lai có thay đổi như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh anh, anh cũng biết, anh sẽ không còn một mình.”

“Nhiễm Dịch……”

Không đành lòng nhìn vẻ mặt mê mang của anh, tôi chặn đôi môi của anh lại, dùng sức liếm mút. Không liên quan đến tình dục, tôi chỉ muốn dùng cách này làm  anh có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi, sau khi Hàn Kiến An cứng người, lập tức phản công mạnh mẽ, anh ôm eo tôi, vói đầu lưỡi vào trong khoang miệng của tôi.

Thân thể của tôi chậm rãi trượt xuống, quỳ gối trên sàn nhà, vừa vặn mặt đối mặt với anh. Không biết tại sao, vào một buổi trưa yên tĩnh mang theo đau thương không nói nên lời, chúng tôi chỉ có thể không ngừng ôm ấp đối phương, che dấu đi cảm giác bất lực ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng Hàn Kiến An nói không sai, định mệnh luôn rất trớ trêu.

Tiếng mở cửa làm tôi bừng tỉnh, Hàn Như Ý giật mình đứng cạnh cửa, mớ rau dưa rơi lả tả đầy đất, thậm chí còn có trái cà chua lăn tới chân tôi. Anh nhanh chóng đẩy tôi ra, làm tôi ngã ngồi trên đất, Hàn Như Ý xoay người chạy nhanh đi, tôi liếc sắc mặt xám ngoét của Hàn Kiến An, lập tức đứng dậy đuổi theo.

Rất nhanh tôi đã đuổi kịp chặn đứng cô ấy, thở gấp mấy hơi, nắm chặt tay cô không buông.

Hàn Như Ý giãy dụa không được, liền hét lớn: “NÓI CHO TÔI BIẾT! MỌI CHUYỆN LÚC NÃY ĐỀU LÀ GIẢ ĐI!”

Có lẽ vì lúc nãy hôn Hàn Kiến An, cũng có lẽ do tôi chạy quá nhanh, trái tim đập mạnh ‘thình thịch’ ‘thình thịch’, làm tôi không có cách nào tỉnh táo để nói rõ mọi chuyện.

Thấy tôi im lặng, Hàn Như Ý túm chặt quần áo của tôi nói: “Tiểu Dịch, nói mau, vừa rồi là do tôi nhìn lầm có phải không?”

“Không, tất cả đều là sự thật.” Tôi nói.

Trời trong, mây trắng, hoa cỏ màu xanh, mọi thứ đều hiện rõ trong mắt tôi. Tôi không nhìn Hàn Như Ý, không muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, tôi có thể tiếp lục lừa gạt cô, nhưng tôi đã quá mệt mỏi rồi, mệt đến mức không muốn nói dối nữa.

“Tại sao……” Cô dùng âm thanh run rẩy chất vấn.

“Xin lỗi đã gạt chị, thật ra tôi là đồng tính luyến, người tôi yêu vẫn luôn là Hàn Kiến An.”

Hàn Như Ý như nổi điên mà đánh tôi, trên người trên mặt trúng vô số cái tát, nhưng tôi luôn nắm chặt tay cô, không cho cô chạy trốn như lúc nãy. Nhưng kỳ lạ là, tôi dần dần tỉnh táo lại, cô cành đánh mạnh, tôi càng hiểu rõ tâm ý của mình.

“Tối rất xin lỗi chị, nhưng xin chị hãy nghe tôi nói một câu cuối cùng.”

Cô ngừng tay, dùng ánh mắt bi phẫn trừng tôi.

“Tất cả đều là lỗi của tôi, không liên quan đến Hàn Kiến  An, là do tôi quấn quít dụ dỗ anh ấy, tôi vì tiếp cận anh ấy nên mới lợi dụng chị, cho nên chị đừng trách anh ấy.”

Tôi buông tay cô ra, nói: “Về nhà đi, Kiến An đang đợi chị.”

“Nhiễm Dịch! Cậu sẽ hối hận!”

Không đếm xỉa đến âm thanh rít rào thê lương phía sau, tôi tiếp tục lựa chọn con đường mình sẽ bước chân đi. Muốn tôi thừa nhận bản thân mình là một người ti tiện không hề khó, tôi đã đưa ra sự lựa chọn từ rất sớm, dù cho tôi bao nhiêu cơ hội làm lại đi chăng nữa, chỉ sợ đến chết tôi cũng sẽ không hối cải.

Tháng 5 này, chuyện xấu hết lần này tới lần khác kéo đến.

Khi Quách Hướng Nam lần nữa hẹn tôi đến quán trà đạo nọ, tôi cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra. Bầu trời âm u, từ sáng đến chiều không nhìn thấy chút ánh nắng, mây đen tầng tầng lớp lớp như thể chỉ đợi một tiếng sấm, bão tố sẽ lập tức bắt đầu ập đến.

“Nói ngắn gọn thôi, tìm tôi có việc gì?” Tôi hỏi.

Quách Hướng Nam dừng động tác pha trà lại, ngược lại đưa tôi một chung nước, nói: “Nhiễm Dịch, chỉ cần tôi cẩn thận quan sát, đại khái có thể đoán được người nào đó đã trải qua hình thức giáo dục gì, bối cảnh gia đình như thế nào?”

“Thì tính sao?”

“Tôi quan sát cậu đã lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được đáp án, bởi vì tò mò, mấy ngày hôm trước tôi dùng tên của cậu đưa vào máy tính trong cục cảnh sát để điều tra, tôi đã phát hiện ra những việc không tưởng.” Anh ta nói.

Tôi lập tức trầm mặt nhìn anh ta, dường như Quách Hướng Nam không cảm giác được mà nói tiếp: “Tôi chỉ tra được cậu là cô nhi, năm mười ba tuổi được một Hoa kiều New Zeanland nhận nuôi, trước đó cậu vẫn luôn ở cô nhi viện Thánh Tâm.”

“Quách Hướng Nam, anh quả là một tên đáng ghét.” Tôi mắng.

Anh ta cười cười nói: “Thật có lỗi, tôi biết mình có chút quá đáng, coi như tôi lạm dụng chức quyền đi, thế nên cậu hoàn toàn có quyền lợi trách cứ tôi.”

Tôi hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Vậy tôi có quyền bảo trì im lặng hay không?”

Anh ta gật đầu, biểu lộ trở nên chân thật hơn rất nhiều: “Buổi tối sinh nhật của Như Ý, theo như lời kể của tôi về việc cô nhi viện Thánh Tâm gặp hỏa hoạn, lúc đó phản ứng của cậu rất lạnh nhạt, cái này không hề phù hợp với lẽ thường. Còn một điều nữa, tôi tra qua tư liệu nhập cảnh của cậu, cậu về nước cùng ngày với Hàn Kiến An, nhưng cậu ta nói mình về nước trước, hơn nữa còn không nhận ra cậu, vậy đây là trùng hợp hay cố ý?”

Nhìn ra ngoài cửa sổ, sức trời càng ngày càng tối, dường như bầu trời sắp chuyển đen, nhưng thời gian vẫn đang là buổi chiều. Tôi chợt nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Quách Hướng Nam, lúc ấy tôi vừa chật vật vừa quẫn bách, là anh ta đã hào sảng hóa giải những khó khăn của tôi. Nếu anh ta vẫn một mực tốt như lúc trước, tôi và anh ta chắc sẽ trở thành bạn bè, tôi cũng sẽ cam tâm tình nguyện ngồi ở chổ này thưởng thức trà nói chuyện phiếm cùng anh ta.

Người thông minh như anh ta, nhất định đã đoán chắc sẽ không có được đáp án từ trong miệng của tôi, nhưng vẫn trơ mặt hỏi tôi như cũ, đơn giản là vì muốn khiêu khích và quan sát phản ứng của tôi.

Sau tiếng sấm trầm đục, tôi đốt điếu thuốc lá nói: “Cảnh sát Quách, cái giá phải trả cho sự hiếu kỳ rất lớn.”

Anh ta dùng ánh mắt sáng ngời đầy thần thái nhìn tôi, nói: “Có ý tứ, tôi nghĩ cậu sẽ giải thích.”

“Tại sao lại nắm lấy tôi không buông?” Tôi hỏi.

“Vốn chỉ xuất phát từ sự hiếu kỳ, nhưng bây giờ thì khác rồi, bởi vì cậu có liên quan đến cô nhi viện Thánh Tâm.”

“Tôi có xem báo chí, cảnh sát các người đã xác minh đây là sự cố ngoài ý muốn.”

“Đúng vậy, nhưng đó là mệnh lệnh của thượng cấp, vì luôn không có cách nào tìm được manh mối hữu dụng, hơn nữa bận tâm về an ninh xã hội nên mới công bố với mọi người là chuyện ngoài ý muốn.” Quách Hướng Nam dùng ngón tay gõ mặt bàn, nói: “Nhưng tôi vẫn kiên trì đây là một vụ trọng án phóng hỏa giết người, lập trường này cho đến nay không hề thay đổi.”

Tôi thở dài, nói: “Nếu đã như vậy, trừ phi hung thủ ra đầu thú, không thì anh sẽ không có bất kỳ chứng cứ gì có thể đưa kẻ đó ra trước pháp luật, điều này thật là tiếc.”

Anh ta hẳn là sớm biết rõ điều này, cho nên lặng yên không nói.

Tôi đứng dậy nói: “Cảnh sát Quách, tôi còn có việc, tạm biệt trước.”

“Nhiễm Dịch, cậu tin thế giới này có công lý không?”

Tiếng nói của Quách Hướng Nam tứ phía sau truyền đến, tôi không quay đầu lại, cũng không dừng bước. Cũng không phải do tôi sợ hãi đối mặt với anh ta, chỉ là không có cách nào tiếp tục nói chuyện với những người khờ dại.

Công lý? Cái từ buồn cười đến cực điểm.

Thị phi đúng sai bất quá đều là những quan điểm con người đặt ra để bảo vệ mình. Người có năng lực sẽ phá vỡ các quy tắc cuộc sống, người nhu nhược thì dựa vào quy tắc tìm kiếm sự che chở, mà Quách Hướng Nam như một người ngoài, tại cái thế giới mà ngay cả thần linh cũng phỉ nhổ này, anh ta lại vọng tưởng muốn làm người giải cứu thế giới.

Tối hôm đó, tiếng mưa rơi mang theo tiếng sấm, ồn ào suốt đêm không ngớt. Tôi mơ một giấc mơ kỳ quái, trong mơ tôi thấy tu sĩ Charlotte, đồng thời nhớ lại những chuyện có liên quan đến bà.

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con phải tự che dấu bản thân mình.”

Từ đó về sau tôi thu liễm bản thân, giả bộ ngây thơ khờ dại, bà nói tôi là một đứa trẻ đặc biệt. Thế là tôi một lần lại một lần từ chối đôi vợ chồng muốn nhận nuôi mình, chỉ vì ở lại bên cạnh bà.

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con đừng bao giờ quên ta.”

Cha nuôi mới dùng một số tiền lớn dẫn tôi đi khỏi cô nhi viện. Bà đã phản bội sự tin tưởng của tôi, lúc trước khuyên tôi ở lại chỉ vì giờ khắc này có thể bán tôi đi, coi tôi như một món hàng có thể đổi được rất nhiều giá trị.

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con phải học được sự kiên nhẫn.”

Khi tôi bị tên cầm thú kia ngược đãi, ô nhục, thậm chí là cưỡng gian. Trong điện thoại bà không hề ngoài ý muốn chút nào, chỉ là bảo tôi phải kiên nhẫn. Nháy mắt đã khiến tôi hiểu được cảm giác của sự tuyệt vọng, cũng biết rõ mình chỉ là một công cụ không có ý nghĩa.

Bà nói: “Nhiễm Dịch, con chính là thiên sứ mà Thượng đế đã phái xuống.”

Đúng vậy, cho nên tự tay tôi đã đưa bà lên thiên đường. Còn nhớ lúc bà nhận chi phiếu trong tay tôi, trên khuôn đầy dấu vết của năm tháng, cười đến rất đỗi hiền lành.

Cho nên, tôi không tin vào công lý, tôi chỉ tin tưởng  vào chính bản thân mình. Tôi không phủ nhận trên thế giới này vẫn còn tồn tại những con người lương thiện, nhưng cũng không quên tà ác luôn hiện hữu bên cạnh đó. Chân tướng của bản tính con người, là thiện và ác cùng tồn tại song song. Nhưng mà…… nữ tu sĩ Charlotte mặc áo choàng trắng, cầm trong tay thập tự giá à, không phải bà từng nói qua nếu yêu tôi sẽ đi đôi với ngạo mạn rất nhiều sao? Mọi thứ cũng chỉ là đã từng mà thôi.

Giấc mộng nửa đêm trở lại, một mình tôi ngồi trên tầng cao nhất, nhìn cơn mưa lớn ngoài cửa sổ, mắt có chút đau xót.

Hết chương 19.