Yêu Người Như Một Kẻ Điên

Chương 5



Sau khi nhà bị cháy, tôi liền thuê một căn phòng nhỏ, dù sao ngủ ở đâu cũng giống nhau, chỉ cần một cái giường là được rồi. Vốn là một đêm Giáng sinh ở quán bar buôn bán rất trôi chảy, tôi cũng sẽ ngồi ở đó đến khi đóng cửa, có thể cùng những người khác trải qua một đêm náo nhiệt, cảm giác thật tốt, đây cũng đơn giản là một trong những lý do tôi mở quán bar.

Nhưng ở trước mặt anh, bất luận cái nào cũng đều là dư thừa, nên khi tôi đưa Hàn Kiến An về quán, thế giới huyên náo ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, như thể chỉ còn lại anh và tôi. Ánh đèn sáng ngời bên ngoài cánh cửa thủy tinh chiếu xuống, có thể nhìn đến cây Noel ở quảng trường treo đầy đồ trang trí, ánh sáng hoa lệ soi rọi  trong bóng đêm,càng tô điểm loại cảm giác ảm đạm tiêu điều nơi anh.

Tôi do dự thật lâu, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi ra: “Anh định tính làm sao?”

Anh đứng trước cửa sổ quay đầu lại, biết rõ mà còn hỏi: “Tính cái gì?”

Tôi im lặng không nói, chờ đáp án của anh.

Một lát sau, Hàn Kiến An thở dài nói: “Nhiễm Dịch, Tôn Tiểu Như là người vô tội, cô ấy là người bị hại lớn nhất, tôi chỉ hận bản thân không có bảo vệ cổ thật tốt, không thể thay cổ nhận hết đau đớn.”

Đồng hồ gõ vang 12 giờ, pháo hoa trên quảng trường bắn lên thành nhiềuchùm xán lạn. Tôi đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy anh, tại cái thành phố phồn hoa mà rực rỡ này, một người sẽ lạnh. Tôi nguyện ý làm bù nhìn đứng tại chỗ nhìn theo anh, hoặc làm một con chim đồng hành, không cằn nhằn vất vả, chỉ chờ anh nói một tiếng, liền nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng.

Tôi ôm cổ anh, hôn lên đôi môi của anh, nhưng một giây sau lập tức bị đẩy ra.

“Thực xin lỗi, tôi không thể khống chế được.” Tôi nói.

Hàn Kiến An xấu hổ nói: “Không có gì….”

Nhìn đi, con người anh chính là như vậy, dù cho bị ai làm khó dễ, cũng chỉ xấu hổ không nói, dù cho người đó là người con gái của anh, anh cũng không tức giận. Người khiêm tốn như vậy, nếu ai gặp nhất định cũng sẽ nhịn không được mà siêu lòng. Nhưng anh luôn lạnh nhạt như nước, trầm tịch như đêm, làm cho người ta chỉ có thể đứng nhìn mà hận nhưng lại không thể nào ra tay chiếm lấy được.

Cái mũi vô tình bị đụng phải, làm cho tôi có cơ hội lần nữa thu lại tâm tình của mình, tiếp tục mọi thứ.

“Tôi muốn gặp Tôn Tiểu Như.” Tôi nói.

“Tại sao?”

“Có khả năng tôi sẽ giúp được cô ấy.”

Hàn Kiến An kinh ngạc nhìn tôi, không biết có tin hay không, nhưng tôi cảm giác rõ ràng anh đã dao động.

Thế là tôi lập tức nói thêm: “Nếu như anh tin tôi, nhất định sẽ có kết quả tốt.”

“Có lẽ tôi nên chờ đợi tin tức tốt của cậu.” Hàn Kiến An cười nói.

Anh cuối cùng cũng nở nụ cười, thật tốt. Pháo hoa vẫn tiếp tục một đóa lại một đóa được phóng lên, bầu trới đêm bị nhuộm bởi đủ thứ màu sắc. Ánh mắt anh cong cong như ánh trăng khyết, đây mới là thứ một ngày lễ nên có.

Tôi khui một chai rượu nho, nói: “Kiến An, Noel vui vẻ”

Tối hôm đó, tôi chuốc say Hàn Kiến An. Anh nhu thuận mà nằm trong lòng tôi, toàn thân ấm nóng, mặt rất hồng, khóe miệng thỉnh thoảng giương lên. Tôi mất gần hết sức lực mới có thể nhịn xuống dục vọng đem anh trên dưới lột sạch. Chỉ có thể dùng nước lạnh xối lên người, lạnh đến tay chân đều chết lặng.

Tóc còn chưa kịp lau khô, liền nghe thấy âm thanh Hàn Kiến An nói mớ, cẩn thận đến gần nghe, mới biết thì ra là anh muốn uống nước. Tôi xấu xa uống chút rượu còn sót lại trong chai rồi dùng miệng mình đút cho anh. Chỉ thấy anh nhiệt tình uống hết, còn liêm liếm môi mình, bộ dáng đáng yêu làm tôi cả đêm không thể nào ngủ được.

Sau đó tôi bị hôn đến tỉnh lại. Cảm giác có một bàn tay nâng sau gáy, hàm răng hé mở, đầu lưỡi nóng ướt tiến vào trong khoang miệng, tùy ý hấp duyện. Tôi mở mắt ra, liền nhìn thấy cái đầu vàng kim sáng chói, như một cơn ác mộng đột nhiên kéo đến, dục vọng giữa hai chân ban đầu có dấu hiệu cương lên trong nháy mắt nhuyễn xuống dưới.

“Tối hôm qua anh đã đem ai về đây.” Viêm hí mắt hỏi.

Tôi mặc kệ cậu ta, sau khi nhìn xung quanh, xác định rằng Hàn Kiến An đã rời đi, trong lòng không khỏi ảo não. Viêm mang vẻ mặt oán khí ngước lên trừng tôi, sau đó với tay vào áo ngủ sờ tới vuốt lui, đến khi tơi tức giận mà đá văng cậu ta ra.

“Tại sao cậu lại đến đây?” Tôi hỏi.

“Kêu bà chủ mở cửa.” Hắn nói xong, xoay người nhìn hai cái ly chân dài đặt kế cửa sổ thủy tinh, tỏ ra hứng thú nói: “Tối hôm qua lúc tôi tới quán bar, nghe người ta nói có một người đàn ông đã mang anh đi, làm hại tâm trí của tôi không thể nào tập trung được, nhưng không nghĩ tới gian phu của anh là một tên bị vô năng.”

“Đi chết đi.” Tôi đem gối đầu ném vào hắn ta, mắng: “Cậu nếu không có chuyện gì thì đừng có xuất hiện trước mặt tôi, còn nữa, dù tôi có làm gì thì cũng không liên quan tới cậu.”

“Không được, làm sao tôi có thể để mặc anh ra ngoài vụng trộm với người khác.” Viêm lớn tiếng kháng nghị.

“Tôi vụng trộm với tổ tông của cậu sau?” Tôi hỏi.

“Thân ái, anh làm lòng tôi tổn thương quá, chẳng lẽ anh tình nguyện tìm cái tên bị bệnh liệt dương kia cũng không muốn để ý đến tôi sao?” Viêm bất đắc dĩ nói.

Tôi ấn hai bên thái dương đang đau nhức, không biết nên nói gì mới tốt, cậu ta đôi khi luôn làm tôi không biết nên khóc hay nên cười.

Trong phút chốc Viêm đem màn kéo ra, ánh sáng chói lóa mãnh liệt làm đôi mắt của tôi vô cùng đau đớn, không để ý một chút liền bị vuốt sói của tên hỗn đãn này làm bậy.

Vừa đánh vừa mắng, ngay cả móng tay cùng răng đều dùng tới cuối cùng mới có thể đem cậu ta đuổi đi, quá trình mệt mỏi làm cả người tôi đều hư thoát.

Hôm sau khó có khi đến giữa trưa tôi liền rời giường, lái chiếc xe Jeep màu đen đã hơi cũ, tôi đến nơi đã hẹn cùng Hàn Kiến An. Chiếc xe này không biết Viêm đem ở đâu về, sau đó mới để cho tôi lái, tuy tôi cũng từng nghĩ tới việc mua một chiếc xe mới thay vì đi bộ, nhưng cuối cùng lại sợ phiền phức mà dùng thứ có sẵn.

Nửa giờ sau tôi mới đến, một mình ngồi trong quán cà phê, nhàn nhã ngồi nhấm nháp ly Blue Mountain (*). Nguyên bản hôm nay tính toán đi gặp Tôn Tiểu Như, nhưng ngoài ý muốn, tôi lại muốn gặp một người phụ nữ quan trọng khác trong cuộc đời cùa Hàn Kiến An.

“Xin hỏi anh là Nhiễm Dịch sao?” Có một cô gái tóc dài hỏi, sau khi thấy tôi gật đầu liền nở nụ cười: “Xin chào, tôi là chị của Kiến An, vì nó có công việc nên chuyện gặp anh liền trì hoãn lại, nên đặc biệt giao cho tôi đến gặp anh.”

“Xin chào.” Tôi đứng lên vươn tay về phía cô ấy.

Tay của cô mềm mại ấm áp như cây cỏ, tuy nói mình đã gần 30 tuổi, nhưng tôi nhìn vẻ ngoài của cô còn nhỏ hơn tuổi thật của mình. Hàn Như Ý cũng không phải loại phụ nữ có vẻ đẹp xuất chúng, nhưng nụ cười của cô rất ngọt ngào, trên hai gò má còn có lúm đồng tiền nho nhỏ, thoạt nhìn thành thục hào phóng, hơn nữa cảm giác rất ôn hòa.

Tôi cùng cô ấy trò chuyện ngắn ngủi một hồi, liền đưa ra một cái kết luận, người phụ nữ này rất thích cười. Đồng thời cũng rất hay nói, là người có tâm địa thiện lương, làm công việc có phúc lợi xã hội, tiền lương mỗi tháng đều dùng để quyên góp cho trẻ em nghèo ở Nepal.

“Xem ra Hàn Kiến An sẽ không đến được, vậy để tôi dẫn anh đi.” Hàn Như Ý nói.

“Đã làm phiền cô rồi.” Tôi nói.

Hàn Như Ý vừa cười vừa nói: “Anh đừng khách sáo, hẳn là chúng tôi làm phiền anh mới đúng.”

Sau khi theo chỉ dẫn của cô, tôi lái xe đến bãi đậu xe của một căn biệt thự ở ngoại ô, qua vườn hoa nhỏ, liền đi tới căn nhà lớn màu trắng cao ba tầng. Trong này quả thực tựa như nhà sưu tầm đồ cổ, gia cụ làm bằng gỗ lim, trên tường treo đầy thư pháp, vừa vào cửa liền thấy cái bình hoa cao bằng nửa người.

Mà ngay cả khắp hành lang cũng mang theo hương vị cổ xưa, tôi theo phía sau Hàn Như Ý, đi thẳng đến căn phòng cuối cùng. Cô ấy gõ cửa, chờ một lúc cũng không có người phản ứng. Hàn Như Ý ‘Thật có lỗi’ nhìn tôi cười cười, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

“Em dâu à, thì ra em đang ở trong phòng, hôm nay khí sắc em thoạt nhìn rất tốt.” Hàn Như Ý nói.

Cô gái đang ngồi trên giường ngẩng đầu lên, trên mặt không có biểu tình nào nhìn chúng tôi. Gương mặt trái xoan xinh đẹp ban đầu trở nên gầy guộc, cái cằm nhọn không có chút thịt. Sắc mặt của cô tái nhợt, thần thái giống như đang giật mình, trên đầu đội mũ trùm màu trắng, giống như bệnh nhân ung thư thời kì cuối.

Hàn Như Ý đi qua, ngồi ở bên cảnh cô nói: “Người này chính là bạn tốt của Hàn Kiến An, hôm nay cậu ấy muốn tới thăm em một chút, em cùng cậu ấy trò chuyện một chút được không?”

Tôn Tiểu Như không nói gì, chỉ nhìn chòng chọc vào tôi, bàn tay cô nắm chăn run nhè nhẹ, trong ánh mắt trống rỗng chỉ có đen trắng. Tôi hướng Hàn Như Ý gật đầu, cô ấy liền đứng dậy đi ra ngoài, vẫn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Xin chào, tôi là Nhiễm Dịch.” Tôi ngồi trên cái ghế cánh giường khoảng một đoạn, nói: “Mặc dù đây là lần đầu gặp nhau, nhưng tôi đã nghe Hàn Kiến An thường xuyên nhắc tới em.”

Cô nhẹ gật đầu, nhìn tôi đầy phòng bị, nhưng tôi vẫn ngồi trên ghế nửa bước cũng không dời, dần dần Tôn Tiểu Như cũng buông lỏng cảnh giác. Hôm nay tôi ở trong phòng thật lâu, cũng nói rất nhiều thứ, đợi đến lúc tôi ra khỏi phòng, thời gian cũng đã về chiều.

Tôi vừa mới đến phòng khách, liền thấy Hàn Kiến An đã ở đó, anh hẳn là cũng mới vừa về không bao lâu, áo khoác vẫn còn trên người. Hàn Như Ý ngồi bên cạnh, nở một nụ cười lịch sự.

“Tình trạng của cô ấy sao rồi?” Hàn Kiến An hỏi.

“Mặc dù có chút vấn đề, nhưng cũng không nghiêm trọng  như mọi người tưởng tượng, tạm thời cô ấy sẽ không làm ra chuyện gì điên rồ.” Tôi nói.

“Anh Nhiễm, đây là thật sao?” Hàn Như Ý cũng hỏi.

“Trực tiếp gọi tên là được rồi.” Tôi cầm ly nước trà cô ấy đưa tới, nói: “Loại chuyện này gấp không được, có thể làm cho cô ấy chút đồ ăn được không?”

“Em ấy chịu ăn rồi sao?” Bộ dáng cùa Hàn Như Ý tràn đầy kinh ngạc.

Tôi nở nụ cười đầy tự tin, nói: “Đúng vậy, cô ấy muốn ăn mì Ý, nhờ cô vậy.”

Hàn Như Ý sau khi sửng sốt liền khôi phục lại thinh thần, đi thẳng đến phòng bếp. Hàn Kiến An thì cảm kích nhìn tôi, môi cũng hơi run run, anh cũng sửng sốt hồi lâu mới nhớ tới việc mời tôi ngồi xuống.

“Xem ra tôi lại thiếu cậu một cái nợ nhân tình.” Hàn Kiến An gãi gãi đầu, không có ý tứ hỏi: “Có thể nói cho tôi biết cậu đã làm cách nào không? Sau khi Tiểu Như từ bệnh viện về, rất ít khi chủ động muốn ăn cái gì đó, nếu không phải dựa vào sữa để duy trì, phỏng chừng cơ thể đã sớm có chuyện rồi.”

“Bác sĩ chỉ có thề cứu mạng bệnh nhân, mà bác sĩ tâm lý lại có thể cứu vớt tâm hồn của họ.” Tôi nói.

“Cậu là bác sĩ tâm lý?” Hàn Kiến An kinh ngạc nhìn tôi.

“Không tính như vậy, tôi chỉ là cảm thấy hứng thú nên học qua vài khóa tâm lý học mà thôi.”

Từ đó về sau, mỗi sáng cuối tuần Hàn Kiến An đều tự mình lái xe tới đón tôi. Nụ cười trên mặt anh càng ngày càng nhiều, lúc nào cũng rất kích động kể cho tôi nào là tinh thần của Tôn Tiểu Như đã tốt hơn, cũng đã chịu ra khỏi phòng, ngày hôm qua còn xuống bếp vì anh làm một bữa tối phong phú.

Tôi nghe xong luôn cười nhạt, chỉ cần anh vui là được rồi.

Bất tri bất giác, tôi cùng Hàn Như Ý cũng dần quen thuộc với nhau, cũng dần dần hiểu rõ con người của cô.

Một người phụ nữ kiên cường, sau khi cha mẹ vì ngoài ý muốn mà qua đời, cô năm ấy mười sáu tuổi liền manng trên lưng trách nhiệm chăm sóc đứa em trai còn nhỏ, sau khi bỏ học phải làm việc khắp nơi đến 2 năm sau khi nhận được di sản mới lần nữa đi học lại. Thậm chí còn lập lời thề, chỉ cần Hàn Kiến An một ngày chưa kết hôn, cô quyết sẽ không bước vào cánh cửa hôn nhân.

Tôi rất bội phục người phụ nữ như vậy, không thể không nói, cô là người rất vĩ đại. Vì thân tình, dứt khoát dùng đôi vai đơn bạc của mình chống chọi với vận mệnh, cũng khó trách Hàn Kiến An luôn rất kính yêu cô.

Hết chương 5.