Sáng hôm sau, Margot gọi điện đến trước khi mặt trời mọc rất lâu, và như lời Andy vẫn than thở thì, trước khi bất cứ người đầu óc bình thường nào kịp dậy. Andy hiếm khi bị kích động, nhưng có ba điều luôn khiến anh phát điên: những người cắt ngang lời nói của anh; những tranh luận vớ vẩn về quan điểm chính trị trong các nhóm xã hội, và việc em gái anh gọi điện quá sớm vào buổi sáng.
"Cái khỉ gì vậy?" anh hỏi sau khi điện thoại đổ chuông lần thứ hai. Giọng anh lào khào, đúng như cái giọng mỗi buổi sáng sau khi làm vài cốc bia, đúng như cách chúng tôi kết thúc buổi đêm hôm qua cùng với món bánh burger và khoai tây sợi chiên hảo hạng trong một quán rượu nhỏ trên đại lộ Ba gần nhà. Chúng tôi đã có những giờ khắc vui vẻ, cười đùa còn nhiều hơn mọi khi, nhưng bữa tối của chúng tôi cũng chẳng xóa bỏ được thêm chút nào hình ảnh của Leo so với lúc ân ái. Anh ấy vẫn cứ dai dẳng bám theo tôi suốt buổi đêm, nhận xét về người đàn ông cáu kỉnh ngồi ở bàn kế sát chúng tôi với giai điệu nhạc nền của Joni Mitchell. Khi uống hết cốc bia thứ ba và nghe Andy kể về chuyện công việc của anh, tôi thấy mình đang trôi về buổi sáng mà Leo nói với tôi rằng gương mặt tôi là thứ anh ưa chuộng nhất trên thế gian này. Anh nói đúng như vậy, một cách tuyệt đối giản dị và không chút màu mè ủy mị. Lúc đó tôi không trang điểm, tóc buộc vổng ra sau, ánh nắng từ cửa sổ phòng khách của anh chảy tràn trong ánh mắt tôi. Nhưng tôi tin lời anh nói. Tôi có thể khẳng định rằng anh thật lòng nghĩ như thế.
"Cảm ơn anh," tôi nói, hai má ửng đỏ, thầm nghĩ rằng gương mặt anh cũng là thứ tôi vô cùng ưa chuông. Tôi tự hỏi có phải cảm nhận đó, hơn bất kỳ điều gì khác, chính là biểu hiện của tình yêu đích thực.
Rồi Leo nói, "Anh sẽ chẳng bao giờ chán ngắm nhìn em… Chẳng bao giờ."
Và cũng chính kỷ niệm này, có lẽ là kỷ niệm sâu đậm nhất về Leo, lại một lần nữa tràn ngập trong tâm trí tôi khi tiếng chuông điện thoại tiếp tục reo inh ỏi trong phòng ngủ. Andy rên rỉ khi thấy người gọi cuối cùng đã bỏ cuộc, chờ vài giây rồi cố gắng gọi lại.
"Thôi cho nó vào hộp thư thoại đi anh," tôi nói, nhưng Andy với tay qua người tôi và cầm chiếc điện thoại trên bàn ngủ phía tôi nằm. Để chắc chắn người gọi là ai, anh kiểm tra số điện thoại - một việc làm hoàn toàn không cần thiết. Đó chỉ có thể là Margot. Quả đúng như vậy, tên chồng cô, Webb Buffington, hiện lên trên màn hình điện thoại, kèm theo dòng chữ Atlanta, Georgia, nơi mà họ đã trở về sống vào năm ngoái trong nỗi thất vọng vô cùng của tôi. Tôi đã luôn biết rằng việc Margot chuyển về là điều không tránh khỏi, đặc biệt là sau khi cô gặp Webb, một người cũng đến từ Atlanta. Mặc cho Margot yêu New York và công việc bao nhiêu đi nữa, cô vẫn là một cô gái miền Nam từ trong bản chất, và cô vô cùng mong muốn có tất cả những lề lối truyền thống của lối sống thượng lưu. Hơn thế nữa, Webb, theo đúng cách anh ta nói, đã "Quá ngán thành phố rồi." Anh ta muốn chơi golf, muốn lái xe, muốn có không gian cho thú vui chơi trò điện tử của mình.
Với những cuộc điện thoại như sáng nay, Margot và tôi vẫn nói chuyện với nhau hằng ngày, nhưng tôi cứ nhớ khoảng thời gian ở bên cạnh cô. Tôi nhớ những bữa ăn cuối tuần và những lần đi uống sau giờ làm việc. Tôi nhớ lúc cùng cô chia sẻ đời sống thành phố - và những người bạn chung. Andy cũng nhớ cô, ngoại trừ những lúc bị quấy rầy như thế này, khi giấc ngủ của anh bị gián đoạn.
Anh ấn nút nghe bằng ngón tay cái và quát vào điện thoại, "Lạy chúa, Margot. Em có biết bây giờ là mấy giờ không?"
Tôi có thể nghe thấy giọng nói cao vút của cô, "Em biết. Em thật sự xin lỗi, Andy. Nhưng lần này là có lý do chính đáng. Em thề đấy. Chuyển máy cho Ellen đi. Xin anh đấy!"
"Thậm chí còn chưa đến bảy giờ," anh nói. "Anh đã bảo em bao nhiêu lần đừng đánh thức bọn anh dậy? Rồi thì điều tử tế duy nhất trong công việc của anh là được đi làm muộn? Em có làm thế này không nếu Ellen cưới một người khác? Và nếu không, sao em không tự hỏi bản thân xem lẽ nào em chẳng thể tôn trọng anh trai mình hơn một chút so với một gã ngẫu nhiên nào đó?"
Tôi mỉm cười với một gã ngẫu nhiên nào đó, nghĩ rằng sẽ chẳng có gã nào là ngẫu nhiên nếu tôi cưới người đó. Rồi tôi lại nghĩ tới Leo và co rúm người lại, biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ chỉ là một gã ngẫu nhiên đối với tôi. Tuy nhiên, tôi hiểu ý Andy, và tôi chắc Margot cũng hiểu, nhưng anh chẳng cho cô ấy có cơ hội trả lời. Thay vào đó anh đưa ống nghe cho tôi và chui tọt đầu dưới gối một cách rất kịch.
"Chào, Margot," tôi nói khẽ hết mức.
Cô xin lỗi một cách chiếu lệ rồi reo lên, "Tớ có tin đây!"
Chính là câu nói ấy, cùng một giọng điệu náo nức, rộn ràng khi cô gọi cho tôi vào cái đêm cô và Webb đính ước. Hay, như Webb vẫn thích nói mỗi khi nhắc lại chuyện cầu hôn của họ, cô gọi cho tôi để nói câu ấy còn trước cả khi kịp trả lời đồng ý với anh ta. Đó chỉ là Webb nói quá lên, tất nhiên rồi, mặc dù đúng thực cô đã gọi cho tôi đầu tiên, còn trước cả mẹ cô, điều ấy khiến tôi sung sướng theo một cách mà tôi không tài nào diễn tả nổi. Tôi nghĩ đó là một sự bù đắp cho tôi khi không còn mẹ, và củng cố niềm tin trong tôi rằng bạn bè có thể thay thế cho gia đình, ngay cả khi không bị mất mát người thân.
"Chúa ơi, Margot," giờ thì tôi nói, đầy sửng sốt và không còn bận tâm đến việc làm phiền Andy nữa.
Andy chui đầu ra khỏi gối và nói bằng giọng hối lỗi, gần như lo sợ, "Nó ổn chứ?"
Tôi gật đầu vui vẻ xác nhận, nhưng anh trông vẫn có vẻ sợ hãi khi khẽ hỏi, "Chuyện gì vậy?"
Tôi giơ một ngón tay lên. Tôi muốn xác nhận lại, cho dù trong thâm tâm, tôi đã hoàn toàn chắc chắn về thông tin của Margot. Ngữ điệu ấy Margot chỉ dành riêng cho hai chuyện - đám cưới và có em bé. Cô đã có ít nhất ba lần thăng tiến trong quan trọng tại J.Crew mà chẳng hề bận tâm đến chúng. Không phải vì bản tính khiêm tốn mà Margot chắng hề quan tâm đến công việc tới mức ấy, cho dù cô làm tốt đến bao nhiêu chăng nữa. Có thể là do cô đã biết giới hạn thời gian mà cô tự đặt ra cho mình. Biết rằng một thời điểm nào đó trong độ tuổi ba mươi, cô sẽ chủ động xin nghỉ việc và khai mở một chương mới của cuộc đời, đó là kết hôn, trở về Atlanta và bắt đầu cuộc sống gia đình.
"Thật sao?" tôi hỏi, ngay lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Margot với cái bụng tròn căng, mặc chiếc váy bầu sang trọng.
"Nó làm sao?" Andy hỏi to.
Tôi nhìn anh, tự hỏi anh nghĩ chúng tôi có thể đang nói gì với nhau kia chứ. Tôi thấy trào dâng niềm yêu thương trước sự băn khoăn ngơ ngác thơ trẻ của anh. Ồ, Andy, cô ấy đang làm món bánh xèo cho bữa sáng. Ồ, Andy, cô ấy đang tìm mua một chiếc piano dành cho trẻ em.
"Ô la la!" Margot kêu lên. "Tớ có bầu rồi. Tớ vừa kiểm tra xong."
"Ôi," tôi thốt lên, cảm thấy tràn đầy phấn chấn mặc dù tôi biết lâu nay hai vợ chồng cô đã rất nỗ lực để có em bé, và rằng Margot hầu như luôn đạt được điều cô muốn, phần nào bởi vì cô là một người có nhóm máu A kiên trì bướng bỉnh. Nhưng chủ yếu bởi vì cô là người mạnh mẽ, đã muốn gì nhất định phải làm cho bằng được. Việc lớn, việc nhỏ, việc nào cũng vậy. Tôi quen biết cô đã mười lăm năm vậy mà lần khó khăn duy nhất đối với Margot tôi từng chứng kiến, lần duy nhất cô phải thực sự vật lộn để vượt qua là khi ông nội cô mất vào năm cuối đại học của chúng tôi. Thật ra người ta đâu thể xem chuyện ông bà qua đời là một nỗi đau khủng khiếp. Ít nhất là không phải thế, một khi ta đã từng chứng kiến bố mẹ mất sớm.
Tôi nói tất cả điều này về Margot mà không hề có ý oán giận gì. Phải, mẹ tôi mất khi bà bốn mươi mốt tuổi, và phải, tôi đã lớn lên với việc phải mặc bộ đồ cũ kỹ trong ngày nhà trường chụp hình lưu niệm, nhưng tôi cũng chẳng thể nói rằng cuộc đời của tôi đầy những mất mát cay đắng. Và tôi thực sự có tuổi trưởng thành tốt đẹp, ít nhất là cho tới lúc này. Tôi không thất nghiệp hay mất phương hướng hay dễ ngã lòng. Tôi không đau khổ hay đơn độc. Vả chăng, dù cho hết thảy những điều đó tồn tại đi nữa thì tôi cũng tuyệt đối không chút ganh tị với bạn thân của mình. Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi những người phụ nữ như thế, những mối quan hệ phức tạp lắm chuyện kiểu đó, vốn dường như vẫn tồn tại rất nhiều trong cuộc sống. Thi thoảng tôi có ghen khi trông thấy Margot với mẹ cô ấy không? Tôi có ước mình có được cảm quan thời trang và sự tự tin và những con dấu trong hộ chiếu của cô không? Có, có chứ. Nhưng dù thế nào đi nữa, điều đó không nói lên rằng có khi nào đó tôi muốn tước đi những thứ thuộc về cô hay cảm thấy tị hiềm với hạnh phúc của cô. Hơn nữa giờ đây tôi đã là người một nhà với cô. Những gì thuộc về cô đã thực sự cũng thuộc về tôi.
Thế nên mặc dù thật ra tin tốt lành này không có gì là bất ngờ, tôi vẫn ngồi đây tràn ngập vui sướng, choáng váng và sửng sốt. Dù sao đi nữa, có một sự khác biệt to lớn giữa việc lên kế hoạch có em bé với chuyện thực sự nhận được kết quả kiểm tra chắc chắn mang bầu. Bởi vì ta biết rằng mấy tháng nữa thôi ta sẽ trở thành mẹ - hay trong trường hợp của tôi là trở thành bác - của một nhóc tì nào đó.
"Chúc mừng cậu," tôi nói, cảm giác vỡ òa.
"Margot có bầu à?" Andy cuối cùng cũng đoán ra, mắt mở bừng.
Tôi gật đầu mỉm cười. "Vâng… anh có còn bực mình nữa không, Bác Andy?"
Anh cười rạng rỡ và nói, "Đưa điện thoại cho anh."
Tôi trao ống nghe cho anh.
Anh kêu lên, "Maggie Beth! Em nên nói ngay chứ!"
Tôi nghe thấy cô đáp, "Anh biết em sẽ nói với Ellen trước tiên mà."
"Bỏ qua cả máu mủ của em luôn hả?"
"Chỉ có một người trong vợ chồng anh vui vẻ nghe điện thoại của em bất cứ lúc nào thôi," cô nói.
Andy bỏ qua câu móc máy trêu chọc của cô và nói, "Chúa ơi, tin này tuyệt quá. Anh vui quá, cuối tuần bọn anh sẽ xuống. Anh rất muốn được ôm chặt em một cái."
Tôi chộp lại điện thoại và hỏi xem cô đã tính ngày lâm bồn chưa; cô nghĩ đó là bé trai hay bé gái; cô ưng ý cái tên nào rồi; tôi nên tổ chức bữa tiệc mừng cô ở New York hay Atlanta?
Cô trả lời rằng ngày hai mươi mốt tháng Chín; cô nghĩ là một bé gái; chưa ưng tên nào; và bữa tiệc tổ chức ở đâu cũng tuyệt vời cả.
"Thế Webb nói gì?" tôi hỏi, nhớ ra có một người nữa liên quan tới chuyện này.
"Anh ấy vui lắm. Ngạc nhiên nữa. Đến hơi lịm đi." Margot cười lớn. "Cậu có muốn nói chuyện với anh ấy không? Anh ấy đây này."
"Có chứ," tôi nói, mặc dù không có tâm trạng đâu mà nói chuyện với anh ta. Thực ra thì, tôi chẳng bao giờ thích nói chuyện với Webb tuy rằng anh ta lúc nào cũng thân thiện với tôi, có thể nói là hơn bất kỳ chàng trai nào Margot từng hẹn hò trước đó. Cô luôn bị lôi cuốn bởi kiểu người kiêu ngạo, và Webb đương nhiên là có rất nhiều tính cách của người kiêu ngạo. Đặc biệt bởi vì anh ta là một đại diện thể thao gặt hái vô khối thành công và đã từng là một tay quần vợt nhà nghề khá nổi tiếng - ít nhất anh ta cũng nổi tiếng trong giới quần vợt, từng đánh bại Agassi ở vòng loại. Và bên cạnh tiền bạc cùng sự thành đạt, anh ta còn có vẻ ngoài đẹp mã quý phái cổ điển, với mái tóc sáng màu chải chuốt và hàm răng trắng đều tăm tắp tới nỗi mỗi lần anh ta ngửa đầu cười rộng miệng là tôi lại nghĩ đến một đoạn quảng cáo cũ "Chải sạch miệng với kem đánh răng Dentyne nào". Anh ta có giọng nói sang sảng cùng thân hình to lớn - và là kiểu người biết cách đưa ra một bài hùng biện khiến phụ nữ phải nức nở mê ly hay chêm vài lời có cánh vào một chuyện đùa nhạt nhẽo khiến cánh mày râu phải hò la. Thế nên, xét trên phương diện nào đó, Webb lẽ ra phải là một kẻ bảnh chọe thái quá. Nhưng không phải vậy. Thay vào đó, anh ta là người khiêm tốn, dễ tính và chín chắn.
Nhưng vì một lý do nào đó, tôi vẫn cứ không cảm thấy thoải mái khi ở gần anh ta - có lẽ bởi vì chúng tôi hầu như không có gì chung ngoài Margot. Cũng may là tôi chưa khi nào thú nhận chuyện này với cô dạo hai người họ bắt đầu hò hẹn - chắc vì tôi đã nhận ra ngay rằng anh ta là "số Một". Đó là lần đầu tiên tôi thấy Margot hoàn toàn say mê ai đó không chút lưỡng lự, lần đầu tiên cô yêu thích một người nhiều bằng - thậm chí còn nhiều hơn - người đó yêu thích cô. Tôi cũng không đề cặp chuyện đó với Andy, có thể bởi vì anh dường như là một fan cuồng của Webb, cũng có thể bởi vì tôi không thực sự chắc điều gì khiến mình không thoải mái.
Nhưng tôi có thú nhận cảm xúc của mình với chị gái lần tôi về Pittsburgh chơi cuối tuần, ngay trước hôm đám cưới Margot. Hai chị em ăn trưa ở quán Eat’n Park, nơi thường xuyên lui tới mà chúng tôi đặc biệt yêu thích hồi trung học, và vẫn là lựa chọn mang tính chất tình cảm bất cứ khi nào tôi về thăm nhà. Mỗi chiếc bàn đều đầy ắp kỷ niệm, và chúng tôi chọn chiếc bàn sát cửa ra vào nơi gợi nhắc về buổi hẹn hò mùa hè trước năm cuối đại học của chị với một anh chàng nay chẳng biết đã đi đâu về đâu; về một tối cha tôi bất ngờ bị chảy máu cam (thoạt tiên chúng tôi lại tưởng đó là nước xốt cà chua); và về lần tôi ăn liền năm cái bánh mì xúc xích kẹp thịt bò băm trộn ớt trong một vụ cá cược. Khi chúng tôi đánh chén món hamburger Big Boy với hàng đống thứ gia vị, Suzanne hỏi tôi về đám cưới của Margot bằng giọng điệu khinh thị mà tôi khám phá ra rằng dường như luôn luôn xuất hiện mỗi lần chị nói về gia đình Graham - sự khinh thị mà tôi theo tôi bao hàm cả kiểu vô lý vô cớ lẫn tính nhỏ nhen trẻ con. Nhưng bất chấp giọng điệu đó, tôi vẫn có thể nói rằng Suzanne bị Margot hấp dẫn theo đúng cái cách nông nổi không giấu giếm mà chúng tôi thường bị lôi cuốn theo Luke và Laura trong chương trình General Hospital hay Bo và Hope trong bộ phim Days of Our Lives.
"Thật ngớ ngẩn hết sức," Suzanne lúc nào cũng nói vậy khi hai chị em ngồi xem các cặp đôi trong những bộ phim dài kỳ yêu thích của chúng tôi. Chị sẽ phùng mang trợn má chỉ ra những điều mâu thuẩn hay phi lý của các cảnh lãng mạn trên màn ảnh, nhưng rồi vẫn cứ ngồi đó, mê mẫn bên chiếc ti vi, chờ đợi hơn nữa.
Cũng tương tự như vậy, khi chúng tôi đang ăn bánh burger, Suzanne muốn nghe mọi thứ về lễ cưới sắp tới của Margot, cố gắng moi ra một chi tiết kịch tính tiềm tàng nào đó.
"Đính hôn như vậy chẳng phải ngắn quá sao?" chị hỏi, cặp mày nhíu lại. "Có khi nào cô ấy dính bầu không?"
Tôi bật cười lắc đầu.
"Thế sao phải vội vậy?"
"Họ yêu nhau mà," tôi nói, nghĩ rằng toàn bộ cuộc tình họ giống như một cuốn truyện, tính cả độ ngắn ngủi của nó. Lễ đính hôn của họ còn tổ chức trước chúng tôi, mặc dù Andy và tôi bắt đầu hẹn hò trước.
"Nhẫn cưới to cỡ nào?" chị hỏi với vẻ như chỉ trích.
"To đùng," tôi nói. "Không màu, tuyệt mỹ."
Suzanne tiêu hóa chuyện đó rồi nói tiếp, "Tên Webb là cái kiểu gì vậy?"
"Tên họ. Rút gọn của Webster."
"Như trên chương trình ti vi chứ gì," chị nói, cười lớn.
"Phải," tôi đáp.
"Em mến anh ta không?" chị hỏi.
Dựa vào tâm trạng của chị lúc đó thì tôi nên nói dối mà buông ra một từ có tấp lự, nhưng tôi lại chẳng bao giờ nói dối được với Suzanne. Thay vào đó, tôi nói thật với chị - rằng mặc dù Webb có vẻ là một anh chàng hoàn hảo nhưng tôi không thực sự thích chuyện Margot kết hôn với anh ta. Tôi thấy mình thật ích kỷ đã phản bội bạn bè khi thừa nhận điều đó, và càng cảm thấy như thế khi Suzanne dò hỏi kỹ, "Tại sao? Cô ấy bỏ rơi em vì cậu ta à?"
"Không. Không bao giờ," tôi nói, mà đó là sự thật. "Cô ấy không phải người như thế."
"Vậy thì có thể là gì?... Cậu ta đe dọa em à?"
"Không," tôi đáp vội, cảm thấy mình trở nên phòng vệ. Tôi yêu Suzanne, nhưng cảm giác phòng vệ đó không còn là điều bất thường kể từ khi tôi chuyển lên New York còn chị vẫn bất di bất dịch ở quê nhà. Chị thường công kích rất tinh vi, còn tôi khéo léo phòng vệ. Gần như thể chị oán giận tôi vì vì đã rời xa Pittsburgh mãi mãi. Hoặc tệ hơn, chị cho rằng tôi thấy mình giỏi giang hơn - điều này là hoàn toàn không có. Xét trên mọi phương diện quan trọng, tôi cảm thấy như mình vẫn đích xác là con người của ngày nào. Chỉ là tôi bộc lộ bản thân nhiều hơn. Tôi có thêm sự tinh tế và trải đời nhờ sống ở một thành phố lớn, và nói thật là nhờ sống trong gia đình Graham. "Đe dọa bởi cái gì cơ?"
"Chị không biết. Bằng bộ dạng của cậu ta? Tiền bạc của cậu ta?"
"Anh ta không hẳn là người xảo trá," tôi nói, cố nhớ lại một cách chính xác xem trước đây đã nói gì về Webb với Suzanne. Chị có một trí nhớ như in như tạc - thứ mà chị vẫn thường dùng để chống lại tôi. "Thật sự thì anh ta rất có đầu óc thực tế."
"Một triệu phú có đầu óc thực tế hả?" chị nói.
"Phải, đúng thế đấy," tôi nói, nhớ lại mình đã mất thời gian để nhận ra rằng không thể xếp tất cả những người giàu có vào cùng một giuộc. Người giàu có cũng đa dạng như người nghèo khổ vậy. Có người chăm chỉ lao động, có kẻ lười biếng. Có người tự tay gây dựng, có kẻ sinh ra trong nhung lụa. Có người giản dị khiêm nhường, có kẻ phô trương khoác lác. Nhưng những quan điểm của Suzanne thì chẳng bao giờ thoát ra khỏi các bộ phim như Dallas hay Dynasty hay Love Boat mà chúng tôi vẫn xem suốt ngày (hai chị em tôi xem ti vi rất nhiều dạo mới lớn, chẳng giống Andy và Margot chỉ được giới hạn nửa tiếng mỗi ngày.) Đối với Suzanne, mọi kẻ "giàu" (chị dùng từ đó với vẻ nhạo báng) đều cùng một giuộc: yếu đuối, ích kỷ và giống với "phục xà của Đảng Cộng Hòa".
"Okay, rồi," chị nói. "Vậy có lẽ chỉ là em cảm thấy bị đe dọa bởi thực tế rằng cậu ta thuộc về thế giới của Margot, còn em thì… không."
Tôi thấy thật quá hẹp hòi và cay nghiệt khi nói vậy và tôi bảo với chị đúng như thế. Tôi còn nói thêm rằng tôi vẫn sống tốt bất chấp những mất mát của thời niên thiếu, và rằng mấy cảm giác bị đe dọa đó đã kết thúc từ thời đại học rồi, đâu đó sau lần đại hội nữ sinh mà Margot tham dự cùng vô khối tiểu thư tóc vàng lái xe BMW và tôi đã lo sợ một cách sai lầm là chuyến viếng thăm Hy Lạp ấy của cô sẽ khiến tình bạn chúng tôi phai nhạt. Hơn nữa, tôi nói với Suzanne rằng rõ ràng là tôi thực sự thuộc về thế giới của Margot. Cô ấy là bạn cùng phòng đồng thời là bạn thân nhất của tôi. Và ơn chúa, tôi chắc cũng sắp kết hôn với anh trai cô nữa.
"Được rồi. Xin lỗi," Suzanne nói, nghe không thực lòng hối lỗi chút nào. Chị nhún vai, cắn một miếng bánh. Chị nhai rồi nuốt chầm chậm, nhấp một hơi Coke dài bằng ống hút và nói giọng mỉa mai đến phát bực, "Chỉ là giả thuyết thôi. Tha lỗi cho chị đi mà."
Tôi tha lỗi cho chị, chẳng bao giờ tôi có thể bực Suzanne lâu - nhưng tôi không quên ngay được. Thật ra thì, trong lần Andy và tôi đi ăn tối với Webb và Margot sau đó, tôi cứ bứt rứt với suy nghĩ Suzanne đã đúng. Có thể tôi là người phụ nữ ngớ ngẩn ngoài cuộc thật . Có thể Margot cũng ý thức được sự khác biệt giữa chúng tôi và Webb hẳn sẽ cướp cô đi vĩnh viễn. Có thể Webb thực sự là một kẻ trưởng giả hợm hĩnh, chẳng qua anh ta giỏi che giấu mà thôi.
Nhưng cùng với những gì diễn ra trong tối đó và sự quan sát kỹ lưỡng con người cùng phong thái của anh ta, tôi quyết định rằng Suzanne thực sự sai rồi. Chẳng có gì đáng để không ưa Webb cả. anh ta là người thật thà đáng mến. Đó chỉ là một sự cách biệt với người khác mà ta khó lòng lý giải được. Webb khiến tôi có cảm giác y như lúc tôi còn nhỏ tới nhà bạn ngủ và phát hiện ra thứ mùi kỳ cục trong tầng hầm hay bộ sưu tập toàn những món ngũ cốc lạ lùng trong tủ bếp nhà người ta. Anh ta không đe dọa tôi; anh ta không làm tôi khó chịu; anh ta không làm tôi phải lo lắng về tình bạn với Margot. Anh ta chỉ khiến tôi cảm thấy thoáng như… nhớ nhà. Nhớ nhà vì sao thì tôi cũng không chắc nữa.
Nhưng bất kể điều đó, tôi vẫn quyết định giao thiệp với Webb ở một mức độ thân mật nhất định. Hay nói một cách chính xác hơn, đã tiến đến giai đoạn có thể cảm thấy thoải mái đến mức nếu chỉ có mỗi hai chúng tôi trong một căn phòng thì tôi cũng không phải loay hoay tìm kiếm, hy vọng người thứ ba sớm quay trở lại.
Thế nên giờ đây, khi Margot chuyển điện thoại cho Webb và anh ta thoải mái cất giọng sang sảng "Chào, đây rồi!" vào ống nghe, tôi cũng nhiệt tình nói lớn cho hòa hợp với sự hồ hởi của anh ta, "Chúc mừng! Tôi mừng cho hai bạn lắm!"
"Chúng tôi cũng vô cùng hạnh phúc… xem nào, mất đến bốn mươi lăm giây rồi đấy. Cô gái của chị đang phí phạm thời gian quá phải không ?"
Tôi bật cười thầm nghĩ không biết anh ta cảm thấy phiền hà hay vui thích với những cuộc điện thoại liên tục suốt ngày và lời hứa thăm nhau ít nhất mỗi lần một tháng của chúng tôi, rồi nói tiếp, "Hẹn gặp hai bạn cuối tuần tới nhé. Chúng ta phải ăn mừng chứ."
"Phải rồi, sẽ vui lắm đấy," anh ta nói. "Chị, anh Andy và tôi, chúng ta sẽ chỉ phải chúc mừng và uống vì Margot, thế nữa chứ."
Tôi bật cười lần nữa và nói, đúng rồi, chúng ta chỉ phải làm như vậy thôi. Sau đó Webb đưa điện thoại lại cho Margot, và cô bảo cô yêu tôi. Tôi nói với cô tôi cũng yêu cô. Andy bảo tôi nói với cô rằng anh cũng yêu cô. Và chúng tôi cùng nói chúng tôi yêu em bé sắp chào đời. Rồi tôi gác máy và nằm xuống lại bên Andy. Chúng tôi áp mặt, chân chạm vào nhau. Tay anh đặt trên hông tôi, ngay dưới chiếc áo phông rộng thùng thình. Chúng tôi mỉm cười với nhau nhưng lặng yên không nói, cả hai đều đang nghĩ về thông tin quan trọng đó. Một thông tin quan trọng hơn rất nhiều thứ, ví như tình cờ gặp lại người yêu cũ trên đường phố.
Và như thế, lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi giao lộ đó, tôi cảm thấy xao xuyến trước một viễn cảnh phủ chụp lấy mình. Viễn cảnh đó không phải được khai mở bởi chuyện ái ân. Hay một buổi tối vui vẻ ở nhà hàng. Hay một đêm ngủ bên người chồng thương yêu và thỉnh thoảng lại thức giấc để được nghe tiếng thở đều đều, yên ấm của anh. Leo không có chỗ trong khoảnh khắc này, tôi nghĩ. Anh ta không có chỗ trong gia đình Andy. Gia đình chúng tôi.
"Em cũng muốn một chứ?" anh hỏi, bàn tay anh âu yếm tôi rồi xoa lên tấm lưng thon nhỏ của tôi.
"Một gì cơ?" tôi hỏi, dù biết rõ anh đề cập đến điều gì.
"Một em bé," anh nói. "Anh biết em và Margot thích làm mọi chuyện cùng nhau mà."
Tôi không chắc anh đang trêu đùa hay khêu gợi tôi hay chỉ nói cho vui thế thôi, nên tôi chỉ ậm ừ, "Ngày nào đó."
Bàn tay Andy vuốt ve chầm chậm và dần dừng hẳn. Rồi anh nhắm mắt ngủ thêm một lát trong khi tôi ngắm nhìn đôi mí anh rung rung và tưởng tượng ngày nào đó, mọi ngày, bên Andy.