Yêu Nhầm Con Nhà Người Ta

Chương 5: Tỏ tình kìa



Hôm nay trời đổ mưa to, mưa như trút nước, nặng nề vỗ lên cửa kính. Tán phượng già nghiêng nghiêng theo từng cơn gió thổi, oằn mình hứng chịu cái lạnh cuối thu. Lạnh sao? Nó không cảm nhận được, chỉ thấy trái tim mình đang run rẩy thôi. Tại sao nó lại giận thằng Dương thế này? Chẳng biết nữa. Nếu có thể thì nó tình nguyện cúp học rồi bị cô mắng, chứ không muốn ngồi đây nhìn Ngọc áp sát vào người cậu rồi thủ thỉ gì đó, rất chướng mắt. Mà quan trọng là cậu không có phản ứng gì hết, không đẩy nhỏ Ngọc ra, cũng không thèm kéo giãn khoảng cách như cái cách cậu hay làm đối với các bạn học nữ khác.

Bên ngoài mưa vẫn rơi đều đều, trong phòng học liên tục vang lên âm thanh bấm bút của nó. Cứ mỗi lần Ngọc nghiêng người về phía cậu và chu đôi môi hồng hồng ra cười duyên, nó lại muốn xông lên đá cho nhỏ đó một cái. Dù gì cũng mới chuyển trường, phải e thẹn một chút chứ!

Thấy Ngọc đưa tay vén nhẹ tóc lên tai rồi kéo ghế sát qua chỗ Dương, nó suýt chút nữa vỗ bàn đứng dậy, may mà kịp thời nhận ra ánh mắt đáng sợ của thầy đang lia về phía mình.

Có nói nó ích kỉ cũng được, nhưng sự thật là ai mà chấp nhận được việc người thương, à nhầm, chính xác là osin tương lai bị người khác dụ đi mất?

“Sao vậy? Có tâm sự hả?”

Thiên nhỏ giọng hỏi, nó u ám nhìn cậu, tự nhiên thấy khuôn mặt đầy thịt đối diện cũng có phần dễ thương. Vì vậy gượng cười, đáp:

“Không có gì đâu, kệ tui đi.”

Dương vẫn luôn chú ý tình hình bên đó, thấy nhỏ Giang còn không thèm để ý mình mà đi cười với người khác, cậu mím môi. Ánh mắt không vui dừng lại trên khuôn mặt tròn trịa đầy vẻ hân hoan của thằng Thiên. Đâu đó trong lòng như có ai đang cào cấu, Dương thở nhẹ một hơi lấy lại bình tĩnh rồi cúi xuống giảng bài cho cô gái bên cạnh mình. Mùi nước hoa trên người Ngọc rất thơm, nhưng cậu mẫn cảm với những loại hương hóa học này, không biết sau hôm nay có bị viêm mũi không nữa.

Mà dạo gần đây cậu làm sao thế nhỉ? Mỗi lần nhìn thằng Thiên là lại cảm thấy rất bức bối, giống như đụng phải kẻ thù kiếp trước ấy. Thêm nữa, ngồi nghe giảng mà trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của nhỏ lùn bạo lực nhà bên thôi, bao nhiêu lời Ngọc và thầy nói đều vào tai này chảy ra tai kia hết. Rốt cuộc thì cậu đã làm gì sai đến nỗi phải hứng chịu sự ghẻ lạnh của nhỏ Giang vậy? Không được rồi! Cậu phải đi tìm chuyên gia tâm lý của lớp để hỏi ngay!

Mặc dù cái kẻ tư vấn tình yêu kia còn chưa có mảnh tình cỏn con nào vắt vai nhưng vẫn khá giỏi trong khoản này. Ít nhất cô nàng cũng là con gái, sẽ hiểu Giang hơn cậu.

Nam nhi nói là làm, nhân lúc mọi người nối đuôi nhau ra căn tin, Dương cũng lôi kéo được chuyên gia của lớp.

“Không cần hỏi nhiều, mày nói tao biết vì sao nó giận tao đi. Trước giờ nó có như vậy đâu?”

Cô nàng nghe cậu nói xong liền đưa tay ra ngoài lan can hứng mấy giọt mưa, thích ý cười, sau đó chép chép miệng như thể chuyên nghiệp lắm:

“Ôi ôi. Ai bảo mày chảnh. Bày đặt lại gần gái cho nó ghen à? Đầu óc con Giang đơn giản lắm, còn hay tự ti nữa, chắc nó nghĩ mày thích con Ngọc đấy.”

“Tao?”

Dương ngẩn ra một lúc rồi đưa tay chỉ vào mặt mình, biểu cảm siêu cấp ngơ ngác.

“Tao thích con Ngọc? Ai nói vậy?”

“Ơ? Cả lớp đang đồn ầm lên kia kìa. Mày có bao giờ thích lại gần con gái đâu, nãy con Ngọc nó dựa mày, tụi tao thấy hết đó.”

Dương thừ người ra đấy, có cảm giác như sét đánh ngang tai. Nhớ không nhầm thì lúc đó Ngọc có nhích qua chỗ cậu, nhưng cậu lo nhìn con Giang, làm sao mà để ý chứ! Mấy cái đứa này… Nếu không phải cậu là lớp phó học tập, cộng thêm việc cô nhờ cậy trông nom cho học sinh mới chuyển trường kia, cậu đã cuốn gói từ lâu rồi.

“Đám tung tin đồn kia cứ đợi đấy, chiều nay chết với ông!”

Dương nghiến răng ken két, vội nói một câu cảm ơn rồi nhấc chân rời đi. Thôi thì nhịn một chút, mua bánh cho con Giang là nó sẽ hết giận ngay. Cậu đã tin là thế, nhưng chợt nhận ra nó giận cậu thật rồi, ngay cả đồ cậu đưa cũng không thèm nhận.

“Tao không muốn ăn. Mày ăn đi.”

Dương cầm bịch bánh trong tay, gãi gãi đầu rồi ngượng ngùng trở về chỗ ngồi. Biết thế nào được, có vẻ như lần này núi lửa thật sự phun trào, còn phun rất khủng khiếp nữa.

Chừng năm phút sau, Dương đang gục đầu nằm nghe nhạc thì có tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào. Là tên điên nào đó lớp bên kéo theo năm thằng con trai đến đây, ôm theo cả bó hoa với chai nước ngọt. Trong lớp lập tức nhốn nháo, cả Giang cũng ngó ra xem. Có tếng đứa nào đó gào lên:

“Cái gì đấy? Trời ơi, tụi bây né ra, né ra tao xem với.”

Một đứa trong đám trèo hẳn lên bàn để nhìn cho rõ, vì học sinh vây xung quanh thật sự đông quá, tạo thành cả một vòng tròn người.

“Ai giống con Ngọc thế?”

“Nó chứ ai! Ủa thằng nào kia?”

“Mày không biết Thế Huy hả? Hot boy trường mình đó, ghê chưa, còn đem hoa tới tặng con Ngọc nữa. Làm màu.”

“Thôi đi cô! Cô ghen tị chứ gì?”

“Im đi. Tao trời sinh có sức cuốn hút, còn hơn trọng lực của Trái Đất nữa. Ai thèm ghen tị!”

Giang thấp quá nên vừa nhảy vừa rướn người, chen vào đó, cố lắm cũng chỉ thấy được đỉnh đầu của hai nhân vật chính. Lần đầu được thấy cảnh tỏ tình hoành tráng thế này, nó muốn xem thử Ngọc sẽ có hành động gì. Bất giác, nó quên mất việc Ngọc đã dính lấy Dương như thế nào. Nó mặc kệ là cậu thả thính nó, trêu ghẹo nó hay chỉ đơn giản xem nó là bạn. Mặc kệ việc thích cậu không có kết quả. Dù chỉ có một phần trăm hi vọng nó vẫn không muốn bỏ cuộc. Mẹ nói rồi mà, phải mạnh mẽ theo đuổi đến cùng. Không có con đường nào là dễ đi cả, con đường dẫn tới trái tim của một người con trai càng khúc khuỷu, ngoằn ngoèo thì đích đến cảnh vật sẽ càng đẹp.

“Đồng ý đi!”

Giang hét to, giọng của nó vang lên như thúc đẩy sự phấn khích của mọi người đạt tới đỉnh điểm. Cảm ơn ông trời chiếu cố, cảm ơn đứa nào đó trong đám bắt đầu hò hét trợ uy cho nó.

“Đồng ý đi! Đồng ý đi!”

“Đồng ý đi!”

Cả lũ như bị ma nhập, hò reo đến mức chấn động toàn trường. Thầy cô giám thị rốt cuộc phải kéo đến giải tán đám đông, tụi học sinh sợ bị phạt, bỏ chạy tán loạn. Giang bị chen, bị đẩy suýt thì té nhào. Giờ mà nằm lăn ra đất, chắc bị đạp không ra hình người cho xem. Bất ngờ, một cánh tay vươn ra kéo nó, vừa di chuyển vừa đẩy mấy tên con trai thô lỗ sang hai bên. Nó không cần nhìn, chỉ nghe mùi hương dìu dịu trên người thôi cũng đủ biết là ai đang che chở mình. Trái tim nhảy nhót liên hồi, không còn nghe theo chủ nhân là nó nữa. Cũng rất lâu rồi từ khi nó được Dương ôm trong lòng như vậy, chắc là khi cả hai còn bé xíu. Ngực cậu kề sát ngay lưng nó, chẳng nghe thấy tiếng tim cậu gì cả, chỉ có tiếng tim nó đang đập nhanh đến mức muốn nổ tung thôi.

“Cho bỏ cái tật nhiều chuyện.”

Dương ở trên đầu nó vỗ một cái bộp, đợi đến lúc xung quanh yên tĩnh lại, nó đã đứng dưới chân cầu thang từ lúc nào.

“Ây da. Mày khùng hả?”

Nó ôm đầu, quay ra sau, định bụng sẽ đập cậu một cái, nhưng đã kịp khựng lại vì tư thế của hai đứa. Á mẹ ơi! Gần quá rồi! Nó thụt lùi ra sau hai bước, may mà chưa úp mặt vào ngực cậu.

“Hết giận rồi à?”

Dương nắm cổ áo sơ mi, nhẹ nhàng phe phẩy. Tuy bên ngoài trời đang lạnh đến mức làm khiến nó rùng mình, nhưng mặt nó sao nóng quá. Áo trắng của cậu dính ướt, chắc là lúc nãy bị nước mưa tạt vào. Khuôn mặt đẹp trai của cậu rất bình tĩnh, hoàn toàn đối lập với vẻ hoang mang cứng nhắc của nó. Thật ra thì nó đâu có giận cậu, chỉ là hờn dỗi bản thân vì quá vô dụng thôi.

Dương choàng tay qua vai nó trước khi nó kịp nói câu cảm ơn, cậu cứ thế, lúc nào cũng tự nhiên như không có gì xảy ra. Điều này có nghĩa là đối với cậu, nó chỉ là bạn thân sao?

“Đừng nghĩ nhiều.”

Dương chẳng giải thích gì thêm, buông một câu xong lập tức đưa nó về lớp. Vừa vào tới cửa đã nghe âm giọng ngọt ngào của Ngọc.

“Mình từ chối rồi, dù sao cũng không quen biết. Với lại, mình thích người khác rồi.”

Nó nghiêng đầu, nghĩ cũng đúng. Thằng hot boy kia rõ là cố tình làm nổi, chứ chắc gì đã thương yêu Ngọc? Vậy mà lúc nãy nó không suy nghĩ rõ ràng đã kêu người ta đồng ý. Chậc, cứ đụng chuyện gì liên quan tới Dương là nó trở nên bốc đồng liền.

Thấy tình trạng căng thẳng của Dương và nó được giải quyết, mấy đứa trong lớp cười sằng sặc, mắt cả lũ sáng rực nhìn nó.

“Đó thấy chưa. Tao nói con Giang chẳng giận thằng này được đâu mà.”

“Ôi Dương đào hoa quá đi, chia tao một bông hồng trong giỏ bông của mày nào.”

Bạn thân của Dương nhào tới bá cổ cậu, trêu cậu một câu đã bị đá cho hai cái. Giang cúi đầu lui về chỗ mình, rõ ràng tâm trạng có phần vui vẻ trở lại. Anh bạn béo ú bên cạnh chớp đôi mắt ti hí nhìn nó.

“Bà buồn vì thằng Dương ấy à?”

Giang “hả” một cái rồi lắc đầu lia lịa, vội lấp liếm:

“Làm gì có chứ.”

Buổi chiều hôm ấy học thể dục, cả lũ con trai chơi bóng rổ bị Dương “quần” tơi tả. Một đứa không vui chỉ thẳng mặt cậu, la lên:

“Mày vừa phải thôi. Sao ăn hiếp tụi tao vậy hả? Một mình mày giành bóng, mặt mũi tụi tao quăng đâu đây? Bọn con gái nó nhìn kìa!”

Dương kéo áo lau mồ hôi, vung tay ném quả bóng vào mông của thanh niên vừa lên tiếng, cười nói:

“Ăn có thể ăn bậy, uống có thể uống bậy, nhưng sau này nói chuyện cho đàng hoàng. Không thì đừng hòng tao dắt đi cưa gái nữa.”

“Má! Tao đập chết mày!”

Ba bốn đứa nhào vô đè Dương xuống sàn để phục thù, vừa kéo áo vừa la hét làm đám con gái cười ngất. Dù sao Dương cũng nằm trong đội tuyển bóng rổ của huyện, đám còn lại đa phần mọt sách, bị cậu xoay cả buổi trời, vui gì nổi chứ?