Buổitối trở lại trò chơi, Tô Tiếu đầu tiên là liên hệ với Bất Niệm Tình Thâm đểgiải trừ đính hôn.
Haingười lần nữa tổ đội xuất hiện trước mặt Hà Hoa Cô, có lẽ là lần hai đến thăm,lần này Hà Hoa Cô không làm khó bọn họ, chỉ đến cuối mới nhắc nhở, “Hai ngườivì không đính hôn theo cách thông thường, nên sau khi giải trừ thuộc tính và tưchất của sủng vật sẽ giảm đi một nửa, có xác định giải trừ hay không?”
Tô Tiếulại lần nữa sững sờ.
Bây giờMinh Ngôn và Yên Là đều là sủng vật tư chất cao, nhưng giảm một nửa thì cònkhông bằng nhiều quái phổ thông nữa là.
Bất Niệm Tình Thâm: Kỳ thật một cái trạng thái đính hôn cũng chẳng ghê gớmgì cho cam.
Hứa Ngải Dĩ Thâm : Điều kiện là anh đừng đem danh hiệu ra đeo.
Bất Niệm Tình Thâm: Hôm qua tôi không đeo lên thì chắc chắn cô chỉ đứngnhìn chứ không tham chiến, phải cột vào cùng một chiến tuyến.
Hứa Ngải Dĩ Thâm: 凸!
Bất Niệm Tình Thâm: Chẳng qua hơi bất cẩn cái cô đã đánh tiên phong rồi.
Hứa Ngải Dĩ Thâm: Chính bởi vì anh lấy ra mới hại tôi bị KhuynhThành Nhất Tiếu nhớ nhung đấy.
Bất Niệm Tình Thâm: (Biểu tình buông tay)
Hứa Ngải Dĩ Thâm: Cút.
Sau khithương lượng một phen, hai người quyết định chuyện giải trừ đính hôn tạm gáclại.
Tô Tiếunhớ tới rất lâu trước đây có đọc một truyện dài kỳ, tác giả nói rằng cô sẽ dùnghết tinh lực của đời mình để hoàn thành câu truyện ấy, lúc ấy cô cũng rơi lệ àoạt, tâm trạng lúc này, cũng không khác lúc đó là mấy.
Hứa Ngải Dĩ Thâm: Tôi muốn dùng hết tinhlực của đời mình để giải trừ đính hôn với anh.
Bất Niệm Tình Thâm: . ..
Nếu đãkhông giải trừ đính hôn được, vậy đương nhiên là mang sủng vật đi kiếm kinhnghiệm thôi. Đánh một hồi thì đã tới 8 giờ tối, có thể tổ đội vào chiến trường,trong thế lực Loạn Đánh Tỳ Bà bắt đầu thét tổ đội. sau đó từng người từng ngườimột nổi lên, trong đó có một số tên rất mới, hình như là người mới vào thế lực.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Tổ ta.
【Thế lực 】 Bích Hải Thanh Thiên Dạ Dạ Tâm: +1.
【Thế lực 】 Thương Hải Nguyệt Minh Trư Hữu Lệ: Trong đội có thầythuốc không?
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Có.
Kết quảlà, soạt soạt soạt, một đống người xin vào đội.
Tô Tiếuvội chấp nhận, đội ngũ chớp mắt đã đầy 5 người.
【Thế lực 】 Thương Hải Nguyệt Minh Trư Hữu Lệ: Hu hu. đầy!
Đội củaTô Tiếu hiện giờ phân phối như thế này.
Thầythuốc Hứa Ngải Dĩ Thâm, thích khách Bất Niệm Tình Thâm, thích khách Thanh ThiênBạch Nhật Mãn Địa Hồng, cung tiễn thủ Mặc Mặc Vô Ngữ, cung tiễn thủ Bích HảiThanh Thiên Dạ Dạ Tâm.
Tô Tiếuđảo tròn mắt, sau đó mở danh sách thế lực ra xem, phát hiện có 10 người mới gianhập, đồng thời chức nghiệp ngoài thích khách ra thì toàn là cung tiễn thủ.
【Thế lựcnguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Đâu ra nhiều thích khách và cungtiễn thủ vậy?
【Quânchủ】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Hứa Hứa cô còn không biết ngượng mànói, một thầy thuốc cũng không kéo vào được, cô xem Bất Niệm và Mặc Mặc Vô Ngữgiỏi chưa kìa, vung tay một cái, là có bao nhiêu đồng môn ùn ùn kéo tới.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Theo Bất Niệm cahọc PK!
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Đánh Hứa Ngải Dĩ Thâm trước.
TôTiếu: “Phụt. . .”
Tô Tiếuxin tổ đội chiến trường, sau khi chiến trường mở ra, bọn họ được truyền tốngtới cửa chiến trường.
Vàochiến trường thì có khoảng 1 phút chờ, Tô Tiếu vốn đang đứng chờ trước NPC, aingờ Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng lại xin PK với cô.
ThanhThiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng tiếp tục xin, Tô Tiếu tiếp tục từ chối.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Lão đại, Hứa Hứakhông chịu đánh với đệ.
【Thế lực 】 Bất Niệm Tình Thâm: Đao thậ súng thật mới luyện ra bảnlĩnh được.
【Thế lực 】 Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Ồ Ồ Ồ, vậy đệ radã ngoại khai hồng.
【Thế lựcnguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: MN!
【Thế lựcnguyên lão】 Hoa Vô Tình: Một thích khách nho nhỏ cũng dám càn rỡ,Hứa Hứa vi sư mang con đi kiếm trang bị chiến trường, tới lúc đó đánh thíchkhách dễ như ăn cháo.
Tô Tiếucảm thấy, mình quả thật cần kiếm một bộ trang bị chiến trường. Trang bị chiếntrường kháng tính cao, xác suất chống kỹ năng hôn mê của thích khách lớn, lý docô bây giờ bó tay chịu trói trước thích khách ấy là vì dễ bị khống chế, dẫn tớikhông thể dùng kỹ năng, chỉ đành đứng đõ chịu đòn.
【Thế lựcnguyên lão】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: Vâng.
Sau khivào chiến trường, Loạn Đánh Tỳ Bà bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
【Quânchủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Sao bên kia toàn là thích khách vớicung tiễn thủ thế, MNC!
Tô Tiếuâm thầm mở danh sách chiến trường ra xem, chợt phát hiện đội của Loạn Đánh TỳBà vừa vặn thuộc phe địch.
Cungtiễn thủ và thích khách đều là chức nghiệp rất trâu bò trong chiến trường, cungtiễn thủ tốc độ nhanh, người khác không đuổi kịp, đánh không lại còn chạy được.Thích khách có thể ẩn thân, có thể lén lút tẩy cờ của địch kiếm tích phân, lúcđịch đứng chỗ cắm cờ để tẩy cờ, còn có thể chạy qua tự bạo chết hẳn một đám.Cho nên hai cái chức nghiệp này, có thể ảnh hưởng tới cục diện cả chiến trường.
LoạnĐánh Tỳ Bà chửi liên tằng, rồi cuối cùng mới chậm chạp phát hiện, “A, sao lạilà mấy người!”
【Thế lựcnguyên lão 】 Hứa Ngải Dĩ Thâm: . . .
【Quânchủ】 Loạn Đánh Tỳ Bà: Quyết đoán giết Hứa Hứa trước tiên,chỉ có cô ấy là cục xương dễ gặm thôi.
Kènlệnh thổi lên, chiến trường bắt đầu.
Tô Tiếuthêm thuộc tính cho đồng đội, còn mình thì chậm rì rì chạy đi tẩy cờ.
Cungtiễn thủ chạy cực kỳ nhanh, cô căn bản không đuổi kịp, thích khách thì ẩn thân,ẩn thân rồi cô cũng không thêm máu cho được, những đồng đội này vốn đều là chứcnghiệp hoạt động tự do, cô là thầy thuốc, liền trở thành mục tiêu di động duynhất có thể công kích được.
Chẳnglà lần này Mặc Mặc Vô Ngữ không chạy lên quá, cách cô không xa, luôn ở trongphạm vi có thể thêm máu, việc này khiến Tô Tiếu có chút ấm áp, đứa trẻ ngoannhư thế, thời bây giờ là khó tìm lắm.
Cònchưa chạy tới dưới cờ, Tô Tiếu và Mặc Mặc Vô Ngữ đã gặp phải tiểu đội của đốiphương, có bốn người.
Mặc Mặc Vô Ngữ: Đừng có tiến gần.
Tô Tiếuđi theo sau Mặc Mặc Vô Ngữ, đứng ở nơi xa nhất thêm máu cho hắn, lấy 2 chọi 4cũng không có áp lực gì, Mặc Mặc Vô Ngữ đầu tiên là giải quyết thầy thuốc bênđịch, lúc Tô Tiếu thêm máu cũng có thể giành thời gian cho đối phương các trạngthái tiêu cực như Phá Giáp Vô Trợ, còn quăng Hoãn Hành Thác Cốt vui đến quêntrời quên đất, đang giết rất sung thì cô phát hiện mình bị cho ngủ.
Một tênthích khách lén lút chui từ sau lưng cô ra, mê man cô ngay tại chỗ, khiến côhết đường động đậy.
Bi kịchrồi. . .
Nhưngđúng lúc đó, tên thích khách đánh lén kia cũng bị mê man.
Tên củahai thích khách trong đội là Bất Niệm Tình Thâm và Thanh Thiên Bạch Nhật MãnĐịa Hồng vốn xám xịt, giờ đều sáng lên. Dưới sự vây công của hai thích khách,không đến chớp mắt, thích khách đánh lén cô đã chết trở về chuồng heo.
Nguyhiểm thật. . .
Giảiquyết xong thích khách, Bất Niệm Tình Thâm và Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn ĐịaHồng lại vèo vèo chạy đi.
【Chiếntrường 】 Mặc Mặc Vô Ngữ trong thời gian ngắn liên tục kích sátba người!
Mà bênkia Mặc Mặc Vô Ngữ cũng đã xử lý xong.
Mặc Mặc Vô Ngữ: Lúc nãy giết hăng quá, không chú ý thích khách phía sau.
【Chiếntrường 】Hảothân thủ! Bất Niệm Tình Thâm trong thời gian ngắn liên tục kích sát hai người!
【Chiếntrường 】Hảothân thủ! Bất Niệm Tình Thâm trong thời gian ngắn liên tục kích sát 3 người!
【Quânchủ 】 Loạn Đánh Tỳ Bà: M, các ngươi thật độc ác!
【Thế lựcnguyên lão 】 Hoa Vô Tình: Đã chết 5 lần. . .
Tô Tiếuvốn tưởng đi theo một đội thế này sẽ bi thảm vô cùng, tuy khả năng thắng rấtcao, nhưng số lần cô tử vong chắc chắn sẽ không ít, bởi cung tiễn thủ và thíchkhách không cần đến thầy thuốc mấy, không thể luôn theo bên cạnh cô, một thầythuốc đơn lẻ như cô tuyệt đối là từng bước lo sợ, nhưng sự thật lại là, mỗi lầndây máu rục rịch, sẽ có thích khách như sao xẹt vọt đến cạnh cô chém lui kẻđịch, hoặc là có cung tiễn thủ ở xa xa kéo cung, tống đối phương trở lạichuồng, cô lại cực kỳ an toàn.
Có mộtlần chết duy nhất, là vì cô không xem bản đồ chạy loạn lung tung, vừa lúc đụngtới đại đội của địch, không kiên trì được 2 giây đã chết, đồng đội căn bảnkhông tới cứu kịp, nhưng bốn người bọn họ không có thầy thuốc cũng đem 7,8người đại đội tống về chuồng heo hết. Ngoại trừ Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn ĐịaHồng vì tự bạo mà chết, ba người còn lại sống dai đến dị thường .
Tô Tiếumơ hồ nghĩ, đám này căn bản không cần thầy thuốc này à nha.
Côchính là nhân vật ngáng chân điển hình, nghĩ vậy, Tô Tiếu bỗng thấy mình khổ sởvô hạn.
Chiếntrường không cần lo lắng, bọn Tô Tiếu lấy ưu thế 300 điểm tích phân giành thắnglợi.
Lúc saulại đi thêm vài lần chiến trường, ngoại trừ một lần đối phương phối hợp quáxuất sắc, thì bọn Tô Tiếu đều thắng. Sau đó Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồngnói, “Không bằng chúng ta cũng lên oai oai đi.”
Đánhchữ trong đội không tiện bằng oai oai.
Tô Tiếukhông có ý kiến, cô vốn cũng đang trên oai oai, chẳng là đang nghe nhạc ở mộtkênh âm nhạc.
Mặc Mặc Vô Ngữ: Ta không có mic.
Bất Niệm Tình Thâm: Không thích lên oai oai nói, ít lên oai oai lắm.
Thanh Thiên Bạch Nhật Mãn Địa Hồng: Hai người có thể chỉ huy đều không nóithì lên cái P.
Mặc Mặc Vô Ngữ: Như cũ vẫn thắng được mà.
Hứa Ngải Dĩ Thâm: Các đại lão gia, còn không dám lên oai oai nói,xấu hổ à? Có mất mặt không.
Mặc Mặc Vô Ngữ: Thật tình là không mic, có thể lên, chỉ nghe được chứ khôngnói được.
Bất Niệm Tình Thâm: Chỉ nói cho người trong lòng tôi nghe.
Hứa Ngải Dĩ Thâm: 凸!
Tiểuđội năm người đánh từ 8 giờ tới tận 10 giờ tổ đội chiến trường kết thúc, TôTiếu tổng cộng thu được hơn 7000 danh vọng chiến trường. Tầm 10 giờ hơn Trần Vimới ở ngoài về, vừa vào cửa đã ngồi thụp xuống giường, đạp giày ra.
“Mệtchết mất!” Cô nàng nằm nửa người trên giường than thở, “Bà đây xương cốt giàrồi còn tham gia đội cổ vũ làm gì a, phiền chết được!”
“Đúngđấy, bà đã năm ba rồi, xin ra đi!” Tô Tiếu tiếp lời.
“Thiếungười! Tháng sau là giải bóng rổ sinh viên rồi, bây giờ huấn luyện gấp đôi.”
“Ồ,chân của Cố Mặc khỏi rồi à?”
Banngày gặp Cố Mặc, thoạt nhìn có vẻ như khỏi rồi, không có gì khác thường, hẳn cóthể tham gia thi đấu.
“Khôngbiết, tôi mặc kệ hắn khỏi hay chưa. À phải rồi, hôm nay Trữ Lam dường như có ýtán gẫu với tôi. . .” Trần Vi còn chưa nói xong, đã bị một thanh âm cắt ngang.
“TôTiếu. . .”
Mộtgiọng nam đang rống lên bên ngoài, làm Tô Tiếu giật nảy mình, “Gọi tôi?”
“Hìnhnhư thế!”
Phòngngủ của Tô Tiếu ở tầng ba, cô đi tới cửa sổ, nhoài người ra nhìn.
Dướinhà có một bóng người đang vẫy tay với cô, dưới ánh đèn đường mờ mờ, cô thấyđược khuôn mặt người nọ, là Gấu bự. Bên cạnh Gấu bự còn có một người, đang xáchhai phích nước, bởi cúi đầu mà không thấy rõ mặt, nhưng Tô Tiếu vô thức cảmthấy, người kia có lẽ là Phát Thanh Viên.
“TôTiếu, Tô Tiếu, cậu xuống đây một tí được không?” Gấu bự rất hưng phấn vẫy tay với cô.
Tô Tiếuđen cả mặt.
Lúc nàyđã là 10 giờ khuya, sợ Gấu bự lại lớn giọng rống, cô đành đi xuống lầu.
Hai tayxách phích nước quả nhiên là Phát Thanh Viên, cậu ta khẽ gật đầu vơi Tô Tiếumột cái.
Gấu bựthì đưa cho Tô Tiếu hai hộp sô cô la.
“Cáinày phiền cậu đưa cho Trần Vi giúp tôi, cái này là cho cậu!” Gấu bự nói.
Tô Tiếugiật giật khóe miệng, hộp hình trái tim là cho Trần Vi, hình vuông là cho cô.Tiền trà nước à? Tô Tiếu đảo tròn mắt, đưa hộp hình vuông lại cho Gấu bự, “Tôisẽ chuyển giúp cậu, nhưng không cần phí chạy công đâu.”
“Vậysao được!” Gấu bự lại đẩy trả.
Tựa hồthấy hai người đưa đẩy không còn gì nói nổi, Phát Thanh Viên lẳng lặng quay đầusang bên.
“Khôngđắt đâu mà!” Gấu bự cuống lên, “Với lại còn là của cậu ta cho!” Gấu bự chỉ vàoPhát Thanh Viên, “Ha, ha, gần đây kinh tế eo hẹp, hỏi mượn cậu ta, cậu đừng nóicho Trần Vi nhé!”