- Lấy danh nghĩa bạn bè, em vô cùng sáng suốt báo cho anh biết cô ta không hợp với anh chút nào!
- Anh không muốn nghe bất kỳ điều gì về chuyện này nữa.
- Chả lẽ anh không hiểu hay sao? Hãy nhìn anh đi. Người ngoài có thể thấy anh chỉ là cái đuôi của cô ấy. Cô ấy gọi món gì, anh liền ăn theo món đó. Cô ấy đồng ý đi bar, anh mới dám đi. Anh đón ý cô ấy, chỉ sợ cô ấy không vừa lòng. Đấy không phải là yêu, mà là dựa dẫm. Hay nói một cách khác, là… phục tùng.
- Em chỉ nói linh tinh thôi!
- Em không biết cô ấy đã làm gì mà anh lại thành ra như thế. So với Hoa Linh chờ đợi anh suốt ngần ấy năm, Thiên Vân xét 100 lần cũng không bằng.
Hải uể oải đứng lên rời khỏi giường. Quần áo trên người anh đầy mùi rượu và thuốc lá, bất giác khiến cho anh cảm thấy buồn nôn. Anh cố áp chế cơn xây xẩm trong người, quay sang nói với Mai:
- Trước giờ anh vẫn chỉ coi Hoa Linh như em gái!
- Không đúng. Em là bạn thân của Hoa Linh, cũng là bạn của anh. Có chuyện người trong cuộc thì không hiểu, nhưng người bên ngoài lại rất tỏ tường. Chỉ có điều là anh vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình đấy thôi. Em biết anh có quan hệ chơi bời với rất nhiều cô gái, nhưng chỉ với riêng Hoa Linh thì không. Anh luôn bảo vệ Linh, không để vấy bẩn đến Linh. Cuối cùng, anh sẽ về bên Hoa Linh, đúng chưa?
Hải mệt mỏi quá độ, không còn hơi sức đâu mà đứng ở đây tranh luận với Mai. Anh không biết lúc này Vân đã rời khỏi resort chưa. Cô sẽ về trước bằng cách nào? Hình như ở đây chẳng có tuyến xe trực tiếp nào để bắt về thành phố cả. Anh lảo đảo một chút, rồi định thần lại bước chân, hướng ra phía cửa phòng. Đột nhiên, Mai chặn trước mặt anh, cả thân hình của cô áp sát vào người anh. Hai tay Mai túm lấy áo trên ngực Hải, giọng khẩn khoản:
- Nếu như không phải là Hoa Linh, thì tại sao lại không phải là em? Anh có biết em đã thầm yêu anh từ lâu lắm rồi không? Nếu như không có Hoa Linh, em đã không phải im lặng lâu như thế.
Hải thoáng bối rối. Nhiều lần đi chơi cùng nhau, anh và Mai cũng có nhiều cử chỉ thân mật, nhưng chỉ là sự thân mật giữa bạn bè với nhau, anh chưa bao giờ đi quá giới hạn. Mai lại càng không. Bây giờ nghe cô thổ lộ như vậy, hóa ra, anh không hề biết gì về tâm tư của các cô gái. Hải lắc lắc đầu. Bây giờ anh chỉ lo chuyện của Vân đã phiền não lắm rồi, chẳng còn hơi đâu để ý đến người khác. Hải nắm lấy cánh tay của Mai kéo ra khỏi người mình, thấp giọng bảo:
- Cứ xem như anh chưa từng nghe em nói gì!
- Không! Em biết việc em đang làm. Em yêu anh!
Nói xong, Mai rướn người lên hôn Hải. Anh đẩy cô ta ra, nhưng cô vẫn cứ lì lợm quấn lấy anh. Hai người đang giằng co trước cửa phòng thì Nguyệt bước vào. Cô hình như mới rửa mặt xong, nước làm ướt một đám tóc mai. Dưới mớ tóc đó là ánh mắt ngạc nhiên cực độ:
- Xin lỗi! Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Hải tranh thủ đẩy Mai ra, đứng cách xa cô một khoảng, vội vã giải thích với Nguyệt:
- Xin cô đừng có hiểu lầm.
- Được rồi. Nhưng hai người có biết Bình ở đâu không? Tôi ngủ dậy đã không thấy anh ấy đâu cả?
- Bình vừa ở đây ra. Chắc cũng chỉ quanh quẩn đâu đó thôi. Tôi đi tìm cùng cô.
Nói xong, anh kéo Nguyệt lập tức rời ra ngoài. Quả nhiên vừa mới đi được một lát thì gặp Bình đi tới từ hướng đối diện. Anh chỉ nhìn Hải nói ngắn gọn:
- Cô ấy đi xe của resort ra bến xe khách rồi!
Hải gật đầu tỏ ý đã biết, lại cảm thấy lúc nãy phản ứng của anh không đúng, bèn hướng Bình chân thành nói:
- Ban nãy, xin lỗi anh!
- Người anh cần xin lỗi không phải là tôi! – Sau đó anh quay sang cô gái đi cùng, nói giọng cưng chiều: – Không ngủ nữa à? Vậy chúng ta đi ăn sáng nào!
Hai người bọn họ rủ Hải đi chung nhưng anh chẳng thiết gì ăn uống nữa, bèn từ chối rồi quay lại về phòng. Đồ đạc của Thiên Vân đã dọn mang đi cả, khiến cho căn phòng trông ảm đạm. Ga giường hơi bị xô lệch, và lạnh lẽo, chẳng còn lưu lại chút hơi ấm nhỏ nhoi nào. Tất cả cũng lạnh lẽo như lòng anh lúc này. Anh muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng lại không biết làm sao để đối diện với cô. Có lẽ cô nói đúng, họ cần bình tĩnh lại rồi mới nên gặp mặt nhau.
Đến chiều, mọi người thu dọn đồ đạc, trả phòng resort và khởi hành về lại thành phố. Hải yêu cầu được cầm lái. Bình ngần ngừ một lúc mới đưa chìa khóa xe cho anh. Anh đeo kính râm, cười cười vỗ vào vai anh chàng:
- Yên tâm đi, tôi tỉnh táo lắm. Chỉ là đang muốn đầu óc tập trung một chút.
Sau đó anh chuyên tâm vào lái xe. Tư thế lái xe của Hải rất đẹp, dáng người thả lỏng thoải mái, dường như có vẻ hơi lơ đãng nhưng mắt luôn nhìn thẳng, hai tay linh động trên vô lăng. Nó toát lên một vẻ nam tính gợi cảm và đáng tin cậy. Mai đã chuyển từ chiếc xe Land Cruiser của Thành sang xe này, tranh ngồi ở ghế phụ ngay cạnh Hải. Thi thoảng cô ta tựa tay lên cửa sổ ngắm anh không chớp mắt nhưng Hải cũng chẳng buồn để ý. Chiếc Ginger lao nhanh trên đường với tốc độ khó tin. Có lẽ lúc này, chỉ khi để các giác quan căng lên, mạch máu chạy rần rật trong huyết quản, tâm tư nặng nề của anh mới bạt đi như gió đang lao vun vút bên ngoài xe.