Diệp lão gia và Diệp phu nhân đang ngồi trong phòng khách,không khí dường như rất vui vẻ,mọi người trông có vẻ bận rộn hơn thường ngày.Vừa về đến cổng,Diệp Bắc Thần nhìn cả căn phòng đều được thắp sáng có chút ngạc nhiên,đã lâu rồi kể từ khi Lục Hàm rời Diệp gia anh chưa từng thấy náo nhiệt như bây giờ.
Trong phòng khách Diệp phu nhân và Diệp lão gia đang cùng trò chuyện với ai đó,còn cười đùa rất huyên náo nên không để ý tới sự có mặt của Diệp Bắc Thần.
Vũ Nam Phong lúc này mới khẽ ho một tiếng nhằm gây sự chú ý.Nghe tiếng ho,tất cả mọi người đều nhìn ra phía cửa.Lúc này Diệp Bắc Thần khẽ liếc Nam Phong nhưng dường như cậu ta tỏ vẻ chẳng hay biết gì,liền lấy cớ còn chuyện cần giải quyết nên xin phép về sớm.
Diệp phu nhân nhìn thấy con trai đã lâu không gặp,biểu hiện một chút quan tâm tới con trai mình cũng không có,chỉ chăm chú hỏi thăm cô gái bên cạnh:
– Trần Hy,cháu lớn lên thật ra dáng thiếu nữ nha!
– Nào,Bắc Thần mau lại đây chào cô chú Trần đi.
Nghe ba Diệp gọi,Diệp Bắc Thần chân không nhúc nhích mới bắt đầu di chuyển,môi khẽ mấp máy:
– Chào cô chú,cháu là Diệp Bắc Thần.
Ông bà Trần thấy anh thì vô cùng hài lòng,xem ra nhà họ Diệp giáo dục con trai vô cùng tốt,sau này Trần Hy có được gả đến đây thì họ cũng yên tâm.
Nhìn thấy Diệp Bắc Thần không chỉ xuất chúng mà còn đẹp hơn cả lời đồn khiến Trần Hy có chút ngây người.Cô vốn không thích cuộc xem mắt này,nhưng người đàn ông trước mắt lạnh lùng như vậy khiến cô không khỏi hứng thú.
– Chào anh Diệp,em là Trần Hy,rất vui được gặp anh.
Thấy Trần Hy chủ động, Diệp phu nhân rất vui mừng,đối với cô gái ưu tú này,bà rất hài lòng.Thấy Diệp Bắc Thần dường như không chú ý đến cô,bà vội mở lời:
– Nào,Bắc Thần về rồi,vừa hay bữa tối cũng vừa chuẩn bị xong,ông bà Trần cùng tiểu Hy ở lại dùng bữa thôi.
Trong phòng ăn,từ đầu đến cuối Diệp Bắc Thần vẫn im lặng,anh thừa biết cuộc gặp mặt hôm nay là có chủ đích,có điều anh cũng không mấy quan tâm.
Đột nhiên Diệp lão gia lên tiếng:
– Bắc thần,con cũng không còn ít tuổi nữa,sự nghiệp cũng đang trên đà phát triển ổn định,con cũng nên lập gia đình đi thôi.
Diệp lão phu nhân cũng phụ hoạ theo:
– Cha con nói đúng đấy, thành gia lập thất là việc cả đời cho nên phải lấy người vừa ý,cưới người mình thương.
Sau đó bà nắm lấy tay Trần Hy bên cạnh:
–Ta thấy Trần Hy là một cô gái tốt lại ưu tú ,ở bên cạnh con chắc chắn sẽ giúp đỡ con rất nhiều.
Trần Hy được Diệp phu nhân khen ngợi không giấu được ý cười,ngoan ngoãn đáp lời:
– Bác quá khen rồi ạ,con chẳng qua chỉ vừa mới tốt nghiệp,đối với việc nhà con cũng có chút vụng về,sợ là anh Diệp sớm đã có người trong lòng.
– Nào có,Bắc Thần từ trước đến giờ chưa từng yêu ai,chẳng qua nếu có chỉ là chút rung động tuổi trẻ thôi.
Diệp phu nhân vội vàng phủ nhận.Sự thật thì từ trước tới nay bà cũng không thấy Bắc Thần vừa ý với cô gái nào,chỉ có Tịnh Vân gì đó được anh dẫn về nhưng bà không vừa ý cô ta nên đã sớm đuổi đi.Còn nếu là trước đây có một người vừa ý bà chỉ có Lục Hàm,đáng tiếc con bé lại không thích Bắc Thần.
Từ đầu đến cuối chỉ có Diệp phu nhân cùng Diệp lão gia tự sắp xếp,Diệp Bắc Thần vẫn chưa có ý phủ nhận,Trần Hy vô cùng vui vẻ.Phải chăng anh cũng có ý với cô nên nãy giờ mới im lặng như vậy.Nếu là anh trai cô,đối với những buổi xem mắt như này đã bỏ đi từ lâu rồi.
– Bắc Thần,Trần Hy vừa tốt nghiệp bằng thạc sĩ ngành y,con bé có ý muốn làm ở Ôn Hân,ta lại thấy nếu để con bé tới Diệp Thị sẽ tốt hơn,con thấy thế nào?
– Con không có ý kiến,nếu Trần tiểu thư muốn tới Diệp Thị thì cứ tùy ý,đặc biệt với nhân tài hiếm có như cô ấy sợ gì không bình ổn được chứ!
Diệp Bắc Thần nói cũng có lý hơn nữa Trần Hy từ nhỏ là một cô gái độc lập,cô cũng không muốn bị người khác nói là tiến thân dựa vào quan hệ.
– Con thấy anh Diệp nói đúng ạ,bác trai,con cảm thấy con có thể tự tiến cử vào Diệp Thị,con không muốn bị mọi người nói ra nói vào khiến mọi người khó xử.
Ông Trần cũng thấy khó xử nên ra mặt thay con gái:– Lão Diệp,tôi thấy con bé Trần Hy nói đúng,dù sao hai đứa cũng vừa quen biết ông cứ để hai đứa tự lập đi.
Diệp phu nhân gật đầu yên tâm,bà đối với cô con dâu tương lai này rất vừa ý,bà nắm lấy tay Trần Hy an ủi:– Tiểu Hy,nếu thằng nhóc này mà bắt nạt cháu thì cháu cứ nói cho bác,bác sẽ xử lý nó giúp cháu.
– Mẹ...
Diệp Bắc Thần định lên tiếng nói gì đó nhưng lại bị Trần Hy cắt ngang:
– Bác gái,bác cứ yên tâm đi,cháu sẽ làm việc chăm chỉ để anh Diệp nhìn thấy năng lực của cháu.
– Còn gọi anh Diệp,cháu cứ gọi nó là Bắc Thần được rồi.Ta nói phải không Bắc Thần?
Bà vừa nói vừa quay sang liếc Diệp Bắc Thần,nhưng đối với sự đe doạ của mẹ mình,anh chỉ lạnh lùng nói:
– Gọi thế nào cũng được,miễn lịch sự là được thôi mẹ à!Con còn có việc cần xử lý nên con lên lầu trước đây,mọi người ở lại tự nhiên ạ!
Nói xong không đợi mọi người phản ứng,bóng dáng anh đã khuất sau hành lang.Trần Hy có hơi hụt hẫng nhưng cô tin rằng,chỉ cần tới Diệp thị làm việc,ngày nào cũng nhìn thấy anh là được.Cô tin con tim anh cũng không phải sắt đá,kiểu gì cũng sẽ có ngày anh nhìn thấy điểm tốt ở cô rồi thích cô.Nghĩ tới đây thôi,Trần Hy cũng cảm thấy kích động tới vui sướng.