Diệp Bắc Thần cũng vừa vặn đưa Tịnh Vân lên xe thì trời bất ngờ đổ cơn mưa lớn. Hắn có chút bất đắc dĩ nhìn về phía cửa lớn.Hắn chợt nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Lục Hàm. Cô không có ai đón sao.
Vũ Nam Phong nhìn qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt của Diệp Bắc Thần không được tốt lắm:
– Sếp,có cần cho người đón Lục tiểu thư về không ạ?
– Không cần mau đi thôi - Diệp Bắc Thần dứt khoát trả lời.
Xem ra là bản thân thực nhiều chuyện. Diệp Tổng bây giờ đối với Tịnh tiểu thư tình chàng ý thiếp,sớm đã quên Lục Hàm từ lâu.Một trợ lý nhỏ bé như cậu ta há gì phải để ý tâm tư khó đoán của Diệp Bắc Thần.Có điều cậu vô cùng đồng cảm với tìng cảnh đáng thưong của Lục Hàm.
Tịnh Vân ngồi kế bên cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào,ngược lại nhìn về phía Lục Hàm,cô ta có chút do dự.Diệp Bắc Thần liền nói tuyệt tình sẽ tuyệt tình.Cô ta đột nhiên lo sợ nếu như một ngày hắn biết được âm mưu của cô thì sẽ đáng sợ ra sao.
Chiếc xe từ từ lăn bánh rời đi,mỗi người mỗi một suy nghĩ đều rơi vào trầm tư.
Vì trời đột nhiên đổ mưa,trên đường có chút khó đi nên đến hơi muộn.Vừa vặn Lục Hàm cũng vừa ra đến nơi. Sau khi ho khan vài cái,xác định người trước mặt đích chính xác là Lục Hàm.Trần Vỹ mới cầm ô rảo bước tiến đến,gọi cô:
– Lục Hàm?
Nghe tiếng gọi Lục Hàm nhìn lên,phát hiện là Trần Vỹ thì mới nở nụ cười,quả nhiên khi Lục Hàm cười lại xinh đẹp như vậy.Trần Vỹ cũng có chút ngây người.
– Anh họ.
– Chà, nhiều năm không gặp,xem ra Lục Hàm nhà chúng ta lớn lên thật xinh đẹp nha.
Trần Vỹ thực chất là anh họ của Lục Hàm.Gia đình Trần Hy nói chính xác hơn là bên ngoại của Lục Hàm.
Năm xưa khi mẹ cô Trần Ân kết hôn cùng Lục Sâm -cha của Lục Hàm đã bị nhà họ Trần kịch liệt phản đối.Bởi Lục Sâm khi ấy là cảnh sát của đội điều tra hình sự,công việc hết sức nguy hiểm,nếu Trần Ân lấy Lục Sâm ắt hẳn sẽ là điều không may.
Mặc kệ sự ngăn cấm của gia đình,Trần Ân vẫn quyết định kết hôn cùng Lục Sâm,rồi sinh ra Lục Nghiêm cùng Lục Hàm. Sau đó thì cũng đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Trần. Đến khi Lục Hàm được ba tuổi thì chẳng may cha mẹ cô bị tai nạn rồi qua đời.Cô lớn lên bởi sự chăm sóc của anh trai Lục Nghiêm,mãi sau này khi Lục Nghiêm cũng mất đi,cô mới biết mình còn có ông bà ngoại.Cũng là lần đầu cô gặp Trần Vỹ.Có điều nhà họ Trần chưa kịp đón cô về thì Diệp gia đã nhanh tay hơn một bước,đối mặt với nhà họ Diệp lớn mạnh, Trần gia cũng có vài phần kiêng nể.
Hiện tại,có thể gặp lại Trần Vỹ mới là may mắn lớn nhất đối với Lục Hàm.Cũng may trong thời gian cô ở Mỹ vẫn còn có Trần Vỹ cho người giúp đỡ bằng không e là trong đợt dịch covid vừa rồi,cô cũng không còn giữ được cái mạng này.
Lục Hàm nghiêng người,mái tóc của cô theo làn gió cũng có chút tán loạn, giọng nói mang theo vài phần trêu đùa:
–Anh họ,miệng lưỡi này của anh lúc gặp Nhược Na sao không nói vậy đi.Không chừng cô ấy còn cảm thấy thoải mái.
– Em còn dám nhắc tới cô ấy. Anh còn tưởng lần này Nhược Na cũng cùng em trở về, nào ngờ thứ anh nhận được chỉ là một bức thư từ chối.
– Vậy xem ra là Nhược Na nhà em không thích anh rồi.
– Hừ... Rõ ràng anh thân là một người đàn ông ưu tú,người theo đuổi anh còn đếm không hết.Vì sao Lâm Nhược Na này lại không thích anh cơ chứ.
Trần Vỹ ngồi trong xe một tay trống cằm lên vô lăng,chớp chớp mắt nói.
Ngược lại,Lục Hàm lại tỏ vẻ có chút chán ghét,cô ngồi hơi cách xa anh,giọng hơi cao một chút:
– Xem anh tự luyến như vậy có phải hơi quá rồi không?
Khoé miệng Trần Vỹ liền co rút một trận.
Lục Hàm chỉ biết lắc đầu ngao ngán,khó trách,với EQ chỉ số thấp như Trần Vỹ muốn theo đuổi Lâm Nhược Na gần như là bằng không.
Về tới khách sạn,Lục Hàm sau khi tắm rửa vệ sinh sạch sẽ xong cũng lăn ra ngủ luôn.Cho tới sáng ngày hôm sau,khi tỉnh lại phát hiện vai có chút đau nhức cô mới tỉnh ngộ vì tối qua nằm lệch.
Sau cơn mưa đêm qua,mọi vật giống như vừa được gột rửa vậy.Mọi thứ trở nên tươi sáng một cách lạ kỳ,hàng cây trước mặt cũng bắt đầu đâm chồi nảy lộc,giống như chuẩn bị nảy sinh những điều tốt đẹp.
Cầm ly sữa cùng chiếc sanwich,Lục Hàm đi đến bên cửa sổ,nhẹ nhàng đặt chúng xuống bàn sau đó từ từ thưởng thức.
“ Reng...reng...",tiếng chuông điện thoại vang lên liên hồi,đáng thức cô từ trong tĩnh mịch.
Cô còn chưa lên tiếng thì đã bị đầu dây bên kia mắng cho dữ dội:
– Lục Hàm chết tiệt có phải cậu muốn chết không? Cư nhiên lại đưa phương thức liên lạc của tớ cho Trần Vỹ.
Người gọi đến không ai khác chính là Lâm Nhược Na.Lục Hàm không nghĩ Trần Vỹ như vậy mà lại khai ra cô.Trần Vỹ chết tiệt.Đã thế cô cũng không để cho anh chút thể diện.
Trong lòng âm thầm có tính toán.
– Nhược Na à,cậu bình tĩnh một chút đi.Chẳng qua là vì Trần Vỹ uy hiếp tớ nên tớ, chẳng lẽ cậu thấy chết mà không cứu hay sao,tớ là bạn tốt nhất của cậu mà.
Ở đầu dây bên kia,Lâm Nhược Na có chút suy nghĩ,giọng nói cũng dịu đi vài phần:
– Được rồi,tên Trần Vỹ đó dám bắt nạt cậu.Đợi tớ xử lý nốt vài việc sẽ trở về nước.Cậu yên tâm đi nha.
Hai người trò chuyện vài câu rồi cup máy.Lục Hàm nhìn màn hình điện thoại có chút áy náy. Có điều Lâm Nhược Na sắp về nước hẳn là Trần Vỹ còn vui hơn cô.