Kể từ đó, cứ tới thứ bảy là Hàn An lại tới trường tìm Thẩm Mặc. Nói dễ nghe một chút là bồi dưỡng tình cảm, nhưng thật ra cô lại có tính toán cho riêng mình.
2
Chính là để cho những con ong bướm suốt ngày lượn lờ quanh Thẩm Mặc biết rằng hiện tại anh là hoa đã có chủ.
Cô không hề biết Thẩm Mặc đã sớm đã nhìn thấu ý đồ của cô, chỉ là không thèm vạch trần ra mà thôi. Đương nhiên anh rất thích và hài lòng với bộ dáng lo được lo mất này của cô.
Sau đó không lâu, toàn bộ Đại học Z hầu như đều biết đại thần Thẩm Mặc có bạn gái ở Học viện Nghệ Thuật, cuối tuần nào cũng tới tìm anh.
Hai người cứ gặp là dính vào với nhau, dứt cũng không dứt ra nổi.
Cứ như vậy, hoạt động này được lặp đi lặp lại suốt hai năm trời, cũng có vài lần Thẩm Mặc dẫn cô đi chơi xa mấy ngày.
Lễ tốt nghiệp năm ấy, Hàn An được Lâm Tư Nhã mời đến dự lễ kết hôn. Cái này làm cho cô có chút ngạc nhiên.
Hình như cả hai cũng đâu có thân thiết nhau cho lắm nhỉ?
Tất nhiên cô cũng chẳng muốn suy nghĩ nhiều, nếu người ta đã có ý mời, đương nhiên mình phải có lòng đi.
Lễ kết hôn ngày đó của Lâm Tư Nhã, Hàn An không định nói cho Thẩm Mặc biết, tính toán định lén đi một mình. Ai ngờ lại gặp mặt anh ngay tại buổi lễ.
"Sao anh lại ở đây?"
"Cũng giống em thôi." Uống ly rượu vang đỏ trong tay, Thẩm Mặc để ý thấy hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ trễ cổ chữ V liền nhíu mày không vui.
Anh không hề muốn để người khác có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp cơ thể cô chút nào.
Nhìn ánh mắt của anh cứ chằm chằm vào ngực mình, lông mày nhíu chặt lại. Hàn An thè lưỡi, chui vào trong lồng ngực Thẩm Mặc. Ôm chặt eo anh, khẽ cọ tay lấy lòng.
"Vui vẻ chút nào, nhăn quá sẽ thành ông già mất."
"Ừm."
Hầu kết lăn lộn, có cảm giác khô nóng khi nhìn thấy bộ dạng yêu tinh này của cô, Thẩm Mặc cúi xuống hung hăng cắn một ngụm vào miệng Hàn An.
Cô gái trong ngực cười khanh khách.
Đi cùng Thẩm Mặc vào phòng cô dâu, hơn hai năm không gặp, Tư Nhã trông vẫn cực kỳ xinh đẹp, cũng trông trưởng thành hơn trước rất nhiều.
"Hàn An đấy à, lại đây ngồi đi."
"À ừ." Đối phương nhiệt tình như vậy, Hàn An có chút không quen.
"Thẩm Mặc, cậu cho mình mượn bạn gái của cậu một lát được không?" Tư Nhã lên tiếng hỏi Thẩm Mặc.
Anh không trả lời, nhìn chăm chăm vào Hàn An. Thấy cô gật đầu, lúc này anh mới đồng ý mà ra ngoài.
Thẩm Mặc đi rồi, Hàn An cùng Tư Nhã ngồi xuống sô pha.
Tư Nhã nói chuyện với Hàn An không ngừng, Hàn An cũng ân ân a a phụ họa theo.
"Hàn An, cô đưa tôi ra ngoài lễ đường được chứ?"
"Được." Máy móc gật đầu, Hàn An cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Tại sao cô ấy lại muốn mình đưa cô ấy ra ngoài nhỉ?
Tuy không mừng nhưng Hàn An vẫn nắm tay đưa Tư Nhã ra ngoài. Khi đã gần tiến vào bên trong lễ đường......
"Hàn An, cô thật may mắn."
Hàn An ngoảnh đầu sang, Tư Nhã lúc này hai mắt đã đẫm lệ.
"Tôi......" Vừa định nói thì đã bị Tư Nhã ngăn cản.
"Cô nghe tôi nói hết đã." Hít sâu vào một hơi, Tư Nhã tiếp lời: "Cô biết là trước đây tôi từng rất ghét cô không? Bởi vì tôi thích Thẩm Mặc, nhưng anh ấy lại thích cô. Lúc đầu tôi cảm thấy chính mình rất có cơ hội, bởi vì cô mọi thứ đều không bằng tôi, tôi xứng với anh ấy hơn nhiều. Nhưng sau đó tôi mới biết, trên đời này vốn dĩ chẳng có cái gọi là xứng hay không xứng, miễn là trong lòng anh ấy chỉ có mỗi mình cô." Thanh âm càng thêm nghẹn ngào.
"Tư Nhã......" Hàn An nhìn người bên cạnh khóc, đột nhiên không biết phải nói gì.
"Cô biết không, tôi đã theo đuổi anh ấy rất nhiều năm, ngay cả Đại học cũng phải cùng trường với anh ấy. Có lần anh ấy bị chuốc say, tôi thầm nghĩ có lẽ đây chính là cơ hội của mình. Tối hôm đó, tôi đưa anh ấy về phòng, kết quả thế nào cô biết không? Anh ấy luôn gọi tên của cô, tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của anh ấy như thế bao giờ. Khi đó tôi biết mình đã thua, thua một cách thảm hại."
2
Hít hít cái mũi, Tư Nhã cầm tay Hàn An tay thấm thía nói: "Cô với Thẩm Mặc nhất định phải sống cho thật tốt."
"Được, cô dâu mới không thể khóc." Gật gật đầu, Hàn An giúp Tư Nhã lau khô nước mắt.
"Tất nhiên, cô xem, hôm nay là ngày đại hỉ của tôi, sao tôi lại có thể khóc được chứ."
"Đúng vậy."
Hai người nhìn nhau cười.
Tư Nhã sau đó được cha dắt đi vào trong, đứng trên lễ đường lúc này có một người đàn ông đang nhìn cô ấy với vẻ mặt tràn đầy yêu thương.
Hàn An ở phía dưới không tự chủ rơi nước mắt, bởi vì cô cũng biết yêu đơn phương vô cùng đau khổ, thích mà không có được thì khó chịu nhường nào.
Phía sau lưng cô có người dựa vào, không cần nghĩ cũng biết là ai. Hàn An cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, dựa vào trong lồng ngực anh, nghe tiếng trái tim đập mãnh liệt. Bất giác cô mỉm cười, có chút xúc động.
"Thẩm Mặc, em yêu anh."
Thẩm Mặc đặt cằm lên đỉnh đầu Hàn An, mười ngón tay cả hai đan chặt vào nhau, nội tâm kinh hoàng không thôi. Đây là lần đầu tiên cô nói yêu anh.
Khóe miệng cong cong, Thẩm Mặc nhu tình như nước đáp lại, "Anh cũng yêu em, ngốc ạ."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Awwwwww vậy là chỉ còn 1 chương nữa là bộ truyện này sẽ kết thúc, cũng chỉ còn hết ngày mai nữa thôi là một năm mới sẽ bắt đầu rồi =)))) Tui xúc động phát khóc luôn đó mọi người =))) Thực sự là rất rất cảm ơn sự ủng hộ của mấy bồ trong thời gian qua <3 <3 <3 Aww hẹn gặp lại mọi người vào ngày mai nhaaa XD Yêu thương mọi người nhiều <3:3