Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 212



Chương 212

“Nếu có kiếp sau và ngươi còn có thể gặp ta thì hãy nhớ rằng đừng có mà chọc đến ta nữa!”

Mục Long nói xong, giơ chiến kích trong tay lên, bổ thẳng xuống dưới.

Từ sau khi có được thần kích Như Ý, hắn vẫn chưa giết người nào. Hôm nay, hắn định dùng đầu của tên Giang Thiên Vũ này để rửa kích!

“Mạnh như Giang Thiên Vũ cũng phải thua trong tay Mục Long ư?”

“Từ nay về sau, cái tên ‘đồ tể Đao Quỷ’ sẽ không còn tồn tại nữa!”

Mọi người thấy cảnh ấy thì trong lòng không khỏi cảm khái, đã từng có rất nhiều người đều bị bao phủ trong bóng ma của Giang Thiên Vũ.

Nhưng đúng lúc này, biến cố chợt xảy ra.

Trên sàn đấu sinh tử bỗng sinh ra một luồng sức mạnh bảo vệ Giang Thiên Vũ, dù cho Mục Long dùng hết sức mạnh cũng không thể bổ xuống tiếp.

“Long ca ca, đây là pháp lực, có cao thủ trên Thần Thông cảnh ra tay”, Hoan Nhi bên trong Yêu Thần tháp nhắc nhở.

“Cái gì?”

Mục Long nghe vậy giật mình, hắn không ngờ lại có người nhúng tay vào trận chiến trên sàn đấu sinh tử.

Nếu có cao thủ trên Thần Thông cảnh ra tay thật thì hắn sẽ không thể giết chết Giang Thiên Vũ.

Không nhổ cỏ tận gốc thì sau này sẽ để lại mầm họa, Mục Long hơi hối hận, sớm biết thế thì ban nãy anh đã giết Giang Thiên Vũ rồi.

Có điều, nếu đã có người âm thầm bảo vệ Giang Thiên Vũ thì bất kể thế nào hắn ta cũng sẽ không chết. Người nọ chỉ là đợi đến giây phút cuối cùng mới ra tay mà thôi.

Giang Thiên Vũ vốn đang hết sức tuyệt vọng thấy mình bị pháp lực bảo vệ bèn biết có cao thủ đang âm thầm bảo vệ. Một cảm giác sống sót sau tai nạn lập tức ập đến khiến hắn ta mừng như điên.

“Ha ha ha…”

“Mục Long, ngươi không giết được ta, suy cho cùng ngươi vẫn sẽ không giết được ta!”

“Giang Thiên Vũ ta đã mở được thập phương huyền cung, chính là anh tài ngút trời thì sao tông môn có thể để cho ta chết trong tay ngươi được!”

“Nào, chẳng phải ngươi lợi hại lắm hả? Ngươi bổ vào nơi này nè, để xem ngươi có làm gì được ta hay không!”, bên trong tấm chắn bằng pháp lực, Giang Thiên Vũ ôm lấy bả vai rỉ máu, mặt mày điên cuồng hết sức kiêu ngạo.

Mục Long thấy vậy thì mặt mày xanh mét, trong lòng tức giận không thôi, cất chiến kích đi, chửi đổng về phía không trung: “Sàn đấu sinh tử chó mà gì, quả nhiên chỉ là trò hề!”

“Ha ha ha, đây là số mệnh đó. Mục Long, nếu hôm nay ta thắng thì ta có thể tùy tiện giết ngươi. Nhưng ngươi thắng, lại không giết được ta, vì ta có thập phương huyền cung!”

“Hôm nay, ngươi không giết được ta thì ngày sau ta chắc chắn sẽ giết ngươi!”, Giang Thiên Vũ điên cuồng chế giễu Mục Long y như một tên tiểu nhân đắc ý.

“A!”

“Nộ Đào Tam Trọng Phá!”, Mục Long giận điên người, dốc hết sức lực đánh ra sức mạnh gấp ba lần, đập lên tấm chắn bằng pháp lực.

“Ầm!”

Tấm chắn pháp lực trong suốt kia lập tức phát ra một tiếng nổ, tuy không thể đánh tới Giang Thiên Vũ, nhưng dư chấn của nó cũng khiến mắt mũi miệng và hai tai của Giang Thiên Vũ chảy máu, câm miệng lại.

“Đủ rồi!”