Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 22: 22




Trong nháy mắt, miệng Tiết Đồ phun ra một ngụm máu đen, mặt trắng bệch như tờ giấy, khí tức cực kỳ yếu ớt.

Thanh trường kiếm màu máu này vốn là vật sinh mệnh giao tu của hắn ta, lúc này bị phá hủy khiến tâm thần hắn ta chịu phản ứng dữ dội và bị thương nặng.

"Ta…phải băm ngươi thành trăm mảnh!"
Trong mắt Tiết Đồ lộ ra sát ý dữ tợn, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nói một câu, giữa môi và răng đều dính máu, ánh mắt lạnh băng thấu xương.

Giống như kẻ mang trong mình hận thù chồng chất, đã trải qua quá nhiều thảm hại khốc liệt.

Kiếm sinh mệnh giao tu này đã bị kẻ khác phá hủy ngay trước mặt hắn ta, còn là một kẻ tầng ba Thoái Phàm cảnh.

Bất kể là bất cẩn hay coi thường đối phương, hắn ta cũng hận đến mức xương cốt ngứa ngáy!
Nhưng giây tiếp theo, một nắm đấm ở trước mặt hắn không ngừng phóng to, nắm đấm bị sương mù đen bao phủ!
"Giết!"
Một tiếng gầm trầm thấp phát ra từ cổ họng của Mục Long, trong nháy mắt đã đến trước người Tiết Đồ.

"Chết!"
Tiết Đồ cũng không chịu thua kém, một đấm giáng ra.


Nhưng đúng lúc này, hắn ta nhìn thấy trên khóe miệng Mục Long lộ ra một nụ cười kỳ quái.

Nụ cười này cực kỳ nguy hiểm, khiến tóc tai trên người hắn ta trong phút chốc dựng đứng cả lên.

Nhưng khi hắn ta bắt đầu phản ứng thì đã quá muộn, hay nói cách khác, Mục Long sẽ không cho hắn ta thời gian phản ứng.

Khoảnh khắc tiếp theo, cú đấm của hắn ta bị siết chặt, rất khó cử động!
Vào thời khắc mấu chốt, Mục Long đã hóa quyền thành chưởng siết chặt nắm đấm của cường giả Bích Cung cảnh.

Cùng lúc đó, sức mạnh kinh thiên động địa lan ra từ lòng bàn tay của Mục Long, trong nháy mắt xâm nhập vào cơ thể Tiết Đồ.

Lúc này, sắc mặt của Tiết Đồ điên cuồng thay đổi, từ tức giận đến kinh hoàng đến hoảng sợ...!
"Cái quái gì vậy? Thả ta ra!"
Khoảnh khắc đó, hắn ta cảm thấy có vô số côn trùng đáng sợ xâm nhập vào cơ thể, nuốt chửng từng tấc từng tấc chân nguyên của hắn ta với tốc độ cực nhanh không thể chống đỡ.

Tiết Đồ muốn thoát ra nhưng không thể đấu lại được, hắn ta cảm thấy thân thể của mình và Mục Long như đang hợp lại với nhau, bên kia đang không ngừng hút lấy sức mạnh của bản thân, giống như hút lấy thanh trường kiếm lúc nãy trước mặt hắn ta.

"Không...ngươi thả ta ra, thả ta ra...xin ngươi…”, Tiết Đồ kinh hãi hét lên, nhưng không có tác dụng gì.

Cảm giác bị nuốt chửng từng li từng tí quá là cực hình và kinh hãi, dần dần nét mặt hắn ta chuyển từ hoảng sợ sang tuyệt vọng, từ tuyệt vọng sang phẫn uất!
“Ngươi…không phải người, ngươi là ma quỷ, Mục Long, ngươi chết không yên lành!”, Tiết Đồ chua xót chửi rủa.

Chân nguyên của hắn ta đã bị Mục Long hút hết sạch, mặc dù hắn ta có tu vi Bích Cung cảnh nhưng chân nguyên trong ngũ phương huyền cung đã hoàn toàn tiêu hao.

Lúc này, hắn ta chỉ là cái vỏ rỗng tuếch!
Đối mặt với những lời chửi rủa như vậy, Mục Long vẫn mặt không đổi sắc, bốn năm qua hắn đã chịu rất nhiều sỉ nhục, những lời mắng chửi như này thì có là gì?
Giây tiếp theo, nắm đấm của hắn xuyên qua ngực Tiết Đồ.

Nhìn Tiết Đồ hấp hối, vẻ mặt Mục Long lạnh lùng bình tĩnh.

"Trái tim ta vốn hướng lên trời, nhưng ngươi cứ bắt ta xuống địa ngục, vậy ta chỉ có thể biến thành ma quỷ, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!"
"Có lẽ, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh, bởi vì ngươi là người đầu tiên trong đời ta chủ động giết chết!"

Mặc dù đạo tu hành quá mức tàn nhẫn, lần đầu tiên giết người chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy phiền muộn, nhưng giờ phút này, Mục Long không có cảm giác như vậy.

Hắn không phải là người thủ đoạn độc ác, chỉ là ân oán phân minh, chỉ muốn sống một đời không thẹn với lòng.

Khi vào núi để luyện tập, hắn đã chiến đấu với yêu thú và đánh bại chúng.

Lúc đánh nát tâm mạch của Lệ Vô Cửu, hắn hoàn toàn không phải cố ý.

Đánh bại Hổ Vương, hắn cũng không hề nảy sinh ác ý.

Chỉ có duy nhất lần này, Tiết Đồ chết là tự chuốc họa vào thân, Phật Tổ từ bi còn có hóa thân phẫn nộ Minh Vương, huống chi Mục Long?
Nhìn thấy Tiết Đồ chết trong tay Mục Long, Tiết Đoạn Lãng đứng bên cạnh cực kỳ sợ hãi.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn ta sẽ tuyệt đối sẽ không tin trên thế gian có người như thế, có thể dùng tu vi tầng ba Thoái Phàm cảnh giết chết cường giả tầng năm Bích Cung cảnh.

Khi ánh mắt của Mục Long nhìn về phía bên này, Tiết Đoạn Lãng cảm thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả Tiết Đồ cũng không phải là đối thủ của Mục Long, huống chi là hắn ta.

Giờ phút này, đạo tâm mà hắn ta ngưng tụ đã hoàn toàn vỡ vụn, thậm chí khi đối mặt với Mục Long hắn ta không dấy lên nổi một chút ý chí phản kháng chính diện nào cả.

Trong lòng hắn ta không có gì khác ngoài sợ hãi.

Hắn ta liên tục lùi về sau, không may vấp phải một hòn đá nên chống tay xuống đất rồi tiếp tục lùi lại.

Chỉ là, cuối cùng hắn ta không còn đường lui nữa, bởi vì sau lưng đã là vách núi cao vạn trượng, còn Mục Long thì đang đứng sừng sững trước mặt.


"Không phải ngươi muốn chém đầu ta, tru di cửu tộc của ta sao, sao không làm thử?"
Mục Long nhìn Tiết Đoạn Lãng, sắc mặt lạnh băng.

Xung quanh hắn luôn có sương mù đen kịt vây quanh, cả người toát ra khí tức của vực thẳm sâu không đáy, linh khí thiên địa xung quanh không ngừng tràn vào trong cơ thể hắn.

Loại khí tức này khiến Tiết Đoạn Lãng vô cùng sợ hãi, hắn ta chưa từng nghĩ tới sẽ có người khiến hắn ta sợ như vậy, nhưng lúc này, người này đã ở ngay trước mặt hắn ta.

Trong mắt Tiết Đoạn Lãng, Mục Long là ác quỷ ăn thịt người không nhả xương.

“Cầu xin ngươi, tha cho ta, chỉ cần ngươi không giết ta, ta có thể làm trâu làm ngựa cho ngươi”, Tiết Đoạn Lãng nói xong liền quỳ cái phịch xuống trước mặt Mục Long, không ngừng dập đầu.

“Được, ngươi đi đi”, Mục Long hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người, không chút phòng bị.

Nghe vậy, Tiết Đoạn Lãng cảm thấy như thể nhận được ân xá.

Chỉ là, khi hắn ta ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một nụ cười xấu xa ác độc, trong tay hắn ta xuất hiện một con dao găm xanh nhạt, đâm về phía sau lưng của Mục Long....