Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long

Chương 34: 34




"Đấng đàn ông co được dãn được, núi rừng còn đó, lo gì không có củi đốt..."
"Mục Long, còn không mau quỳ xuống xin lỗi, giao Tịnh Tuyết Vương Liên ra, còn đợi khi nào nữa?", đại trưởng lão thừa dịp ấy góp thêm chút dầu.

Mục Cửu Uyên nghe vậy siết chặt nắm tay như sắp bùng nổ.

Cùng lúc đó, Mục Long cũng hoàn toàn bị chọc giận!
Hàng mày sắc như kiếm của hắn thoáng nhướn, ánh mắt như đao, chỉ vào Mục Cửu Giang, quát: "Lão già khốn kiếp, đáng chết kia, cái loại chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng như ông cũng xứng sủa gâu gâu trước mặt ta à?"
"Còn đám các người nữa? Cứ luôn miệng nói đạo lý lớn như cái gì nên lấy nên bỏ, vậy có biết đàn ông thực thụ nên làm hay không nên làm gì không? Cái dáng vẻ khom lưng uốn gối, khúm núm ấy quả thật là hổ thẹn với dòng máu Mục gia! Ta thật sự cảm thấy xấu hổ thay đám già cả mấy người!"
Mục Long giống như không có nhìn thấy Mục Thiên Dao đang đứng trước mặt, trực tiếp đi ngang qua nàng ta, nhìn chằm chằm Thiên Âm chân nhân, mắt sáng như sao, nói thẳng: "Mục Long ta đời này chỉ quỳ xuống lạy cha lạy mẹ, ông chẳng qua chỉ là một tán tu Ngự Hồn cảnh đỉnh mà cũng dám bảo ta quỳ xuống ư? Muốn chết hả?"
Câu ấy vừa được nói ra, sự kiên nhẫn của Thiên Âm chân nhân đã hoàn toàn biến mất, trong mắt lóe lên sát khí khóa chặt Mục Long.

Cùng lúc đó, vô số uy áp cũng bao phủ cả đại sảnh, cuồn cuộn linh lực ngưng tụ ở trước mặt ông ta, tràn ngập khí tức hủy diệt.

Cao thủ Ngự Hồn cảnh đã ngưng tụ được thần hồn, chỉ cần một suy nghĩ là có thể điều khiển được vạn vật trong đất trời, cực kỳ khủng bố.

Mà giờ, Thiên Âm chân nhân - một cao thủ Ngự Hồn cảnh đỉnh đã hoàn toàn nổi giận.


"Thằng ranh xấc xược, bổn tọa giết ngươi!", một giọng nói lạnh lẽo vang lên, Thiên Âm chân nhân định ra tay.

Giờ phút này, một bóng người nhanh chóng chặn trước mặt Mục Long, nhìn Thiên Âm chân nhân nói: "Chân nhân bớt giận, cháu ta còn trẻ người non dạ, có gì đắc tội thì mong..."
"Hừ, muộn rồi!", Thiên Âm chân nhân càng tức giận hơn.

Phía dưới, đại trưởng lão Mục Cửu Giang không kiềm được bật cười: "Đúng là chán sống mà".

Nhưng đúng lúc này, Mục Long lại cất tiếng cười to, cười một cách hết sức bữa bãi.

"Ha ha ha ha...", thoáng chốc, tiếng cười của hắn đã vang vọng cả đại sảnh, một người giận, một người cười đối lập lẫn nhau khiến mọi người chẳng hiểu ra sao.

"Chết đến nơi rồi, sao...!ngươi còn cười?", Thiên Âm chân nhân bỗng dừng tay, mặt mày âm trầm đáng sợ như đám mây đen.

"Không có gì, chỉ là cảm thấy có hai cao thủ Ngự Hồn cảnh chôn cùng mình thì trên đường xuống suối vàng cũng không còn cô đơn nữa, chết cũng đáng!", Mục Long ngừng cười, nhìn chằm chằm Thiên Âm chân nhân, ánh mắt nghiêm túc, sáng như sao trời, âm u nói.

Nghe vậy, không những Thiên Âm chân nhân mà ngay cả Thiên Nguyệt chân nhân vẫn bình tĩnh đứng cạnh đều khẽ thay đổi sắc mặt.

"Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Lúc này, chút ngờ vực vô căn cứ lúc trước của Thiên Âm chân nhân bỗng lớn dần lên.

Ông ta nhìn chằm chằm vào Mục Long, muốn tìm kiếm một chút manh mối trong đôi mắt hắn.

Bấy giờ, Mục Long mới nói: "Mặc dù ta còn trẻ, nhưng cũng biết không có vốn liếng đề ngông cuồng thì đó chính là chán sống!"
"Nghĩ lại thì cả Mục gia không có ai là đối thủ của ông, nhưng ta lại không sợ! Lẽ nào, ông không tò mò hả?", Mục Long nói xong, mặt mày tràn ngập vẻ thong dong, bình tĩnh.

Thiên Âm chân nhân và Mục Long nhìn nhau vài giây, sau đó cười nói: "Ý ngươi là ngươi có bảo kê?"
"Đúng đó thì sao?", Mục Long cười hỏi ngược lại.


Lúc này, đại trưởng lão Mục Cửu Giang bỗng nhiên hét lên: "Chân nhân đừng nghe thằng ôn con đó nói bừa, nó có bảo kê con khỉ ấy, toàn là nói phét thôi".

"Hử?", Thiên Âm chân nhân nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.

Có điều, Mục Long lại hài hước nhìn đại trưởng lão với ánh mắt như nhìn một đồ ngu.

"Ta có thể khôi phục tu vi trong một đêm, sáu ngày đạt tới Thoái Phàm tầng ba, Mục Cửu Giang ông có thể không?"
"Ta có thể dùng tu vi Thoái Phàm tầng ba đánh bại Bích Cung cảnh, thu phục đàn hổ, Mục Thiên Dao làm được không?", Mục Long hỏi.

"Cậu...", đại trưởng lão thoáng chốc không nói được gì.

"Cậu cái gì mà cậu, cái loại có ánh mắt thiển cận như ông, sống cả mấy chục năm toàn là cho chó ăn.

Thủ đoạn của cao nhân là loại ngu ngục như ông có thể hiểu được hả?"
"Thằng ranh con, ông đây đập chết ngươi!", đại trưởng lão chưa bao giờ bị người nào sỉ nhục như vậy, hôm nay lại bị một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch chỉ vào mặt chửi hết lần này đến lần khác thì có thể biết trong lòng ông ta tức giận cỡ nào rồi đó.

"Khoan đã!", Thiên Âm chân nhân thấy vậy, trừng ông ta.

Mục Cửu Giang lập tức im lặng.


Bấy giờ, Thiên Nguyệt chân nhân vẫn đứng cạnh bỗng mở miệng, bà ta cười tủm tỉm khiến cho người ta cảm thấy người này rất gian xảo.

"Ta và sư huynh tu hành nhiều năm như vậy, cũng coi như là đi khắp vương triều Đại Ly.

Ngươi có thể nói cao nhân sau lưng của mình ra, lỡ chúng ta biết thì sao? Cũng đỡ phải khiến cả hai cùng mất lòng nhau".

Khi nói chuyện, đôi mắt Thiên Nguyệt chân nhân hơi lập lòe, trong mắt có hai vầng trăng rằm không ngừng xoay tròn khiến người ta cảm thấy mơ hồ, dường như mọi bí mật đều không thể thoát khỏi mắt bà ta.

"Long ca cẩn thận, đây là một loại nhãn thuật, có thể làm người ta sinh ra ảo giác", Hoan Nhi ở trong Yêu Thần tháp vẫn chú ý đến tình hình bên ngoài, nhìn thấy vậy thì không khỏi mở miệng nhắc nhở.

"Nhãn thuật? Muốn khiến ta sinh ra ảo giác?", Mục Long thầm cười khẩy, hắn đã từng nhìn thấy bóng Yêu Thần Thái Cổ, trong lòng cất giấu chiến ý của Ma Viên thì sao có thể bị nó lung lay đầu óc một cách dễ dàng được.

Có điều, hắn lại giả vờ như bị mê hoặc, ánh mắt mê ly nói ra một cái tên: "Vân Kinh Hồng".

Khi Thiên Nguyệt chân nhân nghe thấy cái tên đó, sắc mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhãn thuật cũng biến mất, ánh mắt Mục Long cũng trở nên tỉnh táo lại..