Yêu Trong Đợi Chờ

Chương 1: C1





Tên truyện: Yêu Trong Đợi Chờ
Tác giả: Phạm Kiều Trang (Hổ Bé)
or share vui lòng ghi rõ tên nguồn!

Đoạn 1

Tại biệt thự ở trung tâm thành phố C.

Trong căn phòng xa xỉ chứa đầy những đồ vật dát vàng lấp lánh, tôi ngồi lặng lẽ bó gối trên nền đất. Đêm càng về khuya càng tĩnh lặng, những tiếng rên rỉ hoan lạc, những tiếng va chạm da thịt lại càng rõ mồn một, khiến cho tôi dù đã cố gắng dùng cả hai tay để bịt tai lại rồi mà âm thanh thối nát đó vẫn cứ văng vẳng trong đầu, không có cách nào ngừng được.


Phía thư phòng bên cạnh, chồng tôi đang làm tình với một người phụ nữ khác...ngay trong đêm tân hôn của chúng tôi.

Cách đây đúng một tuần, tôi mới biết tin mình sắp phải kết hôn, và cũng phải đến tận ngày tổ chức hôn lễ, tôi mới biết mặt chồng mình. Chồng của tôi không những có vẻ ngoài vô cùng xuất sắc mà còn là người thừa kế thứ nhất của tập đoàn Diên Kính, Hoàng Minh Quân.

Sở dĩ tôi "may mắn" được gả vào nhà danh gia vọng tộc như vậy, cũng là nhờ công của mẹ nuôi tôi cả. Mẹ nuôi tôi nợ người ta một khoản tiền không nhỏ, sau cùng nói là đem con gái lớn gả chồng nhưng thực chất là bán tôi cho một gia đình xa lạ qua mấy lần mai mối. Mãi cho đến khi tổ chức hôn lễ, cha mẹ tôi cũng mới biết họ đã đem bán tôi cho một gia đình hào môn quyền quý bậc nhất ở thành phố C, chính là tập đoàn Diên Kính lừng lẫy.

Một lát sau, cửa phụ phía bên cạnh đột nhiên bị mở ra, tiếp theo là một người phụ nữ ăn mặc cực kỳ xộc xệch thiếu vải đi vào. Lúc này tôi mới biết, hóa ra cánh cửa ở cạnh chiếc giường tôi đang ngồi thông với thư phòng bên cạnh, và người vừa bước vào kia không ai khác chính là người phụ nữ vừa làm tình với chồng mình.

Chị ta mỉm cười khinh bỉ đi qua tôi, sau đó thản nhiên bước đến phía quầy rượu, rót ra một ly vang đỏ, đưa lên miệng:

"Thế nào? Đêm tân hôn có ngọt ngào không?"

Thật ra tôi mới chỉ mới gặp Quân một lần, cũng không thể gọi là yêu hay thích, tuy nhiên dù cho tôi có là bị gả đi hay là bị người ta mua về thì cũng là được cưới hỏi đàng hoàng, hơn nữa đêm nay lại là đêm tân hôn của chúng tôi. Bởi thế cho nên...câu hỏi của người đàn bà kia mới mỉa mai làm sao.

Đêm nay là tân hôn của họ mới đúng...không phải tôi!!!

Tôi cố tỏ ra như mình không nghe thấy gì, hàm răng cắn chặt môi dưới, ánh mắt cứ nhìn trân trân xuống nền gỗ cao cấp dưới chân. Nửa phút sau, chồng tôi cũng đi vào phòng, anh chỉ lạnh lùng liếc tôi một cái rồi cũng hờ hững bước về phía người phụ nữ kia, dịu dàng lên tiếng:

"Em yêu, làm gì vậy?"
"Em đang muốn ngắm người đẹp, uống một ly rượu vang"


Nói rồi, chị ta vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi khẽ nhếch lên, cười cười nhìn tôi với tư thế của một kẻ thắng cuộc đang nhìn một kẻ thua cuộc một cách rất hả hê.

Ngay sau đó, người phụ nữ ấy lại từ từ há miệng, khẽ liếm vành tai anh, đôi bàn tay uốn éo nhẹ nhàng đưa lên lưng Quân mơn trớn vuốt ve. Khi thấy người đàn ông đứng cạnh vì bị kích thích mà cả người khẽ run lên, chị ta mới dùng giọng nói mềm mại như nước thì thầm nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy:

"Anh yêu, thêm lần nữa đi."

Anh cười cười: "Đêm nay, tất cả nghe theo em".

Nghe đến đây, tôi đành phải lẳng lặng đứng dậy, đôi chân vì ngồi suốt mấy tiếng mà tê cứng đến mức không thể nào đứng vững được. Tôi cố cắn răng thà chịu đau mở cửa rời đi chứ nhất định không thể ở trong căn phòng đầy mùi mại dâm này thêm một giây một phút nào nữa. Từ khi biết mình phải kết hôn, tôi vốn không trông chờ mình sẽ có một cuộc đời hạnh phúc, càng không mong đợi người mà tôi lấy sẽ thực lòng yêu thương mình. Chỉ có điều, cho dù trong đầu đã chuẩn bị kỹ lưỡng tất cả những tình huống xấu nhất mình sẽ phải đối mặt, nhưng tôi vẫn không thể lường được rằng, cuộc sống hôn nhân của mình sẽ tệ đến mức độ này.

Có lẽ từ giờ về sau...những lần phải chứng kiến như thế này còn rất nhiều nữa.

Tôi thở dài một hơi, cô đơn đứng bơ vơ trên hành lang rộng lớn hun hút, không biết phải đi đâu, về đâu. Thực lòng mà nói, căn biệt thự này rất đẹp, đẹp đến mức hào nhoáng xa xỉ, từ nhỏ đến lớn tôi chỉ quen sống trong một căn phòng chật hẹp ẩm thấp, đến hôm nay lần đầu tiên được bước chân vào danh gia, mỗi bước chân đi đều phải vô cùng nhẹ nhàng, cũng vô cùng cẩn thận...Tôi chỉ sợ chân mình làm bẩn tấm thảm đắt tiền của nhà người ta.

Tôi rón rén đi đến phía cuối hành lang, phát hiện ra nơi đó có một căn phòng chứa đồ nho nhỏ, tuy hơi bụi bặm một chút nhưng có lẽ còn tốt hơn căn phòng tân hôn kia gấp trăm lần. Nghĩ vậy cho nên tôi chọn một góc nhỏ, nhặt mấy thùng cáctông xếp thành một tấm lót đủ cho một người nằm, sau đó lẳng lặng nằm xuống, nhắm mắt ngủ.


Một lát sau, bên ngoài hành lang đột nhiên xuất hiện những tiếng bước chân. Người bên ngoài đi qua đi lại mấy vòng, sau đó dừng hẳn trước cửa phòng tôi. Vài giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, đèn điện bật sáng.

Tôi thấy vậy đành vội vội vàng vàng ngồi dậy, phát hiện ra Quân đang đứng trước cửa phòng, bóng dáng của anh cao lớn đến mức chắn hết cả một cánh cửa, cũng khiến cho tôi sợ hãi đến mức cứ vô thức lùi dần, lùi dần về phía chân tường.

Anh không thèm để ý đến thái độ hoảng sợ của tôi mà vẫn lạnh lùng tiến lại, ngồi xổm xuống trước mặt, dùng bàn tay to lớn mạnh bạo bóp cằm tôi:

"Nghe cho rõ đây, tôi không biết cô đã dùng thủ đoạn gì để bước vào nhà này, càng không quan tâm đến chuyện kết hôn. Cuộc đời tôi ghét nhất loại phụ nữ như cô, cho nên từ giờ về sau chuyện của tôi, cô đừng mong xen vào, cũng tránh xa tôi ra".

Cằm tôi bị bóp đến mức đau nhói, tôi cố đè nén âm thanh trong cổ họng, quyết không kêu la nửa chữ. Quân thấy tôi tỏ thái độ như vậy thì nét mặt càng trở nên lạnh lẽo như băng, anh cứ duy trì lực bàn tay như vậy một lúc, sau đó lại hung hăng buông ra.

Cho đến khi ra tới cửa, anh bỗng dưng dừng lại, ném cho tôi một chiếc chăn mỏng. Lúc này tôi mới để ý thấy rằng, hóa ra lúc anh đến đây, ngoài cánh tay dùng để bóp miệng tôi, tay còn lại vẫn cầm một chiếc chăn...